Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi thể đứng thẳng

Phiên bản Dịch · 1831 chữ

Trương mù hô lên, vùng dậy từ dưới đất chạy ra ngoài, Trần tiên sinh và Lăng Giáng đi theo sau. Động tác nhanh gọn lẹ sinh động như mây bay nước chảy. thật giống như đã luyện tập qua vô số lần, chờ tới khi tôi đứng lên, bọn họ đã chạy trước tôi vài mét.

Tôi học theo cách nói chuyện của Trương mù, gào lớn:

- Trương mù, cái tông môn nhà anh, các người muốn chạy cũng không báo trước cho tôi một tiếng!

Tôi thấy Trương mù từ từ quay đầu lại, mở miệng là mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi đã ra hiệu bằng mắt với cậu cả buổi rồi, thằng chó này, chẳng lẽ cậu không thấy?

Trời đất chứng giám! Vừa rồi quả thật Trương mù có nhìn tôi, nhưng anh ta ra hiệu bằng mắt với tôi hồi nào?

Tôi vừa chạy vừa thét:

- Trương mù, lần sau có thể đổi cách ám thị khác được không, nếu không, thì anh trợn to mắt lên một chút.

Trương mù tiếp tục nói:

- Cái tông môn nhà cậu, con mẹ nó tôi đã trợn to hết sức có thể rồi, vì sao Trần khờ và họ Lăng đều hiểu, mỗi thằng ngốc cậu không hiểu?

Lúc này Trần tiên sinh và Lăng Giáng gần như cùng đồng thanh:

- Tôi không hiểu.

Tôi nghe thấy tiếng ho khan của Trương mù, có lẽ anh ta đã nghẹn đắng họng rồi.

Chạy lên trước một đoạn, tôi đột nhiên phát hiện, giày của Lăng Giáng không phải đã bị Trương mù cởi rồi sao? vì sao một người con gái chạy chân trần trong hang động toàn đá thế này còn chạy nhanh hơn cả tôi? chẳng lẽ cô ấy không sợ đá cứa rách chân?

Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu ra, với thói quen của Trần tiên sinh, hẳn trên người có mang rất nhiều giày, tùy tiện lấy cho Lăng Giáng đeo một đôi là được, căn bản không cần lo lắng đá cứa chân, hơn nữa, trên lưng tôi còn đeo ba lô của Trương mù, đuổi không kịp cũng là có nguyên nhân.

Suy nghĩ hiểu ra vấn đề này, tôi lập tức nhớ tới câu Trương mù nói, âm mộ trấn thi là ông nội phao tin vịt. Vậy nói cách khác, mẹ Lưu Tang Y không biết âm mộ trấn thi, bà ta chôn mình xuống dưới, chẳng qua chỉ vì muốn gây ra Địa Sát Hướng Nguyệt, giết chết cả thôn Vương gia trả thù mà thôi.

Cho nên ngọn nguồn sự tình hẳn chính là Vương Nông Hữu giết Bành Cảnh Toại, chuẩn bị chiếm huyệt mộ Cửu Sư Bái Tượng, nhưng mẹ Lưu Tang Y đã biết được kế hoạch của Vương Nông Hữu, cho nên tương kế tựu kế, chôn chính mình xuống, chuẩn bị trộm vận thế, sau đó tạo ra Địa Sát Hướng Nguyệt đồ sát cả thôn. Lúc này ông nội tôi xuất hiện, mê hoặc Lưu Tang Y, khiến chị ta tin tưởng có bố cục phong thủy âm mộ trấn thi. Vì thế Lưu Tang Y tự sát, ông nội tôi trở thành người duy nhất trong thôn biết Cửu Sư Bái Tượng. nhưng, ông nội muốn mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng này để làm gì? chỉ vì cái gọi là vận thế thôi sao?

