Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảnh chụp bốn người

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Tôi nhìn hành lang dài đằng đẵng trốn trơn, bắt đầu xâu chuỗi lại toàn bộ những chuyện xảy ra từ lúc quen Lăng Giáng cho đến hiện tại, tôi đột nhiên phát hiện, những gì lúc trước không hiểu, nghĩ không thông, toàn bộ đều là nhờ gã dưới tầng âm bốn, mà trở nên vô cùng sáng tỏ rõ ràng.

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh có biện pháp thu phục gã đó không?

Trương mù nói:

- Không biết, phải thử mới biết.

Tôi hỏi:

- Vậy bao giờ anh mới đi thử?

Trương mù nghe xong, trừng mắt hỏi tôi:

- Ai nói tôi muốn đi thử?

Tôi hỏi, chẳng lẽ anh không đi?

Anh ta nói:

- Không đi, đánh chết cũng không đi! Ông vừa mới khỏe lại, không muốn lại đặt cược mạng sống của mình!

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trương mù thiếu tự tin như vậy, cho dù là lúc tiến vào thôn nhà tôi, tuy rằng ban đầu là từ chối, nhưng đợi sau khi đã quyết định đi vào cùng tôi, anh ta cũng không chần chừ mà bước vào, vả lại trước khi vào thôn, còn sắp xếp từng chuyện có quy củ, thậm chí ngay cả đường lui cũng đã chuẩn bị xong, nhưng lần này, anh ta lại lùi bước, mà còn lùi bước một cách không hề do dự!

Tên này chẳng lẽ còn lợi hại hơn người bị đè dưới mộ phần ông nội sao?

Trương mù nói:

- Cậu cũng biết dưới mộ ông nội cậu còn đè lên một vị khác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ông nội cậu còn giúp được một chút, nhưng vị nằm ở tầng âm bốn dưới nhà xác, khà khà, cậu có biết ‘Thái Bình Huyền Quan’ lợi hại đến mức nào không?

Tôi nói:

- Không phải là nói nằm ở vị trí Chân Kim, bên trên mặc dù có lửa cháy, chẳng qua cũng chỉ là để nuôi thi, còn không đả thương được nó sao? còn lợi hại đến mức nào?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, vị trí Chân Kim mặc dù khó giải quyết, nhưng chỉ cần đảo ngược âm dương, để lửa đốt dưới mông nó, đến lúc đó nó không còn là vị trí Chân Kim nữa, cậu nói xem, có thứ gì không bị đốt tan tành không?

Tôi nói, vậy thì tôi không biết rốt cuộc lợi hại như thế nào.

Trương mù liếc nhìn hành lang, ngừng lại tư thế kết ấn trong tay --- lúc anh ta nói chuyện với tôi, động tác trên tay vẫn chưa từng dừng lại, không biết anh ta đang làm gì, vốn dĩ lúc đầu tôi còn nhìn thấy mấy thứ trong hành lang, nhưng sau khi được anh ta dùng thủ thế sinh hỏa vỗ vỗ lên vai, tôi không còn nhìn thấy nữa, cho nên anh ta đang làm những gì, đối với tôi mà nói, đều là không khí.

Sau khi anh ta ngừng kết ấn, lại nhìn thoáng qua hành lang, sau đó xoay người lấy ngọn nến ở góc đông nam lên, cất vào túi, đi vào trong phòng bệnh, trước lúc anh ta cho nến vào túi, tôi nhìn thấy rõ, chiều dài của ngọn nến, vẫn giống hệt lúc tôi mới châm, vẫn dài bằng một bàn tay! Vì sao đốt lâu như vậy, chiều dài của ngọn nến vẫn không ngắn đi?

