Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Khư thành thi

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Cảm giác này không nói rõ được, nhưng tồn tại rất mãnh liệt, hơn nữa từ lúc bước vào tôi đã cảm nhận được rồi, nhưng không nói rõ được rốt cuộc là gì, cho nên tôi lại cẩn thận nhìn thi thể vẫn đang không ngừng chảy nước trên bàn, hy vọng có thể tìm ra manh mối.

Sau khi mẹ Phùng Vĩ Nghiệp nói đây không phải là con bà ta, sắc mặt của tất cả những người có mặt tại hiện trường đều trở nên khó coi, vị lãnh đạo phía nhà trường cho rằng mẹ Phùng Vĩ Nghiệp cố tình gây sự, nhưng lý do mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đưa ra lại là, con trai bà ta không trắng, cũng không gầy thế này.

Nghe mẹ Phùng Vĩ Nghiệp nói vậy, tôi lúc này mới chú ý thấy, cỗ thi thể trong phòng để xác, có làn da trắng hơn Phùng Vĩ Nghiệp rất nhiều, quả thật cũng gầy hơn Phùng Vĩ Nghiệp hai vòng, có lẽ đúng là chỗ này không hợp lý rồi.

Nếu người này đúng là Phùng Vĩ Nghiệp, vậy có thể nhìn được ra, nước trên người cậu ta là do bị rơi xuống hồ, nếu vậy, sau khi ngâm mình trong nước, thi thể có lẽ sẽ trắng bệch, da trắng hơn bình thường cũng có cách giải thích, nhưng thi thể gầy hơn so với lúc trước, bất luận thế nào cũng không có cách giải thích hợp lý.

Mặc khác, vẫn còn một điểm rất quan trọng, là từ lúc tôi tiến vào đến giờ, thi thể vẫn không ngừng chảy nước, rốt cuộc trên người nó có bao nhiêu nước? cho dù bị rơi vào nước ngâm một ngày một đêm, cũng không dính nhiều nước như vậy.

Mẹ Phùng Vĩ Nghiệp cũng đưa ra câu hỏi tương tự, nhưng cảnh sát và bác sĩ đều trả lời theo khía cạnh chuyên nghiệp, dù sao tôi cũng chẳng nghe hiểu, không tả lại dài dòng ở đoạn này nữa.

Tôi thấy lúc mẹ Phùng Vĩ Nghiệp chuẩn bị nói cái gì, lại bị bố Phùng Vĩ Nghiệp kéo kéo ống tay áo, sau đó đi sang một góc phòng để xác, thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, trong lúc nói hình như còn vô tình hữu ý liếc nhìn tôi vài lần.

Khoảng cách quá xa, nghe không rõ, nhưng lại nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo bệnh viện, bọn họ nói nhất định là bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đang bàn bạc vấn đề đòi thêm tiền bồi thường.

Nhưng nằm ngoài dự đoán chính là, sau khi hai người quay lại, không hề đề cập đến vấn đề bồi thường, mà lại xác định đây chính là thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp, ngay cả mẹ Phùng Vĩ Nghiệp cũng gật đầu thừa nhận, điểm này khiến cho vị lãnh đạo phía nhà trường ngã ngửa, tôi thấy cô chủ nhiệm dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn vị lãnh đạo này, cho dù cô đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể che giấu nổi.

Nhưng bọn họ lại đưa ra yêu cầu tự mình xử lý thi thể, đối với yêu cầu này, phía nhà trường hay là bệnh viện thậm chí là cảnh sát còn ước không được, thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp vốn là một củ khoai phỏng tay, hiện tại có thể sớm trao trả, ngược lại còn lại là một chuyện tốt.

Vì thế, hai bên dưới sự chứng kiến của nhà trường, bệnh viện, cảnh sát, ký xong các giấy tờ chuyển giao thi thể, thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp cuối cùng cũng chính thức ‘xuất viện’.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vừa rồi rốt cuộc bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đã nói những gì, thái độ của mẹ Phùng Vĩ Nghiệp vì sao lại chuyển biến nhanh như vậy, rốt cuộc là cái gì có thể khiến bà ta thỏa hiệp, chấp nhận một cỗ thi thể không phải là thi thể của con mình? Tôi từ đầu đã cho rằng đây không phải là thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp, dù gì tôi và cậu ta cũng đã ở chung với nhau gần bốn năm, không thể nói là hiểu rõ cậu ta như lòng bàn tay, nhưng vẫn có thể phân biệt được đâu mới chính là cậu ta.

Thật giống như một đôi song sinh, bạn chung sống nhiều năm với một trong hai người, sau đó bảo bạn đi phân biệt anh chị em bọn họ, bạn chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhận được ra, đây là cảm giác, trực giác của loài người.

Từ sau khi bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đứng sang một góc nhỏ giọng trao đổi, chuyện kế tiếp diễn ra vô cùng suôn sẻ, bệnh viện và trường học không cần bồi thường thêm, cảnh sát cũng có thể nhanh chóng kết án, đương nhiên , chỉ là tạm thời kết án, bởi vì vẫn còn một ‘ đám tội phạm trộm nội tạng người chuộc lợi’ chưa bắt được.

Cuối cùng, tôi cũng kí tên mình lên trên giấy tờ thỏa thuận bàn giao thi thể, trở thành đại diện của phòng ký túc, tôi biết, sau khi tôi kí tên, thân phận kẻ tình nghi trên người mình sẽ hoàn toàn được rửa sạch.

