Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sai ma đẩy cối

Phiên bản Dịch · 1905 chữ

Động tác của Trương mù khiến tôi sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, tôi chỉ cảm thấy bên tai có những tiếng gió ‘vù vù’ vang lên không ngừng, hơn nữa, gió này còn không phải là gió lạnh mùa hè khiến toàn thân dễ chịu như bình thường, gió này thổi lên cơ thể người --- không đúng, phải nói là ‘quật’ lên cơ thể người, khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.

Sau một trận gió, tôi rõ ràng cảm giác được cơ thể mình dừng lại, tôi tưởng đã chạm đất, vì thế mở to mắt nhìn, nhưng lại là một màn khiến tôi ngừng thở --- tôi và Trương mù đứng trên cái cối người giấy ôm trước ngực, cả bốn phía, đều là bóng tối u ám, vô biên vô hạn, không nhìn thấy bất cứ ai, cũng không nhìn thấy bất cứ kiến trúc gì, ngoài tối đen, vẫn chỉ có tối đen.

Nếu không phải có Trương mù đứng bên cạnh tôi lẩm bẩm một câu ‘sáu’, tôi nghĩ tôi sẽ bị hình ảnh trước mắt dọa chết, con người luôn có một nỗi sợ hãi bẩm sinh với bóng tối, không hề khoa trương, nếu bạn không tin, bạn có thể nhốt mình trong phòng tối, không đi ngủ, cứ im lặng ngồi bên góc tường, nếu bạn có thể kiên trì được vài phút, vậy thì coi như bạn lợi hại.

Trương mù cũng không quan tâm tôi có sợ hay không, tiếp tục nắm cổ áo tôi, một tay giữ cánh tay tôi, lại nhảy xuống bên dưới, lúc lấy đà tôi liếc nhìn một cái, một người giấy ôm cối xay khác còn đứng cách chỗ chúng tôi ít nhất cũng phải mấy mét, cứ nhảy thế này, tôi đến một chút chuẩn bị cũng chưa có, ngộ nhỡ trật chân khỏi mặt cối, có phải là sẽ rơi ngay xuống địa ngục không?

Đợi cho tới khi đứng vững, tôi lập tức hỏi Trương mù:

- Xa như vậy cũng nhảy? ngộ nhỡ nhảy trượt thì phải làm sao?

Trương mù hừ lạnh nói:

- Nếu nhảy trượt, thì cả đời này sẽ bị nhốt bên trong vực không đáy, không sống không chết, mãi mãi mất phương hướng trong đây.

Lòng tôi cả kinh, tôi nói:

- Vậy chẳng lẽ là cả đời không được siêu sinh?

Trương mù đáp:

- Khà khà --- bằng không, cậu nghĩ sao? chẳng lẽ tạo ra thứ này để cậu chơi trò trốn tìm? Năm!

Nói xong, Trương mù lại túm cổ áo tôi nhảy xuống, ổn định lại, tôi nói với Trương mù:

- Vì sao có thể nhảy xa như vậy? anh không sợ nhảy trượt à?

Trương mù nói:

- Hiện tại cậu còn có lựa chọn khác không? không còn đi? Nếu không, thì nhảy! bốn!

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, đây là lựa chọn duy nhất rồi, nếu không nhảy, đến lúc bị đẩy xuống hoặc bị kéo xuống, nhất định cũng không dẫm được vào mặt cối, còn không bằng liều một phen.

Trương mù lẩm nhẩm trong miệng có lẽ là số tầng, chúng tôi lúc trước tổng cộng đã đi lên bảy tầng, hiện tại nhảy xuống, con số vừa vặn đối chiếu được với nhau, nếu nói vậy, hiện tại mỗi một lần nhảy xuống, là nhảy độ cao của cả một tầng trệt? hơn nữa người giấy cối xay chúng tôi giẫm dưới chân, có phải chính là tiền đồng và người giấy Trương mù đã đặt từ trước không?

Nhưng, trên người người giấy không phải đặt tiền đồng sao? vì sao hiện tại lại biến thành cái cối lớn thế này?