Tôi đi vào trong cùng Trương mù, anh ta lại dùng tư thế nửa ngồi nửa nằm leo lên giường ngồi, sau đó mới chậm như rùa nói với tôi:

- Thái Bình Huyền Quan, mấy chốt nằm ở ‘Huyền’ ( treo) , treo trên không trung, là để không chạm đất, ngụ ý là, ‘xuống đất không cửa’, hơn nữa, trên đầu còn có thi khí của những thi thể trong ba tầng nhà xác ngăn trở, có nghĩa là ‘trên không thấy trời’, ngụ ý, ‘vô pháp vô thiên’, tôi hỏi cậu, một gã trời không thu đất không dung như hắn, người nào hàng phục được? đừng nói tôi, cho dù ông nội cậu Lạc Triều Đình còn sống, cũng không dám động vào thứ này, người nào động, người đó chết!

Tôi nói, lợi hại vậy cơ à?

Anh ta gật gật đầu:

- Chỉ có lợi hại hơn cả những gì tôi nói, cậu thực sự cho rằng cánh tay của Trương Mục là bị Triệu Giai Đường chặt đứt? tôi nói cho cậu biết, không có liên quan mẹ gì với Triệu Giai Đường! đều là thủ đoạn của tên kia, hơn nữa, tôi có thể chắc chắn nói cho cậu biết, Trương Mục mới chỉ liếc mắt một cái, còn chưa kịp nhìn kỹ, tay đã đứt rồi, cậu nói xem, tôi đi vào đó không phải là tự tìm cái chết à?

Tôi hết sức kinh hoàng với những gì Trương mù nói, cho dù là đánh chết tôi cũng không ngờ, phía dưới nhà xác bệnh viện, vẫn còn tồn tại một gã lợi hại như thế, hơn nữa, còn tồn tại đã rất lâu, chẳng lẽ, vẫn luôn không bị phát hiện?

Rất nhanh, tôi đã nghĩ thông, không phải không ai phát hiện, mà là cho dù có người phát hiện, cũng không ai còn sống để đem tin tức ra ngoài, đương nhiên, người giống như Trương Mục nhất định vẫn có, tiến vào trong vẫn còn sống ra ngoài, nhưng, chắc chắn không có ai muốn lại xuống dưới đó tìm cái chết, cho nên, chuyện này vẫn bị bỏ đó, cho tới tận bây giờ, đều không có người đi giải quyết tên kia, theo cách nói của Trương mù chính là, không phải không muốn đi giải quyết, mà là không có thực lực để giải quyết.

Tôi hỏi Trương mù:

- Hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ đó mặc kệ?

Trương mù trừng mắt lườm tôi, tức giận nói:

- Cho nên mới phải về quê một chuyến, hỏi ông nội chúng tôi xem có biện pháp gì không, cậu cân nhắc đến đâu rồi, có cùng về với chúng tôi không?

Tôi nghĩ ngợi, nói:

- Bao giờ xuất phát, tôi phải xin nghỉ với cô chủ nhiệm, cũng không biết có xin nghỉ được không, học kỳ này số lần tôi xin nghỉ phép đã nhiều hơn rất nhiều các năm trước, tôi đoán nếu cứ thế này, năm nay chắc đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.

Trương mù nói, có lẽ chỉ trong mấy hôm nay thôi, chờ tình hình của Trương Mục ổn hơn chút là đi, còn về chuyện bằng tốt nghiệp của cậu, thời đại này, thêm chút tiền, có bằng gì mà không lấy được?

Tôi ném ánh mắt khinh thường lên người Trương mù, lười dây dưa với anh ta về chuyện bằng tốt nghiệp, mà lên tiếng hỏi:

- Quê các anh ở đâu?

Trương mù khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đang nhớ về quê hương, một lúc sau mới thản nhiên nói:

- Vạn Châu!

Nghe thấy câu trả lời, tôi đáng ra phải sớm nghĩ ra, dù sao Trương mù cũng thích ăn cá nướng Vạn Châu như thế, với lại còn rất thân quen với ông chủ tiệm cá nướng, quê anh ta ở Vạn Châu, cũng không có gì kì lạ.

Nhưng tôi không hiểu vì sao, lúc anh ta nói đến Vạn Châu, lại biểu lộ ra vẻ mặt tưởng niệm, theo tôi được biết, Vạn Châu cách Trùng Khánh không quá xa, nếu lái xe, trong một ngày có thể đi đi lại lại mấy vòng, nếu anh ta thật sự nhớ quê nhà, chỉ cần lái con HUMMER về là được, vì sao lại buồn rầu như vậy?

