Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về thôn

Phiên bản Dịch · 1758 chữ

Lúc nhìn thấy Trần tiên sinh ở phòng để xác, tôi đã hỏi ông ấy, vì sao đến Trùng Khánh, ông ấy chỉ trả lời, trong thôn xảy ra chút chuyện, nhưng không phải chuyện lớn. tuy nhiên, ngữ khí và biểu cảm hiện tại của Trần tiên sinh, trông thế nào cũng không giống như là chuyện nhỏ.

Vì thế tôi vội vàng hỏi, xảy ra chuyện gì?

Trần tiên sinh có chút xấu hổ liếc nhìn tôi một cái, sau đó nói:

- Sự việc có chút quái lạ, các cháu tự về thôn nhìn rồi nói.

Tôi vốn chuẩn bị hỏi, nhưng thấy Trương mù không nói gì, chỉ gật đầu, nên đành ngậm miệng. tôi phát hiện, trên những chuyện đại sự, tôi còn rất ỷ lại vào thái độ của Trương mù, nếu anh ta không biểu hiện thái độ gì, tôi cũng sẽ giống anh ta.

Ăn cơm trưa xong, Trương mù nói muốn đi chuẩn bị một ít đồ đạc, Trần tiên sinh nói, ông ấy cũng muốn bổ sung thêm máu chó với vài thứ linh tinh. Hai bọn họ lái xe rời khỏi cửa hàng, nhìn thấy bọn họ như thế, cho dù tôi có ngốc, cũng biết, sự tình nhất định không đơn giản giống như là Trần tiên sinh nói.

Chẳng qua bọn họ không muốn nói. Dù tôi có đuổi theo đít hỏi, bọn họ cũng không tiết lộ.

Tôi không biết bọn họ chuẩn bị đồ đạc phải mất bao lâu. Một mình ngồi trong tiệm vàng mã có chút buồn tẻ, cả tiệm chỉ toàn là người giấy, tuy rằng biết chúng nó không có ác ý với mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi. Vì thế, tôi bắt xe buýt, quay về trường học.

Không phải vì tôi còn lưu luyến với trường, mà là muốn trước khi về quê, gặp cô chủ nhiệm một lần. Mặc kệ nói như thế nào, cô chủ nhiệm cũng rất quan tâm đến chuyện tôi có thể tốt nghiệp, tuy rằng cuối cùng vẫn không cầm được tấm bằng, nhưng không thể phủ nhận cô đã rất vất vả.

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho cô chủ nhiệm, nhưng mở danh bạ ra mới nhớ, đây là điện thoại mới, trong này chỉ có mỗi số của Trương mù. Những số điện thoại lúc trước đã mất hết, cô chủ nhiệm đang ở đâu, tôi không biết, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể đi tới phòng nghỉ của cô để xem vận may.

Tôi mua vài đồ ở Từ Khí Khẩu, tiền đương nhiên là dùng thẻ của Trương mù quẹt, sau đó, xách đống đồ đi tới trạm xe buýt về trường.

Tới trường, tôi đi thẳng đến tòa dạy học.

Nhìn tòa nhà trước mắt, tôi có chút do dự rốt cuộc có nên vào hay không, tôi đã tới nơi này hai lần, lần này cũng gặp chuyện không may.

Tôi nhìn vầng thái dương trên bầu trời, lại nhìn di động, mới là hai giờ chiều, là thời điểm dương khí nặng nhất trong một ngày, có lẽ sẽ không sao? tôi vừa an ủi chính mình, vừa đi tới phòng nghỉ của cô chủ nhiệm.

Lúc sắp tới nơi, tôi nghe thấy có tiếng đóng cửa, lòng thoáng vui mừng, chẳng lẽ cô vẫn còn trong phòng?

Bước chân của tôi nhanh hơn, tới trước cửa phòng, vừa gõ cửa vừa gọi cô chủ nhiệm, bên trong không có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ vừa nãy tôi nghe lầm ?