Bàn giao xong thi thể, đã là gần sáu giờ chiều, những người khác đã rời đi, tôi cũng chuẩn bị cùng cô chủ nhiệm rời khỏi, dù sao không có ai muốn nhìn mãi một thi thể không ngừng chảy nước lâu như thế, lại còn phải chịu đựng mùi tanh hôi nồng nặc bốc ra từ trên thi thể, cũng may hiện tại vẫn chưa quá thối, còn trong phạm vi vẫn có thể chịu đựng --- từ từ, vì sao cỗ thi thể này lại có mùi tanh nồng nặc?

Theo lý mà nói, cho dù ngâm trong nước lâu, cũng không thể xuất hiện mùi tanh, huống hồ, còn rất nồng nặc, mãi cho đến lúc này, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra, vì sao tôi cứ cảm thấy bất thường, hóa ra chính là vì mùi tanh bất thường.

Đây không phải mùi xác chết thối rữa, ngược lại, càng giống mùi --- cá chết hơn!

Đúng, đúng vậy, chính là mùi cá chết, mùi này lúc trước tôi từng ngửi thấy ở ngoài chợ, ở những nơi bán cá, đặc biệt là nơi có nhiều cá chết.

Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại liếc nhìn một cái, phát hiện bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đang chuẩn bị túi đựng xác cho cậu ta, từ đầu đến chân, mà lúc này, tôi vừa hay nhìn thấy khóe miệng Phùng Vĩ Nghiệp khẽ giần giật, động tác của cậu ta hoàn toàn không giống với động tác mở miệng nói chuyện bình thường, nếu chúng ta muốn cất tiếng nói, môi sẽ có hình dạng không giống nhau, nhưng Phùng Vĩ Nghiệp lại khác, miệng cua cậu ta há ra ngậm lại, hai lần ---- vài lần!

Bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đang chuyên tâm bỏ thi thể cậu ta vào trong túi, cũng không chú ý tới điểm này, nhưng tôi lại thấy rõ, cái miệng của cậu ta đúng là đã động đậy! tôi bị dọa vội vàng lui ra sau vài bước, sợ nó đột nhiên không vui ngồi bật dậy, sau đó nhảy xuống bàn để xác, chạy tới muốn giết tôi, vì thế tôi nhanh chóng xoay người rời đi cùng đám người cô chủ nhiệm.

Lúc đi trên đường, tôi vẫn còn hồi tưởng hình ảnh đôi môi Phùng Vĩ Nghiệp khép mở. tôi cứ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy động tác này ở đâu --- đương nhiên, không phải là động tác khi nói chuyện.

Lúc chia tay với cô chủ nhiệm, cô còn dặn dò tôi phải chú ý an toàn, đừng quên ngày mai đi học, nếu thật sự thấy không thoải mái, có thể nghỉ ngơi vài ngày, ngoài ra, cô chủ nhiệm còn âm thầm nói cho tôi nghe một tin tức, cả ngày hôm nay cô không còn có cảm giác bị người ta theo dõi, cũng không còn nhìn thấy một ‘tôi’ khác.

Tôi không biết chuyện này có được coi là chuyện tốt hay không, nhưng trước mắt xem ra, là một chuyện tốt đối với cô giáo, tôi gật đầu nói đã nhớ, thế rồi hai người liền mỗi người đi một ngả.

Tôi vẫn tiếp tục nhớ lại động tác mở miệng của Phùng Vĩ Nghiệp, vừa vặn đi qua trước cửa một quán cơm nhỏ ngoài cổng viện, quán cơm đang giết cá, tôi vô tình liếc nhìn con cá nằm trên thớt, bởi vì thiếu nước, cho nên miệng hết há lại ngậm, trời ơi, đây không phải là động tác của thi thể Phùng Vĩ Nghiệp đó sao!

Trong giây lát, trong đầu tôi hiện lên vô số suy nghĩ, sau đó tổng hợp lại, đột nhiên, tôi phát hiện ra gì đó.

Tôi vội vàng chạy ngược lại, nhưng đến khi chạy tới nơi, chỗ này đã không còn một bóng người, bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp cũng không thấy đâu, cũng đã mang theo cả thi thể Phùng Vĩ Nghiệp biến mất.

Không đúng, đó căn bản không phải là thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp, mẹ cậu ta nói đúng, đó không phải là con bà ta, mà là một cỗ thi thể được tạo thành bởi cá Quy Khư!

Thảo nào trên thi thể lại có mùi hôi tanh nồng nặc --- đó là mùi cá chết, thảo nào trên người nó cứ chảy nước --- đó là vì trước lúc cá chết, vẫn luôn há miệng phun bọt nước ra ngoài, thảo nào da nó trắng như vậy --- đó là vì sau khi cá chết, cái bụng trắng ởn nằm phơi lên trời!

Cứ vậy, tất cả đã được giải thích, suy luận của tôi không sai, hơn nữa, có thể lý giải vì sao trong bệnh viện chưa từng có tin tức thi thể mất tích.

Thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp đúng là đã bị trộm đi nuôi cá Quy Khư, nhưng vì để không bị phát hiện, người trộm xác đã dùng một vài con cá Quy Khư, không biết đã dùng thủ đoạn gì, khiến lũ cá biến thành thi thể người chết, sau đó ‘treo đầu dê bán thịt chó’, vừa có thể nuôi cá Quy Khư, lại cam đoan sự tình không bị bại lộ, vẹn toàn đôi bên!

Nhưng vấn đề là, người nuôi cá Quy Khư rốt cuộc là ai, hắn làm như thế với mục đích gì? còn cả, mẹ Phùng Vĩ Nghiệp rõ ràng đã phát hiện thi thể có vấn đề, vì sao lại đột nhiên nhẫn nhịn bỏ qua? Hai người bọn họ rốt cuộc đã nói gì với nhau? Vì sao lúc nói, còn vô tình hữu ý liếc nhìn tôi?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.