Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng hát

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Bạn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy không?

Bên trong căn phòng tối đen như mực, sau lưng bạn đột nhiên vang lên một tiếng hát, tiếng hát đó giống như ở ngay sau lưng bạn, đột nhiên cất lên, không có dấu hiệu báo trước, tôi vừa mới uống một ngụm nước, trong phút chốc cảm giác như nước vừa được lấy ra từ trong tủ đá, làm đông lạnh từ khoang miệng cho đến dạ dày, toàn thân tôi đã nổi một tầng da gà, đặc biệt là phía sau lưng, không cần sờ cũng biết, nhất định là đầy mồ hôi lạnh.

Cái bình nước cầm trong tay cũng đang run rẩy, chỉ cần không cẩn thận, sẽ tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Tôi sở dĩ sợ hãi như vậy, đó là bởi vì lúc tôi xuống giường, mượn ánh đèn ngoài hành lang, tôi nhìn thấy rõ, vị trí của Phùng Vĩ Nghiệp ở phía đối diện tôi, trên bàn của hắn đã được tôi dọn dẹp sạch sẽ, còn đích thân đưa lại cho cô chủ nhiệm, hiện tại trên đó, ngoài không khí ra, thì cái gì cũng không có!

Nhưng vì sao lại có tiếng hát vang lên? Mà nghe từ góc độ của tôi, tiếng hát đó đúng là truyền đến từ phía đó! Càng khiến người ta kinh hãi chính là, tiếng hát kia, không phải của bất cứ minh tinh nào, mà lại chính là tiếng hát của Phùng Vĩ Nghiệp!

Nếu Phùng Vĩ Nghiệp đã chết, lúc tôi xuống giường không nhìn thấy hắn, nhưng hiện tại nghe thấy tiếng hắn, tôi còn có thể lý giải thành đây là âm hồn hắn đang làm loạn, nhưng, không phải Phùng Vĩ Nghiệp vẫn chưa chết sao? nếu chưa chết, vì sao hiện tại tôi không nhìn thấy hắn? chẳng lẽ Phùng Vĩ Nghiệp đã trở lại, trốn ở trong một góc nào đó tôi không nhìn thấy?

Muốn biết chân tướng, cũng chỉ có quay đầu lại nhìn. Nhưng hiện tại tôi căn bản không dám nhúc nhích, bởi vì âm thanh kia quá gần, tôi sợ vừa quay đầu lại, sẽ chạm phải chóp mũi của người cất tiếng hát!

Làm sao bây giờ?

Tôi nắm ngang bình nước, đó là bình nước giữ nhiệt thông dụng, cầm một đầu, một đầu khác có thể làm vũ khí, hiệu quả hẳn là không tồi. Sau đó tôi nhắm mắt lại, đưa tay đập vòng ra phía sau, cánh tay vung trên không --- cái gì cũng không đụng trúng, ngược lại bả vai còn đau nhức.

Tôi mở to mắt, không nhìn thấy gì hết, nhưng tiếng hát kia vẫn còn không ngừng truyền đến từ trên bàn của Phùng Vĩ Nghiệp, điện thoại của tôi ở trên giường, vì sợ bị rơi xuống đất, lên để ở góc cạch tường, đứng tại vị trí này, thò tay lên cũng không lấy được, nhưng hiện tại muốn bảo tôi xoay người trèo lên giường lấy, tôi cũng không có cái dũng khí ấy, bởi vì tôi sợ sau khi xoay người lại, cái gã tôi không nhìn thấy kia sẽ đứng sau lưng tôi, thổi cổ và minh hỏa trên vai tôi.

Tôi nhìn lướt qua phòng ngủ, vẫn là một mảnh tối đen như mực ,cũng không phát hiện có gì dị thường, lão đại và lão tam vẫn đang ngủ, tôi định gọi bọn họ dậy, nhưng gọi vài tiếng, bọn họ vẫn không có phản ứng gì, hơn nữa tôi còn phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái, chỉ cần là lúc tiếng gọi của tôi to hơn, thì tiếng hát kia cũng to lên theo, không biết có phải ảo giác không, tôi cứ có cảm giác tiếng hát đang muốn ngăn cản tiếng gọi của tôi rơi vào bên trong lỗ tai của lão đại và lão tam.

