Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kéo dài thời gian

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Thân ảnh kia bước tới từ đầu cầu thang, trên hành lang một mảnh tối đen, tôi căn bản không thể nhìn rõ người nọ là ai, thậm chí, là nam hay nữ còn không phân biệt nổi! Nhưng tôi biết, người này chắc chắn tôi từng gặp qua, còn rất quen thuộc, bởi vì tư thế bước đi của hắn, tôi có ấn tượng rất sâu sắc!

Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm thân ảnh kia, hắn không ngừng đi tới phía tôi, cơ thể của tôi vẫn không thể động đậy, tôi ra sức nghiến răng, muốn thoát khỏi trói buộc của cái bóng, nhưng tôi đã cắn răng mình đến phát đau, vẫn không thể cử động, kể cả là chỉ nâng một ngón tay.

Tôi rất muốn há miệng gọi Trương mù, nhưng tôi biết, dù có gọi, Trương mù nhất định cũng không nghe thấy, hơn nữa, cho dù anh ta nghe thấy, thì có thể làm gì? hiện tại anh ta vẫn còn là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, tự thân khó bảo toàn, còn cần tôi bảo vệ, lẽ nào còn để anh ta cứu tôi? Sau đó hai người cùng chết?

Bóng người trên hành lang càng lúc càng gần, tôi gần như đã có thể nghe được tiếng bước chân của hắn, hắn không phải ai khác, mà đúng là bí thư thôn Vương Thanh Tùng!

Nhưng, không phải ông ấy đã chết rồi sao? vì sao lại xuất hiện ở đây? ‘vận hạn’ mà Trương mù nói, là những người có dây dưa với Trương mù đến báo thù, cái chết của Vương Thanh Tùng, có thể nói là không có liên quan gì đến Trương mù, cho dù sau khi chết, Trương mù cũng không ra tay hàng phục ông ấy. cũng chỉ có hôm đầu tiên Vương Thanh Tùng nằm vào quan tài, biết trong quan tài ông ấy có thi khí, cùng Trần tiên sinh ra tay dán vài lá bùa quanh quan tài mà thôi, chẳng lẽ cái này cũng tính?

Nếu vậy cũng tính, thì lúc Trương mù đi bộ trên đường, giẫm chết một con kiến hay gì đó, không lẽ cũng muốn tới báo thù? Ông nội nó, người âm các người có thể giảng chút đạo lý giang hồ không vậy? các người không thể bỏ đá xuống giếng như thế!

Nghĩ đến bỏ đá xuống giếng, trong đầu lại hiện lên phương pháp Lăng Giáng xử lý Tưởng Viễn Chí, lúc ấy một ‘ếch ngồi đáy giếng’ còn chưa đủ, vẫn còn phải ‘bỏ đá xuống giếng’, lúc ấy tôi cảm thấy làm vậy càng an toàn hơn, còn vô cùng tán thành, nhưng hiện tại người âm bọn họ đến ‘bỏ đá xuống giếng’ Trương mù, tôi bỗng cảm thấy thật vớ vẩn, thật đáng trách, nhưng đối lập một chút, thì người âm bọn họ cũng không làm sai.

Trương mù đối với người âm mà nói, giống như là Tưởng Viễn Chí đối với tôi, đều là một sự đe dọa, tất cả mọi người đều hy vọng có thể sớm diệt trừ mối nguy này mới là tốt nhất, cho nên tôi cảm thấy người âm đáng trách, vậy người âm sao mà không cảm thấy người dương chúng tôi cũng đáng trách?

Hiểu ra điều này, tôi ít nhiều cũng bớt tức giận, ngược lại còn nhiều thêm chút ‘tình người’, người dương cũng vậy, người âm cũng thế, trong lòng đều có ‘tình người’.

Vào lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Vương Thanh Tùng đã tới gần chỗ tôi không quá xa, nơi đó vừa hay là nơi ánh nến không chiếu đến được, ông ấy đứng ở ranh giới giữa ‘âm dương’, nhìn tôi, nói:

- Tiểu Dương, sao cháu còn đứng ở đây, cháu còn không về nhà, bác cả cháu sẽ bị người ta thiêu chết!

Đây không phải chính là nội dung cuộc điện thoại giữa tôi và bí thư thôn lúc tôi lên Trùng Khánh đó sao? hiện tại ông ấy lại nói vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi quay về lần nữa?

Hừ, ông ấy chẳng qua là muốn lừa tôi đi ra khỏi vị trí này mà thôi, nếu để ông ấy vào trong, Trương mù sống hay chết, còn không phải là phải xem tâm tình ông ấy?

Tôi không tiếp lời, bởi tôi sợ đây là quỷ gọi tên, ngộ nhỡ tôi trả lời ông ấy, vậy thì không chỉ có tôi mất mạng, còn liên lụy đến cả Trương mù nữa.

Vương Thanh Tùng thấy tôi không nói gì, tiếp tục nói:

- Tiểu Dương, cháu có biết, khoảng thời gian cháu không có nhà, trong thôn đã xảy ra rất nhiều chuyện, cả người bố cháu nổi đầy vết lở loét, ngứa không chịu nổi, chú ấy dùng tay gãi, thịt trên người đều bị gãi nát ra rồi, nhất là vùng mặt, cháu cũng biết, hồi còn trẻ bố cháu là người đẹp trai nhất nhì thôn, hiện tại, haiz, đều sắp không còn ai nhận ra bố cháu nữa rồi.

Nghe đến đó, trong đầu tôi lập tức tưởng tượng ra bộ dạng của bố mình, tuy rằng tôi biết nhất định là giả, ông ấy nói dối để lừa tôi, nhưng khi những lời đó lọt vào tai, vẫn cảm thấy rất khó chịu, nếu bố tôi đúng là như Vương Thanh Tùng nói, vậy người làm con như tôi lại không thể ở bên chăm sóc, không thể dẫn bố đến bệnh viện chữa bệnh, tôi đúng là xứng đáng bị trời đánh!

