Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như đã từng

Phiên bản Dịch · 1792 chữ

Sau tia chớp, là tiếng sấm rền vang, thân thuyền bắt đầu không ngừng lắc lư.

Tôi đã bị cái tên của cây cầu kia dọa sợ tới mức ngã ngồi xuống, may là hai ta còn ôm cột buồm . Bằng không đã sớm rơi xuống nước.

Nếu kia là cầu Nại Hà, vậy hiện tại chỗ tôi đang đứng, chẳng lẽ là Nại Hà? Nhưng Nại Hà không phải chỉ có ở dưới âm phủ sao? tôi đang chạy trong hang động, sao lại chạy đến âm phủ?

Chờ một chút, đầu tiên chưa nghĩ vì sao tôi lại chạy tới âm phủ, nếu hiện tại tôi đã đến nơi này, vậy có nghĩa, tôi là một người chết? chứ không, vì sao một người dương lại xuất hiện trên Nại Hà?

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại những gì mình trải qua, tất cả đều xảy ra sau khi tôi vấp ngã. Có phải do cú ngã, mà tôi bị ngã chết rồi không? nhưng, sao có thể như vậy? tôi cũng không phải bà lão tám mươi tuổi, chẳng lẽ ngã một cái là ngỏm luôn rồi? hơn nữa, cho dù là người già bảy tám mươi tuổi, trong xã hội ngày nay, ra đường bị ô tô ‘đâm’,vẫn còn ăn vạ được một đống tiền, căn bản sẽ không chết dễ như thế, càng đừng nói một người trẻ tuổi như tôi.

Còn cả hai người giấy nhỏ dưới chân tôi nữa, cùng với hạc giấy tiền đồng và cái thuyền tre dưới mông. hiển nhiên đều là những thứ Trương mù chuẩn bị sẵn. lẽ nào anh ta đã sớm đoán ra từ trước? nếu là vậy, vì sao anh ta không sớm nói cho tôi biết, để tôi chuẩn bị sẵn tâm lý?

Tôi không biết thợ nhân bọn họ rốt cuộc suy nghĩ kiểu gì, nhưng tôi biết, lối suy nghĩ của bọn họ, người thường căn bản không thể lý giải. tôi nhìn cầu Nại Hà to lớn kia, lại nhìn bản thân mình, lần đầu tiên tôi cảm thấy sự chênh lệch giữa tôi và thợ nhân, giống như sự chêch lệch giữa cây cầu kia và cơ thể tôi, bọn họ cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một con kiến không ngừng lắc lư trong sóng gió. Tôi nhìn không thấu suy nghĩ của bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể nhìn thấu tôi triệt để không bỏ sót cái gì. ở trước mặt bọn họ, tôi từ đầu đến cuối chỉ giống như một kẻ không mặc quần áo.

Đương nhiên, đây chẳng qua là chút oán than trong lòng, so sánh với tình huống hiện tại, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Thân thuyền càng lúc càng lắc mạnh, cả người tôi bị quật sang bên này bên kia, dạ dày cuồn cuộn sắp ói ra ngoài. Tia chớp lại lần nữa xuất hiện, nhưng tôi không nhìn thấy bờ. chỉ có một cây cầu Nại Hà, đứng sừng sững phía bên trái, thật giống như là một rãnh trời không thể vượt qua.

Tôi không biết thuyền đã lắc lư như vậy trong bao nhiêu lâu, mãi cho đến khi thân thuyền dần dần ổn định, tia chớp biến mất, tiếng sấm cũng không còn . nhưng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng hát hí khúc truyền đến, khúc hát này tôi từng nghe thấy ở thôn Trương gia, là tiếng hát âm hí!

Cùng lúc đó, thuyền tre cập bờ, sau khi lên thuyền, chuyện thứ nhất tôi làm là nôn thốc nôn tháo, chỉ là, không nôn được cái gì ra ngoài, một lúc sau, tôi xoay người, phát hiện xung quanh vẫn tối đen như mực, cái gì cũng không có. Nếu không phải tôi vừa tự mình trải qua sự kiện vừa rồi, tôi tuyệt đối không tin trong cái nơi tối om này, còn có một con sông thật lớn, trên con sông, có một cây cầu cao ngất ngưởng.

Chờ tới khi tôi quay người lại chuẩn bị đi tiếp. tôi mới phát hiện, tiếng hát âm hí càng lúc càng trở nên rõ ràng, mà phía trước cũng có ánh sáng mỏng manh.

Cửa hang!

Trong sơn động, có thể xuất hiện ánh sáng, chắc chắn là phương hướng cửa hang, tôi vội vội vàng vàng đi đến bên đó, bởi vì lúc ở trong nước, ba lô đã bị tôi ném đi, nên hiện tại thoải mái hơn so với lúc trước rất nhiều, chạy cũng nhanh hơn.

Không ai thích chết, nhất là vào thời điểm đối mặt với tình thế không lối thoát, cái khát vọng được sống sót, lại càng thêm mãnh liệt lạ thường.

Nhưng, sau khi chạy được một đoạn, tôi không dám chạy tiếp. bởi vì tôi thấy đường phía trước, bị một đám người vây quanh, muốn đi qua cũng không có lối đi, không chỉ có như thế, còn liên tục có người tụ tập đến nơi đó, thật giống như ở chỗ kia có trò gì hay ho náo nhiệt.

Tôi chầm chậm đi tới gần, sợ tới mức không dám đi tiếp.