Mặt khác, Lưu Tang Y sau khi biết âm mộ trấn thi, mới tự sát chôn xuống, xét cho cùng, vẫn là ông nội tôi ‘giết’ Lưu Tang Y.

Bởi vì tuy rằng Lưu Tang Y, tự sát, nhưng là bị ông nội tôi lừa, cho nên dù không phải đích thân ông nội động thủ, cũng coi như là người đứng sau giật dây. Đây là nhân năm đó ông nội gieo, hiện giờ báo lên người nhà họ Lạc chúng tôi.

Nhưng, với thủ đoạn của ông nội, ông thật sự cần phải thêu dệt một lời nói dối sao? ngay cả chính anh rể mình, nói giết là giết, còn sợ một Lưu tang Y nhỏ bé? Đúng rồi, tuổi tác của Lưu Tang Y lớn hơn ông nội, lúc ấy ông mới 25 tuổi, rất có thể không địch lại được Lưu Tang Y. nhưng vấn đề lại xuất hiện, nếu Lưu Tang Y lớn tuổi hơn ông nội, vậy kiến thức còn nhiều hơn cả ông, ông nội sao có thể lừa được chị ta?

Dường như có rất nhiều vấn đề vẫn chưa được làm rõ, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc thảo luận vấn đề này. chạy thoát chết quan trọng hơn.

Chạy lên trước một đoạn, tôi có cảm giác ba người bọn họ càng chạy càng nhanh, nhìn có vẻ không định chờ tôi một chút, thật ra tôi rất muốn bỏ ba lô trên lưng xuống, nhất định tốc độ sẽ nhanh hơn, nhưng nghĩ đến việc rất có thể trong ba lô còn đồ cần dùng, đành phải cắn răng kiên trì .

Nhìn thấy bọn họ càng lúc càng xa, tôi vội vàng hô to:

- Các người chờ tôi một chút.

Nhưng căn bản không có tiếng đáp lại, bọn họ chỉ lo chạy, để tôi một mình đơn độc phía sau. Nhưng càng sốt ruột lại càng kích động, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng bọn họ, không chú ý dưới chân mình, lơ đãng một chút, chân vấp phải cái gì, ngã sấp mặt suýt ngất xỉu. đợi tới khi tôi đứng lên mới phát hiện, đèn pin bị đập hỏng rồi, ánh sáng duy nhất cũng không còn, mà trong động làm gì còn thân ảnh đám người Trương mù nữa. trong hang tối đen như mực, giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Càng khủng bố hơn chính là, chỉ còn lại một mình tôi.

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một cảnh tượng rất quen thuộc, tôi nhớ rõ, khi tôi còn chưa đến bảy tám tuổi, tôi từng tới hang sừng trâu này một lần.

Thời điểm đó, tôi đi cùng với những đứa trẻ khác vào chơi, cộng với tôi nữa tổng cộng mười mấy đứa. cụ thể bao nhiêu, tôi quên rồi. tôi nhớ rõ lúc chúng tôi tiến vào, trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc, đi thẳng vào bên trong, tôi và vài đứa trẻ khác đã bắt đầu sợ hãi, nhưng đại ca cầm đầu cứ nói khích chúng tôi, nói chúng tôi là đồ nhát gan.

Trẻ con mà, lúc đó làm gì có biết thế nào là nói khích, bị hắn nói vậy, mọi người không còn phàn nàn nữa, tiếp tục đi vào bên trong.

Cứ như vậy, không biết đi vào trong được bao lâu, chỉ biết đợi tới khi cây đuốc cháy hết. đại ca cầm đầu mới nói không thể đi vào trong được nữa, sau đó cả đám chúng tôi mới quay lại, cũng là lần đó, tôi cảm nhận được thế nào được gọi là tối tăm không có ánh sáng. Cả đám đều lần lượt tranh nhau đi phía trước, bởi vì tôi không được mọi người yêu thích, nên bị xếp cho đi cuối cùng.

