Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu bảy tới rồi

Phiên bản Dịch · 1956 chữ

Tôi thấy Trương mù mở cửa, lập tức lớn tiếng quát anh ta mau quay vào, tôi tạm thời vẫn chống cự được.

Ý? Không phải tôi đang bị bóp cổ sao? vì sao tôi có thể cất tiếng nói rồi? tôi cúi đầu nhìn, cái tay bóp cổ tôi đã biến mất, đứa trẻ cũng biến mất, người âm chi chít chật ních cả hành lang cũng không thấy đâu.

Tôi còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy Trương mù mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu thế này rồi mà còn nói vẫn chống cự được? sao cậu không đập đầu vào tường chết quách đi cho xong?

Giữa lúc nói, tôi thấy Trương mù đưa tay bắt lấy cổ tay tôi, năm đầu ngón tay gõ lên gõ xuống trên cổ tay tôi, trong miệng còn lẩm bẩm:

- Yểu yểu minh minh, thiên địa đồng sinh, binh tùy ấn chuyển, tương thính lệnh hành, ngũ hành chi tổ. Lục giáp chi tinh. Tán tắc thành khí. Tập tắc thành hình, đạo hương nhất trụ. Năng khấu thập phương. . . . . . Thập phương túc tĩnh. Kích chưởng tam thông, vạn thần lâm hiên.

Cho dù tôi là sinh viên ngành Trung Văn, nhưng lại chẳng hiểu ý nghĩa của những từ ngữ Trương mù đang niệm, giữa đó anh ta vẫn còn niệm tiếp, nhưng xin hãy thứ tha, bởi tôi thật sự không nhớ rõ, nếu không tôi nhất định sẽ không màng khổ cực mà ghi chép lại, như vậy, đợi sau này gặp phải chuyện tương tự, tôi còn có thể tự mình cứu mình.

Lúc anh ta niệm xong, tôi thấy anh ta vỗ tay một cái, niệm một câu:

- Thiên môn khai!

Vỗ lần hai, niệm hai câu:

- Vạn thần hàng.

Vỗ lần ba, niệm ba câu:

- Địa phủ liệt!

Sau khi vỗ ba lần, lại hô lớn một tiếng:

- Chúng thần chắp tay, người âm quy chính!

Sau một tiếng hô, tôi dường như nghe thấy tiếng kêu thét thảm thiết của vô số người âm, sau đó nhìn thấy trên hành lang, xuất hiện một đám người âm vẻ mặt đau đớn, đúng lúc này, Trương mù vỗ vai tôi, dùng thủ thế sinh hỏa, sau khi anh ta vỗ vai, hành lang lại không phục nguyên trạng, tôi không còn nhìn thấy gì nữa.

Lúc này tôi hỏi:

- Trương Mục sao lại trốn được vào trong cái bóng của tôi?

Trương mù đáp:

- Tông môn nhà cậu, cậu còn không biết ngượng à, nói xấu tôi với cái bóng, nếu không thấy cậu coi như đã cứu tôi một mạng, ông đây đã sớm lột da cậu!

Tôi cười hề hề, vội vàng chuyển sang đề tài khác:

- Ngay từ đầu Trương Mục đã trốn trong cái bóng của tôi à?

Trương mù đáp:

- Cậu có bị ngu không? lúc đầu anh ta không biết cậu biết dùng tiền đồng phá hủy ẩn đao môn thần trên cửa, anh ta sao có thể trốn vào trong cái bóng của cậu? lẽ nào anh ta còn biết đoán trước tương lai?

Tôi ngây người với câu hỏi của Trương mù, tôi hỏi:

- Không phải anh ta đã dùng gương bát quái ấn lên trán tôi, là vì muốn trốn bên trong cái bóng của tôi sao? với lại, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng nói của anh ta trong cái bóng, nếu không phải là anh ta, vậy là ai?

Trương mù nói:

- Người thì đúng là Trương Mục, nếu không cậu cho rằng chỉ dựa vào cậu, có thể trông chừng được à? Nhưng đều là về sau tôi mời tới, anh ta dùng gương bát quái ấn lên trán cậu, vốn là để truyền tin tức cho tôi, không có liên quan gì với việc trốn trong cái bóng của cậu, về sau tôi thấy cậu phá hoại ẩn đao môn thần, tôi mới gọi điện thoại cho anh ta, kêu anh ta tới đây.