Tôi thấy, ánh sáng căn bản không phải là phương hướng cửa hang, mà là ánh đèn trên một sân khấu kịch. Đây không phải sân khấu kịch nào khác, chính là sân khấu diễn âm hí nhìn thấy ở thôn Trương gia ---- âm thanh tôi vừa nghe thấy, truyền đến từ nơi này, còn những người đang tụ tập đông đúc ở đây, đều là người âm đến nghe hát kịch.

Thấy sân khấu âm hí, tôi gần như đã tuyệt vọng, bởi vì lần trước Trần Hữu Lễ từng nói qua, muốn đi ra khỏi sân khấu âm hí, trên cơ bản là không thể, Trần Hữu Lễ lợi hại như vậy, lần trước cũng chẳng thoát được, cuối cùng vẫn là đám người Trương mù diễn dương hí, mới cứu được chúng tôi ra. Nhưng trong hang động tối đen như mực này, đám người Trương mù làm thế nào biến ra một sân khấu kịch diễn dương hí đây?

Cho dù xếp được ra, vậy bọn họ lấy đâu ra trang phục diễn dương hí? Cái này bỏ qua một bên chưa nói, bọn họ muốn xếp được một sân khấu, nếu không mất một tháng căn bản là không thể, nhưng nếu đúng là phải chờ một tháng sau, nhà tôi không chỉ nhận được mười hai kim bài, e rằng đến ba mươi sáu kim bài cũng nhận đủ rồi.

Lúc đang lo lắng, tôi lơ đang liếc nhìn đào kép trên sân khấu, tôi phát hiện, đó là đám người Trương mù! Trương mù cũng nhìn thấy tôi, anh ta giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo tôi mau tách đám người ra chui vào bên trong.

Vừa đi vừa khó hiểu, lần trước nhớ rõ lúc ngồi xem diễn âm hí, tính tình của đám người âm hình như không dễ chịu thế này, vì sao hiện tại người âm không bắt tôi?

Nghĩ ngợi, đã tới trước sân khấu, Trương mù cố gắng hất hất cằm, ý bảo tôi đi ra sau cánh gà. Cùng lúc đó, Trần tiên sinh và Lăng Giáng cùng nhảy xuống sân khấu, tiếp theo nữa, vừa đi đến hậu trường, mông tôi đã bị đá một cước, lập tức hôn mê, không còn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

Đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở cửa hang sừng trâu.

Tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm là hỏi Trương mù:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Trương mù nói:

- Hồn cậu bị câu đi rồi, tôi bận bịu cả buổi mới kéo hồn cậu về được.

Tôi nói;

- Không phải tôi vẫn luôn chạy theo sau các người sao? bị câu hồn từ bao giờ vậy?

Trương mù nói:

- Cậu còn nhớ lúc bị ngã không? lúc ấy có một bàn tay kéo chân cậu, chờ tới khi chúng tôi quay lại, cậu đã không còn hồn rồi.

Thảo nào lúc trước có thể nhìn thấy cầu Nại Hà, hóa ra tôi đúng là đã biến thành một linh hồn, nhưng, trên lưng tôi không phải còn đeo ba lô sao? vì sao một linh hồn vẫn có thể thắp sáng ngọn nến?

Trương mù nói:

- Động não một chút đi! Bản thân cậu không biết mình đã biến thành một linh hồn, trên người cũng không có ba lô, châm nến cái gì mà châm?

Tôi nói:

- Không đúng, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh nến!

Trương mù nói:

- Đó đều là ảo giác của cậu, những gì mắt người nhìn thấy, đều phải thông qua xử lý của bộ não mới thấy được. trong tiềm thức cậu cho rằng trong tay cậu có ngọn nến, nên cậu có nến, thực ra lại không có. Tôi hỏi cậu, lúc cậu châm nến lên, có phải ánh lửa luôn hướng về phía người cậu không?

Tôi kinh ngạc nói:

- Sao anh biết? tôi còn nhìn thấy thi thể thợ xây Trần, chính chú ấy đã thổi nến!

Trần tiên sinh nghe nói như thế lập tức rú lên:

- Thằng chó này nữa, thợ xây Trần đã bị đích thân ông đây dùng ‘tơ hồng triền quan’ rồi. sau khi Vương Thanh Tùng chết, ngày nào tôi cũng phải đi tới mộ chú ta một vòng, nếu chú ta khởi thi, tôi không biết sao?

Tôi nói:

- Vậy vì sao nó thổi tắt nến?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi, đó là do não cậu muốn tìm một lý do cho nến tắt, để cậu nhìn thấy ảo cảnh.

Tôi lại hỏi:

- Vậy người giấy và hạc giấy tiền đồng trên chân, với thuyền tre đâu? Chẳng lẽ đều là giả?

Trương mù gật đầu, vô cùng chắc chắn nói:

- Đều là giả.

Nghe đến đó, sau lưng tôi rét run, tôi vừa mới một mình chạy tới chạy lui trong động, còn nào là bị rơi xuống nước, đi thuyền, cầu Nại Hà, tất cả đều là giả! Con mẹ nó, đây rõ ràng là bệnh trạng của người bị bệnh tâm thần?

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một hình ảnh tượng tự, dần dần, hình ảnh này càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thực, tôi nhìn ba người Trương mù, vô cùng chắc chắn nói:

- Không đúng, những chuyện này nhất định tôi đã từng trải qua!

Đám người Trương mù liếc nhìn nhau, sau đó bật cười nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.