Tôi hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta không nói, chỉ lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại, cũng không biết là nhắm mắt dưỡng thần, hay là thật sự đang ngủ.

Đã là rạng sáng, hiện tại quay về ký túc nhất định không thích hợp, với lại, bây giờ tôi cũng không có nơi nào để đi, phòng ký túc bị niêm phong, phòng nghỉ của cô giáo có lẽ hiện tại cũng không vào được, cho nên tôi chỉ đành nằm ngủ một đêm trên chiếc giường sát cạnh giường Trương mù.

Không biết có phải là do Trương mù đã bình phục rồi không, hay là vì khoảng thời gian này quá mệt mỏi, đêm nay ngủ rất ngon lành, còn không nằm mơ, vừa ngủ đã ngủ đến tận lúc trời sáng.

Tôi bị cuộc gọi của cô chủ nhiệm đánh thức, lúc tôi tỉnh lại Trương mù đã không còn trong phòng, chắc là mấy ngày nay bị dày vò quá đủ, cho nên vừa mới sáng sớm đã chạy đi loanh quanh khắp nơi giãn xương cốt.

Cô chủ nhiệm kêu tôi về phòng ký túc một chuyến, giúp cô thu dọn một ít di vật của Phùng Vĩ Nghiệp.

Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, ra ngoài đi về hướng trường học, dọc đường đi tôi đều đang suy nghĩ, chẳng lẽ bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp không thu dọn lại ‘di vật’ cho hắn? dù là bọn họ biết Phùng Vĩ Nghiệp giả chết, nhưng diễn kịch thì vẫn phải diễn cho đến cùng, để lại chút sơ hở, lỡ đâu để người khác phát hiện ra thì sao?

Sơ hở!?

Tôi nghĩ đến đây, tăng tốc chạy về hướng ký túc, hiện tại, chính là lúc tốt nhất để phát hiện ra sơ hở, ngộ nhỡ trong ‘di vật’ của Phùng Vĩ Nghiệp còn lưu trữ bản ghi chép gì có giá trị, nói không chừng còn có liên quan đến vị nằm dưới tầng âm bốn.

Đợi tới khi tôi đến phòng ký túc, cô chủ nhiệm đang một mình thu dọn bàn học của Phùng Vĩ Nghiệp, tôi vội vàng đến hỗ trợ, còn kêu cô chủ nhiệm sang một bên ngồi nghỉ ngơi đi, cô chủ nhiệm không biết ‘ý đồ’ trong lòng tôi, rất nghe lời ngồi sang vị trí của tôi, nhìn tôi thu dọn đồ đạc.

Tôi vừa thu dọn sách vở của Phùng Vĩ Nghiệp, vừa lật xem, muốn xem hắn có để lại bản ghi chép gì không ,nhưng tôi lật giở nửa ngày, đều không nhìn thấy hắn có ghi chép gì, thậm chí ngay cả vở dùng để ghi bài học, cũng trống không, mãi cho đến lúc này tôi mới hoàn toàn hết hy vọng --- nếu Phùng Vĩ Nghiệp đã biết mình phải giả chết, nhất định sẽ tiêu hủy toàn bộ những bản ghi chép còn lưu lại lúc trước, thảo nào bố mẹ hắn không tới thu dọn di vật, nhất định cũng là vì đã biết chuyện này.

Chính vào lúc tôi đã hoàn toàn từ bỏ, đột nhiên có một bức ảnh chụp rơi ra từ trong cuốn sách Quốc Văn, rơi ngay xuống mặt bàn.

Tôi nhặt tấm ảnh lên, ảnh chụp chung bốn người, trong bốn người này, ngoài một người ra, thì ba người còn lại tôi đều quen, bọn họ lần lượt là, Phùng Vĩ Nghiệp, Triệu Giai Đường, Tưởng Viễn Chí!

Ba người bọn họ, trước đây từng quen biết!?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.