Tôi nói, truyền tin tức thôi cũng phức tạp vậy sao, anh không biết thời đại này có thứ gọi là điện thoại di động à? Không chỉ có thể gọi điện, còn có thể gửi tin nhắn, cho dù muốn gửi ảnh hay video cũng được, dùng WECHAT là được rồi.

Anh ta nghe xong liền nói:

- Cái tông môn nhà cậu, nếu như có thể dùng di động, ông đây đã sớm dùng rồi, cậu cho rằng tôi muốn làm mọi chuyện phức tạp lên vậy sao?

Tôi hỏi, thế sao không dùng điện thoại di động?

Trương mù đáp:

- Bởi vì chúng ta vẫn luôn bị giám sát!

Nghe đến đó, lòng tôi cả kinh, bị giám sát? Vì sao tôi không có chút cảm giác gì?

Trương mù khinh thường nhìn tôi nói:

- Nếu cậu có cảm giác, vậy cậu đã không còn là cậu nữa, từ lúc cậu rời khỏi căn phòng này đi đến chỗ Trương Mục, cái người kia đã đi theo cậu rồi.

Tôi nghe đến đó, giật nảy người, sau lưng tôi thế mà lại luôn có người đi theo, mà tôi còn không biết gì! theo lý mà nói, tôi khá mẫn cảm với những thứ này, còn nhớ lúc đến nhà thợ xây Trần tìm chú ấy, thấy sau lưng lành lạnh, tôi đã tức khắc có cảm giác,mà lúc ở trong sân nhà thợ xây Trần, phát hiện có người đang nhìn tôi, tôi cũng lập tức cảm nhận được, vì sao lần này một chút cảm giác cũng không có?

Nhưng lời nói của Trương mù lại khiến tôi nắm được hai việc, việc thứ nhất, Trương Mục nhìn ra sau lưng tôi, nói tôi còn dẫn theo bạn học, lúc đó tôi ngờ vực hỏi anh ta, làm gì có bạn học của tôi? Trương Mục liền giải thích qua loa là anh ta nhìn nhầm, tôi nghĩ, nhất định là tên kia đã giả mạo bạn học của tôi, để Trương Mục lơ là cảnh giác, nghe lỏm những chuyện chúng tôi trao đổi với nhau, có điều, đã bị Trương Mục nhìn thấu, sau đó anh ta mới dùng gương bát quái ấn lên trán tôi, đau tới mức chảy cả nước mắt, việc thứ hai là tôi bị nhốt trong phòng giám hộ, là bởi vì hắn không hy vọng tôi có thể rời khỏi được phòng giám hộ, truyền tin tức cho Trương mù.

Tôi hỏi Trương mù:

- Kính bát quái còn có thể truyền được tin?

Trương mù nói:

- Đây là thủ đoạn của thợ nhân chúng tôi, anh ta phong ấn những gì mình nhìn thấy vào trong gương bát quái, sau đó ấn lên trán cậu, đợi tới khi cậu quay lại, tôi có thể nhìn thấy rồi, mà anh ta dùng gương bát quái đập lên trán cậu, vẫn còn một tác dụng khác.

Tôi nơm nớp lo sợ hỏi:

- Tác dụng gì?

Anh ta nói:

- Cậu nghĩ đi, với cái thể chất chiêu âm của cậu, nếu tên kia biết được chuyện Trương Mục nói với cậu, cậu cho rằng, hắn sẽ bỏ qua cho cậu sao? cậu cho rằng, cậu còn có thể quay về?

Tôi bừng tỉnh, hóa ra ấn gương bát quái vào trán tôi là để tôi không bị quỷ đả tường, mà truyền tin tức theo cách này, là vô cùng an toàn!

Nhưng rất nhanh, tôi lại ý thức được một vấn đề, tôi nói:

- Nếu ấn vào trong đầu tôi, vậy vì sao tôi không nhìn thấy?

Anh ta đáp, bởi vì cậu ngu.