Tôi nghĩ, liệu có phải mình đang nằm mơ hay không? nếu không tôi rõ ràng không thấy gì, nhưng vì sao lại có tiếng hát truyền đến? tôi nhất định là đang nằm mơ! Tôi chắc chắn là đang nằm mơ, nếu là mơ, tôi chỉ cần bò lên giường ngủ tiếp là xong, trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng lý do này ngay cả chính bản thân tôi còn không bị thuyết phục, tôi đứng im do dự mãi một lúc, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, quyết định đi tìm xem rốt cuộc là thứ gì đang làm loạn.

Lúc trước tôi đã nói qua, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa, nếu là ngày trước, có lẽ tôi sẽ thật sự bò lên giường trốn, thuận tiện gọi điện thoại cầu cứu Trương mù, nhưng nếu tôi đã quyết định đi tìm chân tướng bí mật của ông nội năm đó, vậy thì gặp phải những chuyện thế này, tôi càng không được lùi bước, Trương mù tuy rằng có thể dựa vào, nhưng có rất nhiều chuyện, anh ta rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng lại không chịu nói với tôi, cứ vậy, còn không bằng tự tôi đích thân đi cởi bỏ tất cả bí mật.

Nghĩ ngợi xong, tôi quyết định không lùi bước, tôi nắm chặt bình nước trong tay, giơ lên một nửa, từ từ lại gần bàn học của Phùng Vĩ Nghiệp, trong lòng không ngừng nói với bản thân: mội khi phát hiện bất thường, mặc kệ là người hay ma, giơ bình nước đập nó! Giơ bình nước đập nó! Giơ bình nước đập nó!

Nhưng con người chính là như vậy, bạn lặp đi lặp lại một chuyện, càng nhiều, thì trong lòng lại càng sợ hãi, tôi có cảm giác bước chân và cánh tay cầm bình nước của mình đều đang run rẩy.

Theo lý mà nói, bạn càng đến gần vị trí phát ra âm thanh, thì âm thanh bạn nghe được nhất định càng lớn, nhưng từ lúc tôi bắt đầu tiến gần đến vị trí của Phùng Vĩ Nghiệp, tiếng hát đó lại không lớn hơn, mà bắt đầu trở nên yếu ớt, lúc to lúc nhỏ, cứ như là lúc đang ghi âm, khoảng cách của hắn với microphone lúc xa lúc gần, hơn nữa, còn có những tiếng ‘thùng thùng’ rất có nhịp điệu vang ra, tựa như có người đang đánh trống đệm nhạc cho hắn.

Tôi nhớ rõ cảnh tượng lần thi thể Phùng Vĩ Nghiệp đến tìm tôi, tôi trốn dưới gầm bàn học, tôi nghĩ, liệu có phải Phùng Vĩ Nghiệp hiện tại cũng đang trốn dưới bàn học, bởi vì ánh sáng có hạn, cho nên tôi không nhìn thấy hắn, phòng ký túc vốn không quá rộng, tôi đi chưa được mấy bước đã đến trước bàn học của Phùng Vĩ Nghiệp, tôi còn chưa ngồi xổm xuống nhìn, đã thấy trên bàn học, có hai cục gì đó hình lập phương được đặt ngay ngắn --- tiếng hát, truyền ra từ chỗ đó.

Tôi cúi thấp xuống, mở to mắt nhìn, không ngờ lại là một cặp loa nhỏ, mẹ nó, làm tôi giật cả mình. Hóa ra là thứ này, tôi vừa thở phào một hơi, đột nhiên nghĩ, loa vì sao lại tự phát ra tiếng? cho dù là loa bluetooth, nhất định cũng phải kết nối với máy phát.

