Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoanh tay chờ chết?

Phiên bản Dịch · 1850 chữ

Sau tiếng nổ lớn, cửa hang bị một tảng đá bịt lại, nhưng không bịt kín, chỗ cửa hang vẫn có một chút ánh sáng len lỏi được vào bên trong, dưới ánh đèn pin của Trương mù, tôi nhìn thấy bụi đá bay tứ tung trong động, rất nhanh, bên ngoài có tiếng của Lăng Giáng và Trần tiên sinh. Bọn họ hỏi chúng tôi có sao không.

Tôi hiện tại không có thời gian đếm xỉa tới bọn họ, bởi vì tôi đang cầm miệt dao đuổi theo Trương mù để chém --- con mẹ nó nữa, kiếp trước hắn ta chắc chắn là cái mỏ quạ đen!

Đuổi được một đoạn, tôi liền từ bỏ, chơi miệt dao ở trước mặt Trương mù, tôi vẫn nên tem tém lại. bằng không, trên người lại nhiều thêm mấy cái lỗ lúc nào không hay. Tôi và Trương mù thử cùng nhau đẩy tảng đá này ra từ bên trong, sau đó phát hiện, con người khi đối diện với thiên nhiên, sức lực của con người nhỏ bé đến đáng thương, cho dù Trương mù là thợ nhân, nhưng thời điểm đối mặt với tảng đá lớn bịt lại cửa hang, cũng bó tay không biện pháp.

Lăng giáng cùng Trần tiên sinh ở bên ngoài cũng thử một chút, kết quả vẫn giống thế.

Thử một lúc, Trần tiên sinh nói:

- Để Lăng Giáng ở đây trông chừng, tôi về thôn tìm người đến hỗ trợ, xem xem có thể đẩy tảng đá này ra không.

Thực ra tôi và Trương mù đều biết, tảng đá che cửa hang rất lớn, cả hang động đã sụp xuống rồi, cho dù có đào được một ít khẽ hở, lập tức có đá trên núi tiếp tục rơi xuống bịt hang.

Trương mù nghe nói như thế, lập tức hô lên:

- Hai người trông bên ngoài, đâu cũng không được đi, nhất định không được để người trong thôn biết chuyện, tôi và thằng ngốc đi tìm một lát, có thể vẫn còn lối ra khác.

Tôi không hiểu ý Trương mù. Nhưng Lăng Giáng lập tức đồng ý, tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao không cho người khác đến hỗ trợ?

Trương mù không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:

- Chẳng lẽ cậu không ngửi thấy trong không khí còn có một mùi khác?

Tôi vốn bị viêm mũi, không mẫn cảm lắm với mùi hương, vì thế, tôi ra sức hít vào vài lần, quả nhiên, có một mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Trương mù nói:

- Tiếng ‘ầm’ cậu vừa nghe thấy, không phải là tiếng cửa hang sụp, mà là tiếng thuốc nổ phát nổ!

Tôi khiếp sợ nói:

- Có người cố tình chôn vùi chúng ta?

Trương mù gật đầu nói:

- Cho nên càng không thể để người khác tới đẩy đá, ngộ nhỡ vẫn còn thuốc nổ, cậu gánh nổi trách nhiệm không?

Tưởng tượng đến đây, tôi sợ tới mức hít một hơi lạnh. Đến lúc đó rất có thể không chỉ đơn giản là tôi và Trương mù bị nhốt trong hang, có lẽ còn có hơn mười thôn dân gặp nạn!

Tôi nói:

- Có phải do Lưu Tang Y làm không?

Trương mù nói:

- Tôi lại rất hy vọng là chị ta làm.

Tôi hