Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử địa hậu sinh

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

- Trương mù!

Tôi sợ tới mức lui ra sau vài bước, đứng cạnh Trương mù, tôi thấy chú Trương ngồi thẳng dậy, sau đó cứng ngắc quay đầu, nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng treo một nụ cười mỉm quỷ dị, thật giống như đang nói, cuối cùng cũng đợi được mày!

Đây vẫn chưa phải khủng bố nhất, khủng bố nhất chính là, sau khi chú ấy cười với tôi, nửa thân dưới không mượn bất cứ ngoại lực nào, trực tiếp đứng thẳng dậy!

Chú ấy cứ đứng như vậy dưới đuôi giường trải đầy tiền giấy, nghiêng đầu, nhìn chúng tôi --- không đúng, chú ấy không nhìn Trương mù, mà chỉ nhìn mỗi tôi!

Khoảnh khắc chú Trương đứng bật dậy, Trương Mục đã vội vàng chạy tới từ bên kia giường, hiện tại chú Trương đã hoàn toàn đứng thẳng, Trương Mục và Trương mù mỗi người một bên, kẹp tay tôi chạy ra bên ngoài, tôi đối mặt với chú Trương, thấy hình như mũi chân chú ấy khiễng nhẹ một chút, cả người đã nhảy xuống từ trên giường.

Tư thế này. Chẳng lẽ là ---- cương thi! ?

Chạy ra khỏi phòng, tôi bị hai anh em bọn họ ném sang một bên, Trương Mục xoay người kéo cửa còn khóa lại, Trương mù lại chạy tới bàn thờ trong nhà chính, trải một tờ giấy vàng ra, nhấc bút lông vẽ hưu vẽ vượn ra một lá bùa, lúc Trương Mục khóa xong cửa phòng, thì đồng thời, Trương mù cũng dán lá bùa vào giữa cánh cửa.

Lá bùa vừa dính lên, tôi thấy cửa phòng kêu ‘bịch’ một tiếng, hình như là bị thứ gì đó đập mạnh từ bên trong, dựa theo lực đạo và âm thanh để nói, thì phá vỡ cửa cũ có lẽ chỉ cần một lần va chạm, nhưng không biết tại sao, cửa phòng vẫn kiên cố đứng ở nơi đó, hình như cũng không có dấu hiệu bị sập.

Trương Mục phi ra ngoài nhà chính, hô lớn:

- Nhanh đi mời ông Trương Uyên, khởi thi rồi!

Đám người đang giúp chú Trương chuẩn bị tang lễ ngoài sân nghe thấy thế, rất nhanh đã có người phi ra khỏi cửa, những người khác vẫn đứng tại chỗ, buông công việc trong tay xuống, nhao nhao nhấc miệt dao, bộ dạng như chuẩn bị xông pha đại trận.

Cửa phòng vẫn truyền đến những tiếng đập ‘thình thịch’, chỉ dựa vào âm thanh, tôi không thể phán đoán rốt cuộc là bộ phận nào trên người chú Trương đang đập cửa, đương nhiên, hiện tại tôi không quan tâm chuyện này, tôi quan tâm chính là, cửa phòng có thể kiên trì đến lúc ông Trương Uyên trong miệng Trương Mục đến hay không.

Trương Mục và Trương mù đứng trong nhà chính, tròng mắt dính chặt lên cửa phòng, không nhúc nhích, có lẽ chỉ cần cửa phòng xuất hiện bất thường, hai người bọn họ sẽ liên thủ giữ cửa phòng lại.

Không bao lâu , bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, tôi xoay người lại nhìn, hóa ra là người già ban nãy tới đây ‘tịnh diện minh mục’ cho vị bên trong, bên cạnh ông ấy còn có người lúc vừa chạy đi mời ông Trương Uyên, cho nên, tên của người già này, có lẽ chính là Trương Uyên.

Ông Trương Uyên vừa vào nhà đã nói:

- nghiệp chướng a, nghiệp chướng! hai người các cháu còn đứng đấy làm gì, mang thằng bé đó đi!

lúc ông Trương Uyên nói từ ‘thằng bé’, chỉ tay vào người tôi, ông ấy muốn đuổi tôi đi, lẽ nào tôi đứng đây còn ảnh hưởng cái gì sao? hay là nói, tôi đứng đây có ảnh hưởng nhất định với chú Trương?

Tôi nghĩ, vế sau có khả năng rất cao, có thể chính bởi vì tôi, cho nên mới khiến chú ấy khởi thi.

Trương mù nói:

- cháu dẫn cậu ta đến chỗ ông nội.

Trương Mục nói:

- cháu ở lại giúp ông một tay.

Ông Trương Uyên xua tay, ý bảo Trương mù mau dẫn tôi đi.

Trước lúc đi, tôi nghe thấy ông Trương Uyên hỏi Trương Mục:

- thằng bé Trương Miểu bật dậy mấy lần?

Trương Mục nói:

- hai lần, đầu tiên là ngồi dậy, sau đó đứng thẳng.

Tôi thấy ông Trương Uyên gật đầu, bởi vì Trương mù đã đưa tôi đi xa, nên cuộc đối thoại giữa bọn họ sau đó, tôi không còn nghe thấy.

Trên đường, tôi hỏi Trương mù, ông Trương Uyên hỏi bật dậy mấy lần để làm gì? có chú trọng gì à?

Trương mù nói:

- số lần càng ít, càng không dễ đối phó.

Sau khi Trương mù nói xong, không còn nói chuyện nữa, anh ta chau mày, nhìn như trong lòng rất có tâm sự.

Tôi đi theo anh ta về tòa nhà của nhà họ Trương, cũng chính là nơi tôi bị ấn vào trong quan tài, chẳng qua chúng tôi đi xuyên qua nhà chính, đi qua cánh cửa nhỏ sau nhà chính vào trong sân sau, vừa vào sân, đã nhìn thấy một loạt căn phòng ở giữa đều có kiến trúc tương tự như nhà chính, lúc tỉnh lại, vội vàng đi cùng Trương mù, cho nên không phát hiện những gian nhà này.

Nhìn thấy một loạt kiến trúc phía sau, tôi mới hiểu, vì sao tường sau nhà chính ở đằng trước lại mở một cái cửa nhỏ, đây là muốn chuyển gia tài lộc lá ra đằng sau, toàn bộ dồn hết ra sân sau, tôi đã nói rồi, nhà họ Trương có thể nuôi nấng ra được Trương mù Trương Mục hai nhân vật đáng gớm như thế, nhìn thế nào cũng không phải nhà thiếu điều kiện, không ngờ nhà họ Trương còn làm ra một cái sân nhà như vậy, tôi đoán phong thủy như thế này người bình thường đúng là không dám dùng, dù sao thứ này, chỉ cần hơi xảy ra sai sót, rất có khả năng ‘lộc lá’ của cả gia tộc sẽ trôi đi hết, đến lúc đó đúng thật biết thành ‘nhà nghèo’, không có ai muốn lấy con cháu hậu thế của mình ra để đùa.

Lúc nghĩ đến đây tôi đột nhiên ý thức được, vì sao tôi lại biết những kiến thức này? cho dù là trước kia từng đọc qua lịch sử tổng quát kiến trúc bắc nam, nhưng trong quyển sách đó tuyệt đối không nói tỉ mỉ về bố cục phong thủy hay lộc lá gì đó.

Trương mù không dạy tôi mấy thứ này, tôi vì sao lại biết? tôi nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ kết luận khi tôi còn nhỏ ông nội trong lúc vô tình đã nói với tôi những điều này, có điều, vẫn luôn chưa từng nhìn thấy qua kiến trúc thế này, cho nên không nhớ ra được.

Trong nhà chính, đã có đầy người ngồi, nam nam nữ già trẻ đều có, một người trong đó ngồi giữa nhà chính, chính là Trương lão gia Trương Tiệm tối hôm qua từng gặp, nói thật, chỉ bàn về cách ăn mặc, Trương Tiệm lão gia đã khí chất hơn ông nội tôi rất nhiều, trên người ông ấy hình như vẫn còn một loại khí thế bất nộ tự uy, điểm này, không thể nhìn thấy trên người ông nội tôi.

Sau khi vào trong, tôi cùng Trương mù hành lễ, được anh ta dẫn tới phía bên tay trái Trương Tiệm lão gia ngồi, dĩ tả vi tôn ( bên trái được coi trọng nhất), đây có lẽ là nhà họ Trương đang hiếu khách.

Vừa nhìn thấy Trương lão gia, tôi đã nghĩ tới câu sinh hồn ở trường học, chúng tôi đã dùng hết một ngày, chỉ còn lại tám ngày nữa thôi, cũng không biết có còn kịp hay không.

Trương mù nói với tôi:

- cậu có vấn đề gì, cứ hỏi ông nội tôi.

Tôi vốn dĩ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Trương lão gia, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trương lão gia thấy tôi không nói chuyện, liền nói với những người ở phía dưới:

- đây là cháu trai của Lạc Triều Đình, Lạc Tiểu Dương.

Những người ngồi trong nhà, đầu tiên là thì thầm to nhỏ một hồi, sau đó cả đám chào Trương lão gia một tiếng, liền rời khỏi sân nhà, cuối cùng chỉ còn là ông Trương Tiệm, Trương mù, cùng với tôi.

Tôi vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên hỏi vấn đề nào, thì ông Trương Tiệm đã mở miệng trước:

- tôi nghĩ, cháu muốn hỏi nhất, chính là chuyện tối qua vì sao chúng tôi lại muốn chôn sống cháu, đúng không?

Tôi nói:

- Trương mù nói là giúp cháu đuổi cái tên đi theo sau kia đi.

Trương Tiệm đáp:

- Phá Lỗ, con giải thích cho thằng nhỏ nghe.

Trương mù gật đầu, nói:

- Chủ ý của chúng tôi là dùng ‘tử địa hậu sinh’ giúp cậu đuổi hắn đi, vậy thì ít nhất cậu còn có thể sống lâu thêm mười năm nữa, cái gọi là ‘tử địa hậu sinh’ . có nghĩa là sống lại từ chỗ chết, nói đơn giản một chút, là chôn sống cậu, chôn luôn cả cái gã đi theo cậu, huyết quan không phải để đối phó cậu, chủ yếu là đối phó người kia, cho nên ngay cả cây lưu hậu đinh cuối cùng cũng đóng chặt, sau đó dùng phương pháp đặc thù mang cậu ra ngoài, còn nó bị nhốt bên trong quan tài, cuối cùng chỉ cần nghĩ biện pháp đối phó gã trong quan tài là được, nhưng mà….

Tôi hỏi, nhưng là cái gì?

Trương mù nói:

- Nhưng cỗ quan tài kia biến mất rồi!

Tôi nói:

- Sao lại biến mất? một đồ vật lớn như vậy chôn dưới đất, làm sao lại biến mất được?

Trương mù nói:

- Đêm qua đã đào mấy chục nơi, cũng chưa tìm được, quả thật đã biến mất!

Lúc này Trương Tiệm lại nói:

- Thằng bé Phá Lỗ vì có chút mâu thuẫn với tôi, nên đã không về nhà ba năm rồi, nhưng một tháng trước đột nhiên nó gọi điện cho tôi bảo tôi giúp một người, rất ít có người khiến nó để tâm, cho nên tôi nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý ngay, có điều không ngờ, cỗ quan tài kia lại không thấy đâu, cái tên kia quả thật đuổi không đi, bằng không, thằng bé Trương Miểu cũng không phải chết.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Chú Trương là bị gã đi theo cháu giết?

Trương Tiệm lắc đầu:

- Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, nếu còn không tìm thấy quan tài, thì những người tham dự đuổi nó đi, đều sẽ chết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.