Hiện tại lá gan tôi đã lớn hơn chút, nghĩ thầm, chỉ cần là hành vi của con người, thì không có gì đáng sợ, vì thế tôi đi xung quanh lục lọi khắp phòng, có thể phát nhạc, hoặc là máy tính, hoặc là điện thoai và MP3, tôi vừa tìm, vừa nghi hoặc, nếu máy phát nhạc đang phát tiếng, vì sao tiếng hát lại là của Phùng Vĩ Nghiệp? chẳng lẽ Phùng Vĩ Nghiệp lúc còn sống đã ghi âm trước?

Rất có thể là vậy, nếu không tôi thật sự tìm không thấy cách giải thích khác.

Điện thoại của lão tam và lão đại đều đang sạc pin trên bàn, bọn họ chưa bao giờ đặt báo thức, buổi tối cũng chơi game đến khi mắt díu lại mới chịu đi ngủ, không có thói quen nằm trên giường ôm điện thoại, tôi xem điện thoại của bọn họ, không mở nhạc, sau đó lại kiểm tra máy tính của bọn họ, cũng trong trạng thái tắt máy.

Kiểm tra đến đây, tôi lập tức luống cuống, chẳng lẽ vốn chẳng hề có máy phát nhạc, mà đúng là hai cái loa tự phát tiếng?

Nghĩ đến đây, da dầu tôi run lên, bạn nghĩ xem, nếu trong nhà bạn có một cặp loa như thế, trời vừa tối lại tự phát ra tiếng nhạc, hơn nữa, còn là tiếng hát của người chết, tôi hỏi, bạn có sợ không!

Tôi đứng ở vị trí của lão tam, nhìn cặp loa ở vị trí của Phùng Vĩ Nghiệp bên phía đối diện, có chút không biết làm sao.

Tôi ngỡ ngàng nhìn bốn phía, không biết hiện tại phải làm gì, nhưng đúng này, tôi đột nhiên nhìn thấy trên bàn học của lão đại, trong tủ quần áo của cậu ta, hình như truyền ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, nếu không đứng ở chỗ lão tam, vừa hay là phía đối diện, thì căn bản không thể phát hiện.

Tôi đi qua đó, do dự không biết có nên mở tủ quần áo của cậu ta ra không, dù sao tôi trước sau đã mở tủ quần áo của Tưởng Viễn Chí và của mình, bên trong đều xuất hiện một màn đáng sợ, vậy nên đến bây giờ, đã quay về phòng được vài ngày, cũng chưa dám mở tủ quần áo của chính mình.

Tôi đếm thầm 1,2,3 trong lòng, sau đó mở mạnh cửa tủ, một ánh sáng xanh rọi lên người, là ánh sáng màn hình máy tính, lão đại mua thêm máy tính từ bao giờ? Với lại sao cái máy này nhìn quen thế nhỉ? Tôi rất nhanh đã nhận ra, đây là máy tính của lão nhị Phùng Vĩ Nghiệp! chẳng lẽ lão đại nhân lúc cô chủ nhiệm còn chưa đến thu dọn di vật của Phùng Vĩ Nghiệp, đã đem máy tính của hắn cất đi?

Nếu là vậy, vì sao máy tính lại được bật, còn tự động phát một video?

Tôi cúi xuống , muốn nhìn rõ nội dung bên trong đoạn video, nào ngờ, vừa nhìn, đã thiếu chút nữa ngất lịm.

Ánh sáng yếu ớt tản ra từ trên màn hình, tôi nhìn thấy, trên bàn học của Phùng Vĩ Nghiệp, có một cái đầu, nhảy lên nhảy xuống, bên trên đập phải ván giường, bên dưới đụng trúng mặt bàn, phát ra những âm thanh ‘thùng thùng’như tiếng trống, miệng của cái đầu, đang cất tiếng hát!

Thảo nào tiếng hát lại lúc to lúc nhỏ, đó là bởi vì máy quay đặt trên giường tôi, lúc hắn nhảy lên, tiếng hát sẽ lớn, lúc hắn nhảy xuống, tiếng hát nhỏ dần….

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.