Tôi không hiểu, đang chuẩn bị hỏi Trương mù, không biết vì sao lại cảm thấy sau cổ ngưa ngứa, theo bản năng đưa tay quơ ra sau, lại chạm phải cái gì đó lạnh như băng, tôi không dám quay đầu lại, chỉ thì thào nói với Trương mù, sau lưng tôi có thứ gì đó đi theo.

Trương mù nói:

- Tôi biết, nếu không thì cậu cho là vì sao tôi phải nhảy nhanh như vậy? tầng ba rồi!

Nói xong, anh ta lại vô cùng nghiêm túc nói với tôi:

- Lần này chúng ta phải tách nhau ra nhảy, cậu nhắm mắt vào, lựa chọn một phương hướng mà cậu muốn nhảy nhất, sau đó nói với tôi.

Tôi nghe đến đó thì hơi sờ sợ, nói:

- Anh không đưa tôi bay cùng nữa sao?

Trương mù đáp:

- Cái tông môn nhà cậu, còn bay nữa thì cả hai đều phải chết, nhanh nói cho ông biết, cậu muốn nhảy về hướng nào?

Tôi nghe lời nhắm mắt lại, sau đó cảm thụ một chút, tôi cũng không biết vì cái gì, tuy rằng bốn phía vẫn tối đen như trước, nhưng sau khi nhắm mắt lại, liền có cảm giác ở một nơi nào đó rất ấm áp, tôi rất muốn đi về nơi đó, tôi mở mắt ra, chỉ về hướng kia, nói với Trương mù:

- Hướng này.

Trương mù liếc nhìn, gật đầu nói:

- Người dương tự có đường người dương đi, người âm tự có lối xuống âm phủ, nếu nhầm đường, mau quay đầu lại!

Sao câu này nghe quen thế nhỉ? Đúng rồi, là lúc đào bố tôi ra khỏi quan tài Trần tiên sinh đã niệm câu này! nhưng vì sao Trương mù phải niệm câu này với tôi?

Hơn nữa, sau khi Trương mù niệm xong, vòng tay ra sau gáy tôi đập một cái, hình như còn thấy chưa đủ đã, lại dùng chân đá lên mông tôi, tôi cảm thấy cả cơ thể mình lập tức bay ra ngoài, sau đó hình như rơi vào một hồ nước nóng, toàn thân ấm áp, nhưng đầu hơi choáng, choáng váng như đất trời rung chuyển, khiến tôi đến mở mắt ra cũng khó, cứ như, chỉ cần tôi mở mắt ra, sẽ bị ngã sấp mặt.

Một lúc sau, tôi mới thử mở mắt, đợi tới khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy mình đang đứng ở đầu cầu thang tầng một của tòa ký túc, thỉnh thoảng còn có học sinh đi lướt qua người tôi, tò mò chỉ chỉ trỏ trỏ, có điều thường những người dậy sớm thế này, đều là ‘học bá’, sẽ không để ý tôi đứng chỗ này làm gì, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng tôi mộng du, cho nên cũng không có ai dừng lại xem.

Tôi nhìn một vòng, đều không nhìn thấy Trương mù, vì thế vội vàng chạy ra khỏi tòa ký túc, đảo mắt một lượt, phát hiện anh ta đang nằm sõng soài phía bên phải trước ký túc, tôi bị dọa hú hồn, thầm nghĩ, lẽ nào cú nhảy cuối Trương mù nhảy không cẩn thận, trượt chân ngã chết rồi?

Nhưng không đợi tôi chạy tới nơi, tôi đã thấy anh ta ngồi bật dậy, lắc lắc đầu, nhìn nhìn bốn phía, thở phào một hơi, nói:

- Tông môn nhà nó, cuối cùng cũng ra ngoài rồi!

Thấy anh ta còn sống, tôi cũng thở phào một hơi, sau đó hỏi Trương mù:

- Vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì?

Trương mù nói:

- Con mẹ nó đối phương đã đặt một cái bẫy, thiếu chút nữa chết trong đó rồi, vừa rồi hồn phách của hai người chúng ta đều bị câu đi, cho nên dù khoảng cách có xa như vậy, vẫn có thể nhảy xuống dưới được, bởi vì linh hồn của chúng ta không có sức nặng, nhẹ tựa lông hồng, bao xa cũng có thể nhảy được.