Có lẽ là nhìn thấy tôi vẫn không tiếp lời, ông ấy dứt khoát ngồi xổm xuống đất, bắt đầu phì phèo tẩu thuốc, vừa hút vừa nói:

- Tiểu Dương, cháu là sinh viên duy nhất trong thôn chúng ta, người nào có mắt nhìn, thì đều đánh giá cháu rất cao, nhưng cháu cũng không thể làm cái chuyện bất trung bất hiếu thế này chứ! Cháu biết không, mẹ cháu vì chữa bệnh cho bố cháu, đã bán cả nhà đi rồi, thế mà bệnh của bố cháu vẫn chưa thuyên giảm, hiện giờ về thôn, đến chỗ để ngủ cũng không có, cháu nói xem, bọn họ đã tạo nghiệp gì? đều nói, nuôi con để nó dưỡng già mình, không ngờ Lạc Tiểu Dương cháu lại là một thằng con khốn nạn!

Tôi rất muốn thét lên một tiếng ‘ ông câm miệng’ với Vương Thanh Tùng, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng, tôi biết ông ấy nói vậy để lừa tôi, muốn tôi rời khỏi chỗ này, chỉ cần tôi không đáp lời ông ấy, cũng không rời đi, vậy thì ông ấy không thể làm gì được tôi.

Vương Thanh Tùng vẫn chưa chết tâm, mà ngồi xổm ở đó nói tiếp, tôi thì luôn im lặng, tôi vốn định xông lên cầm miệt dao chém ông ấy, nhưng cơ thể của tôi không thể nhúc nhích!

Tôi phát hiện, có vài lần Vương Thanh Tùng thử bước đến, nhưng lần nào chạm phải ánh nến, trên người ông ấy cũng tóe lửa --- là ánh lửa màu xanh biếc.

Đầu tiên, ông ấy dùng cái điếu tẩu trong tay thử thò vào trong vòng sáng của ánh nến, nhưng vừa thò vào, tẩu thuốc đã lập tức bùng lên một ngọn lửa màu xanh, lúc đầu Vương Thanh Tùng còn chuẩn bị dập tắt nó, nhưng sau khi thử vài lần, liền vất luôn tẩu thuốc đi, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn, vài lần sau ông ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng quần áo và giày để thử, sau đó cũng bị đốt hết, cuối cùng, ông ấy thử thò tay vào, kết quả, cả người đều bị đốt sạch.

Tôi âm thầm thở phào một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, cũng may nhẫn nhịn được, không trả lời ông ấy, bằng không, nói không chừng đã xảy ra sự cố.

Từ từ, vì sao tay của tôi có thể cử động rồi?

Tôi cúi đầu liếc nhìn mặt đất, trên đất tối đen, không thấy cái bóng của tôi đâu! Không đúng, không phải không thấy cái bóng đâu, mà là ngọn nến đã cháy hết rồi!

Đến bây giờ tôi mới biết, Vương Thanh Tùng nói nhiều như vậy, không phải vì muốn lừa tôi, mà là vì kéo dài thời gian! Kết quả ông ấy muốn đạt được, chính là khiến tôi không có thời gian đi thay nến!

Hiểu ra điều này, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn hành lang, tôi phát hiện, Vương Thanh Tùng cười hề hề đứng cách tôi khoảng ba bốn bước, bắt đầu chậm rãi tiến đến gần, Vương Thanh Tùng là một người hiền lành , gặp ai cũng tươi cười chào hỏi, nếu là lúc trước, tôi nhìn thấy nụ cười này, nhất định sẽ cảm thấy thật hiền lành phúc hậu, nhưng giờ khắc này, thấy nụ cười ấy, trong lòng lại kinh hồn bạt vía!

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy sau lưng ông ấy, đầu cầu thang cuối hành lang, có các thân ảnh từng người từng người một nối tiếp nhau đi đến bên này.

Có thợ xây Trần, bé gái không mặt có bím tóc đuôi ngựa, ba người một nhà ăn thạch trên tàu hỏa, còn có bức di ảnh tôi từ đầu đến cuối chưa từng lật lại, cánh tay của Vương Nhị Cẩu và gã ăn chín cái đầu, đây đều là những người tôi biết, còn có một vài người tôi chưa từng gặp qua, có lẽ là người âm Trương mù từng xử lý.

Hình thù của đám người âm đó rất kỳ quái, đưa mắt nhìn qua đã có thể chạm vào nỗi sợ hãi nằm sâu trong đáy lòng, có hai ‘vị’ trong đó khiến tôi cảm thấy khủng khiếp nhất, một là người phụ nữ bế một đứa trẻ con, vẻ mặt cô ta ngây dại, đứa trẻ trong lòng vẫn luôn bú sữa, nhưng thứ chảy ra từ trong miệng đứa trẻ, không phải sữa màu trắng, mà là máu đỏ! Một vị khác mặt dù có hai con mắt, nhưng mắt trái không có đồng tử, chỉ có một cái tròng mắt trắng dã, còn mắt phải của hắn, lại có hai cái đồng tử!

Bọn họ bước lên từng bước một, tôi sợ hãi muốn lui vào phòng bệnh, nhưng, nếu tôi lui, Trương mù phải làm sao đây? Vì thế tôi hoảng loạn nhấc miệt dao, nghĩ thầm, cho dù có chết, cũng phải chết trước Trương mù!

Từ từ, cây nến không phải đã tắt rồi sao? nơi này không phải là một mảnh tối đen như mực sao? vì sao tôi lại có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của bọn họ như vậy?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.