Tôi vốn định ở lại chỗ này đợi một lát, nhưng tưởng tượng đến những chuyện trải qua lúc trước, tôi xoay người đi ra ngoài. Mới ra khỏi cửa tòa dạy học, bỗng nhìn thấy một bóng lưng đi sang một lối rẽ trước cửa ra, lúc đầu tôi còn không để ý, nhưng sau khi đi được vài bước, xách theo đồ đuổi theo lối rẽ kia.

Bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, bóng lưng người này là ai --- lúc tôi cùng Lăng Giáng rời khỏi trường học đến thôn Trương gia, tôi từng nhìn thấy hắn, hắn là bạn học của Trương mù, Triệu Tử Văn!

Lần trước tôi chỉ nhìn qua, lúc ấy còn tưởng mình hoa mắt, nhưng lần này, tôi khẳng định không hề đơn giản, cho nên tôi liều mạng đuổi theo, nhưng đuổi được một đoạn xa, bỗng mất dấu.

Lúc này Trương mù gọi cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu, tôi đáp tôi đang ở trường học, nhìn thấy một người giống Triệu Tử Văn.

Đầu dây bên kia trầm mặc đôi lát, mới cất tiếng:

- Cái tông môn nhà nó, cậu chắc chắn không nhìn nhầm?

Tôi đáp, hẳn là không.

Trương mù nói:

- Cậu tìm một nơi đông người đợi anh, anh tới ngay đây.

Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại, tôi làm theo lời Trương mù rời khỏi tòa dạy học, đi về hướng cổng trường.

Không bao lâu, con xe HUMMER của Trương mù xuất hiện trước cổng trường, anh ta nhảy xuống xe, hỏi tôi:

- Người đi đâu rồi?

Tôi nói:

- Nhìn thấy ở tòa dạy học, đây là lần thứ hai, lần trước cũng thấy qua.

Trương mù hỏi:

- Lần trước cũng thấy qua? Là lúc nào?

Tôi kể qua lại chuyện nhìn thấy Triệu Tử Văn cho Trương mù nghe, nghe xong, anh ta nói:

- Đi xem trước đã.

Tôi bỏ đồ vào trong cốp xe, phát hiện bên trong đã xếp sẵn bốn cái ba lô, đồ đạc còn nhiều hơn cả lần trước, chuyện này càng khiến tôi có cảm giác chuyện trong thôn không đơn giản, sau khi lên xe, mới phát hiện Trần tiên sinh cũng ở bên trong, Trương mù giải thích:

- Nếu bên này không có chuyện gì, lập tức quay về quê cậu.

Tôi gật đầu, thầm nghĩ, vẫn là Trương mù suy nghĩ chu đáo.

Đáng lẽ ra xe không thể đi thẳng vào tòa dạy học, nhưng con người Trương mù trước nay không để ý tới quy củ, một cước đạp chân ga, phóng tới tận cửa tòa dạy học, xe còn chưa dừng hẳn, Trương mù nhăn mày nói:

- Đây là tòa dạy học? sao lại giống một tòa nhà ma vậy?

Tôi nói:

- Tôi đã tới nơi này vài lần, anh đừng dọa tôi.

Trương mù quay đầu hỏi Trần tiên sinh:

- Trần khờ, ông xem đi, đây có phải nhà ma không?

Nói xong, Trương mù và Trần tiên sinh cùng nhau xuống xe . Tôi tuy rằng sợ hãi, nhưng có hai bọn họ bên cạnh, cũng không quá căng thẳng .

Trần tiên sinh sau khi xuống xe, nhìn thoáng qua tòa dạy học, nói với Trương mù:

- Hay là đừng vào nữa, sợ vào dễ ra khó.