Trương mù thấy tôi giơ miệt dao lên, vội vàng nói tiếp:

- Bởi vì đã trực tiếp ấn vào trong linh hồn của cậu, nếu không có thủ pháp tương ứng, những người khác đều không thể nhìn thấy, tôi lấy một cái ví dụ, có vài người thuê một phòng khách sạn để ‘đấu địa chủ’, căn phòng này có mật mã, chỉ cần có mật mã đúng, thì mới vào được bên trong, nếu mật mã sai, cậu đến ngay cả cơ hội ngồi chầu rìa cũng không có, cậu, tương tự như một căn phòng, nhưng cậu không có mật mã, cho nên cậu không nhìn thấy, cái gã giám sát chúng ta, cũng không nhìn thấy!

Tốc độ chạy theo thời đại của Trương mù tôi đã sớm biết, cho nên đối với việc anh ta có thể thốt ra những trò cờ bạc bị cấm, tôi cũng không thấy giật mình, nhưng tôi kinh ngạc chính là, vì sao căn phòng này là tôi, mà tôi lại không nhìn thấy? hơn nữa, Trương mù từ khi nào thì nhìn thấy tin tức Trương Mục truyền đến, tôi sao lại không biết?

Trương mù nghe thấy câu hỏi của tôi, liền đáp lời:

- Lúc cậu bước vào ảo cảnh của ẩn đao môn thần, tôi đã thấy rồi.

Tôi lại hỏi:

- Vì sao mấy lần trước tôi tiến vào trong phòng đều không có vấn đề gì, nhưng lại cứ phải là lần này mới bị đưa vào bên trong ảo cảnh? Anh thành thật khai báo đi, có phải anh cố tình ‘hãm hại’ tôi không?

Trương mù gật đầu theo bản năng, sau đó lại ý thức được không đúng, lập tức lắc đầu:

- Không phải, chắc chắn không phải, có điều ẩn đao môn thần đúng là tôi phát động, mục đích đương nhiên không phải là để ‘hãm hại’ cậu, mà chỉ là muốn nhốt cái gã đi theo cậu lại, nào ngờ, ẩn đao môn thần lại bị cậu phá hoại, cậu nói xem cậu có phải cái thằng phá gia chi tử không? cậu có biết một bộ môn thần, nếu như mang ra thị trường, có thể bán được rất nhiều tiền không hả?

Tôi học theo vẻ mặt của Trương mù, vô cùng khinh bỉ nói với anh ta:

- Tiền là vật ngoài thân, tôi chỉ xem tiền tài như rác rưởi.

Trương mù nói:

- Ít nhất bốn năm mươi vạn!

Tôi nghe xong thì mắt tròn mắt dẹt, xúc động hỏi anh ta:

- Có sửa được không?

Trương mù mở miệng là chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, sửa cái đầu cậu ấy, má nó, cho dù có đốt đèn lồng đi tìm khắp nơi cũng không thể tìm thấy một thằng ngốc phá gia chi tử giống như cậu!

Tôi nói:

- Cái tên đi theo tôi kia đâu?

Anh ta nói, đi rồi.

Tôi hỏi, đi rồi?

Anh ta đáp:

- Không đi thì còn làm gì? chẳng lẽ chờ tôi tiêu diệt hắn?

Tôi nói, anh có bản lĩnh này?

Anh ta đáp:

- Hôm nay là đầu bảy của ông!

Tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu, Trương mù đã vượt qua được ‘vận hạn’, đầu bảy vừa hết, anh ta lại trở thành một thợ nhân chân chính!

Tôi gật đầu nói:

- Vậy bây giờ không cần tôi đến trông nữa hở?

Trương mù vênh mặt nói:

- Không cần, bọn họ đều chạy hết rồi, còn không chạy kịp, đều tiêu tán rồi!

Tôi hiểu ‘tiêu tán’ mà Trương mù nói là gì, chính là ‘hồn siêu phách lạc’, tôi cũng biết, nếu không đén lúc bất đắc dĩ, thợ nhân sẽ không đi tới bước này, đây chính là nhân quả, cũng là lương tri mà thợ nhân đều sở hữu.

Tôi nhìn hành lang dài đằng đẵng trống trơn, hỏi Trương mù:

- Tin tức của Trương Mục rốt cuộc là gì?

Trương mù lấy lại miệt dao từ trong tay tôi, cất lên tiếng nói vô cùng bi thương:

- Một cuộc ân oán mấy chục năm trước.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.