Trong lúc đi, không biết tôi bị cái gì vướng chân, rớt lại phía sau, chờ tới khi tôi đứng lên, cả hang động im lặng không chút âm thanh, tôi thử gọi vài tiếng, nhưng không có người trả lời, tôi bị lãnh quên rồi.

Một đứa trẻ tám tuổi bị bỏ rơi lại trong một hang động tối đen giơ tay lên không thấy ngón, có thể không sợ sao? nhưng thời điểm đó, tôi không dám khóc, bởi vì im lặng bao giờ cũng an toàn hơn so với khóc lóc ầm ĩ, tôi chỉ đành dựa vào trí nhớ của mình, sờ soạng đi lên phía trước.

Tôi không biết tôi đã đứng trong hang động bao nhiêu lâu, chỉ biết, về sau là ông nội tìm thấy tôi, dẫn tôi về nhà. Từ sau lần đó, tôi không còn dám lại gần hang động này nữa. thậm chí nếu phải đi qua hang động, tôi đều chọn đi đường vòng.

Chẳng qua sau khi đi học, thời gian dời khỏi thôn càng lâu, những ký ức này lại càng phai nhòa theo tháng năm. Nhưng lúc này đây, không biết vì sao lại đột nhiên hiện lên trong đầu, đây có lẽ chính là ‘thấy cảnh sinh tình’ trong tâm lý học.

Tôi nhớ rõ lần trước không nhìn thấy cái gì khủng bố trong hang động. tôi sở dĩ sợ hãi hang động này như vậy, hoàn toàn là bởi vì nơi đây giống như một cái động không đáy. Cứ đi thẳng, đi mãi không thấy điểm cuối. hơn nữa, tôi còn bị bỏ lại một mình trong nơi hang động tối om. Tạo thành ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng. Hiện tại hồi tưởng lại, nếu ông nội không tìm thấy tôi, hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Những suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu tôi trong nháy mắt, tôi giống như lại quay về năm đó, giơ tay sờ soạng phía trước, nỗi sợ hãi nằm sâu trong lòng từ từ dâng lên, mãi không tan đi.

Tôi vẫn đi về phía trước, sau đó đụng phải một bức tường đá lạnh như băng. Vì thế tôi đi men theo bức tường đá, hình ảnh in vào trong trí nhớ từ năm đó không tự chủ được lại hiện ra trong đầu, đặc biệt là gương mặt của đại ca cầm đầu kia, càng lúc càng hiện rõ lên, đầu tiên là mũi hắn, sau đó tới mắt, hai má. . . . . . Đột nhiên tôi ý thức được, đại ca cầm đầu, chính là Vương Nhị Cẩu!?

Lại cẩn thận nhớ lại, lúc trước đám trẻ con lớn bé chúng tôi, vừa vặn có mười hai người! đi theo Trương mù lâu, tôi bắt đầu càng thêm mẫn cảm với con số, đặc biệt là những con số có ý nghĩa đặc thù như chín, mười hai. Tôi lại càng thêm mẫn cảm.

Chẳng lẽ lúc trước Vương Nhị Cẩu dẫn chúng tôi vào hang, là còn có thâm ý khác? Đáng tiếc lúc ấy tôi quá nhỏ, với lại cũng lâu vậy rồi, cho nên căn bản không nhớ được khi đó đã làm gì trong hang.

Tôi sờ sờ tường đá, tiếp tục đi, đi được một đoạn, đột nhiên nhớ ra, trong ba lô của Trương mù, hẳn là còn có bật lửa và nến, nghĩ đến đây, tôi bắt đầu lục lọi trong ba lô.

Một lát sau, cuối cùng cũng tìm thấy nến và bật lửa, tôi châm nến lên, mượn ánh nến nhìn xung quanh ---- bức tường tôi vừa sờ tay vào, toàn bộ đều là những cỗ thi thể đứng thẳng người!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.