Trần tiên sinh không nói rõ, nhưng tôi hiểu, ông ấy đã đồng ý với quan điểm của Trương mù. Vấn đề là, nếu đây là một tòa nhà ma, vậy lần trước tôi còn đến nơi này tránh ‘không chết không thôi’ của Phùng Vĩ Nghiệp, hơn nữa về sau lại gặp phải ‘thỉnh vận kiếp mạch’ của thợ cạo đầu, hiện tại hồi tưởng lại, tôi không chết thật đúng là mạng lớn.

Trương mù cuối cùng vẫn không đi vào, chỉ đi vòng quanh tòa dạy học một vòng, sau đó gọi chúng tôi lên xe. Có kinh nghiệm lần trước, tôi chủ động lựa chọn ngồi ở ghế sau, nhường vị trí ghế phụ cho Trần tiên sinh.

Lên xe, Trương mù vẫn không nói gì, đợi cho tới khi ra khỏi trường học, Trương mù mới hỏi tôi:

- Cậu tới trường làm gì?

Tôi nói qua ý định của mình cho Trương mù nghe, nghe xong, anh ta nói:

- Sau này cậu đừng liên lạc với cô chủ nhiệm quá nhiều.

Tôi nghe nói như thế trong lòng cả kinh, nghĩ thầm, chẳng lẽ cô chủ nhiệm cũng có vấn đề? Nhưng không đúng, nếu cô cũng có vấn đề,vậy cô sẽ không bị người âm bám lấy, cũng không giúp tôi hết lần này đến lần khác, cho nên tôi hỏi, vì sao?

Trương mù hừ lạnh một tiếng:

- Cậu đã có Lăng Giáng rồi, hiện tại Lăng Giáng còn chưa chết, đã định ‘tăm te’ cô giáo mình, hình như có hơi nhanh đi?

Tôi giơ chân đá vào sau ghế lái của Trương mù, mắng một câu:

- Cái tông môn nhà anh!

Nhưng Trương mù lại nghiêm túc nói:

- Tôi không nói giỡn với cậu, cậu nhăm nhe bất cứ đứa con gái nào cũng được, dù sao đàn ông đều háo sắc, điểm này tôi đồng ý hai chân hai tay, nhưng nhất định, không được nhăm nhe cô giáo cậu.

Tôi hỏi, tại sao cơ chứ?

Trương mù quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó thở dài một tiếng, lại bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Đã nói rõ thế rồi, cậu còn chưa hiểu? ---- với kinh nghiệm hẹn hò phụ nữ nhiều năm nay của anh, anh thấy, chỉ dựa vào một thằng thư sinh yếu rớt như cậu, chắc chắn không đủ để thỏa mãn cô giáo, đến lúc đó cậu chết trên bụng cô ta, cậu không hiểu nó thê thảm như nào đâu.

Tôi và Trần tiên sinh nghe nói như thế, cả hai đều khinh bỉ lườm Trương mù, Trần tiên sinh còn trực tiếp giơ ngón tay giữa với anh ta.

Suy cho cùng Trương mù cũng rất độ lượng, dọc đường đi không tăng tốc độ, chỉ vô duyên vô cớ phanh xe đột ngột vài lần mà thôi, lúc xe dừng lại trước con đường nhỏ, chưa đợi xe dừng hẳn, Trần tiên sinh đã nhảy xuống xe, nôn thốc nôn tháo.

Trương mù tự đeo hai cái ba lô, trước sau một cái, còn tôi và Trần tiên sinh mỗi người một cái, bắt đầu xuất phát đi vào thôn.

Lúc đến đầu thôn, trăng đã lên tới giữa không trung, tôi nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không xuất hiện đường giao giới phân ra trắng đen rõ ràng, trong lòng yên tâm không ít.

Sau khi vào thôn, chúng tôi đi thẳng về hướng nhà tôi, Trương mù đột nhiên mở miệng nói:

- Thằng ngốc, cậu có cảm thấy hơi bất thường không?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.