Tôi rất kinh hãi hỏi:

- Ý của anh là, linh hồn của chúng ta rời khỏi thể xác?

Trương mù gật đầu:

- Cũng gần giống thế, cậu biết chúng ta đều có ba hồn bảy vía, nhưng có lẽ không biết cơ thể con người ẩn dấu ngũ hành, đúng không?

Tôi gật đầu nói:

- Tôi biết ngũ hành, nhưng không biết có liên quan với thân thể.

Trương mù nói:

- Phổi là kim, gan là mộc, thận thuộc thủy, tim thuộc hỏa, lá lách thuộc thổ, đây chính là ngũ hành, ngũ hành cộng với ba hồn, chính là ‘tám dưới’, bảy phách chính là ‘bảy trên’, cho nên bảy trên tám dưới có nghĩa là, bảy phách lên trên, thân thể và ba hồn đi xuống, cũng giống như linh hồn rời khỏi thể xác cậu nói, có điều, rời khỏi xác ở đây chỉ có bảy phách.

Những gì Trương mù giải thích, lại lần nữa lật đổ nhận thức của tôi về cổ văn.

Trương mù nói tiếp:

- Lúc đầu tôi cho rằng ‘bảy trên tám dưới’ chỉ được tạo thành bằng hình thức, để tạo ra một cái giếng nhốt chúng ta lại, không ngờ đây lại là một cái bẫy, không chỉ nhốt chúng ta, mà đồng thời còn tách cả cơ thể và bảy phách của chúng ta ra! Mà tên đó còn có thể chuyển ‘ếch ngồi đáy giếng’ cậu vẽ tới đây, khiến tôi đến ngay cả thợ thuật cũng không dùng được, thật đúng là cái tông môn nhà nó!

Tôi nói:

- Không đúng, rõ ràng tôi vẽ trên máy tính, tên kia làm thể nào chuyển được qua đây?

Trương mù nói;

- Ngu! Nó mang máy tính qua đây không phải được rồi sao?

Nghe đến đó tôi bừng tỉnh, hóa ra còn có trò thế này. nhưng tôi rất nhanh đã ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, khiến tôi nửa ngày cũng chưa thốt ra nổi một câu, mãi cho tới khi hít sâu được một hơi, mới nói với Trương mù:

- Chẳng lẽ, từ lúc tôi bắt đầu nghe thấy tiếng hát, đã là cái bẫy mà người giấy kia bày ra rồi?

Trương mù cười lạnh một tiếng nói:

- Khà khà, cậu vẫn chưa quá ngu, hiện tại biết thủ đoạn của tên kia rồi chứ! Tất cả, đều là cái bẫy nó bày ra, đầu tiên nó lợi dụng sự sợ hãi của cậu đối với Phùng Vĩ Nghiệp, để cậu vẽ ‘ếch ngồi đáy giếng’, nhưng lại dùng âm trùng sao chép lại những bước cậu vẽ ‘ếch ngồi đáy giếng’, chẳng qua nó không có thân thể, không dùng được, chỉ có thể mượn tay cậu để vẽ, sau đó nó lợi dụng Câu Sinh Hồn của gã nằm dưới tầng âm bốn trong nhà xác để di dời sự chú ý, khiến cậu và tôi đều cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do gã dưới tầng âm bốn làm, thế cho nên chúng ta mới không hề hoài nghi nó, sau đó ‘tám dưới’, để chúng ta ‘bảy trên’, tạo ra một cái giếng nhốt chúng ta lại, đồng thời còn khiến thể xác ba hồn và bảy phách của chúng ta cũng ‘bảy trên tám dưới’, thiếu chút nữa đã hại chết được chúng ta, cũng may ông đây đã có chuẩn bị từ sớm, hiện tại hồi tưởng lại, thật con mẹ nó ông đây đúng là thiên tài!

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh đang nói người giấy cối xay à? Chiêu này tên là gì?

Trương mù nói:

- Chiêu này có tên là, có tiền thì có thể sai ma đẩy cối!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.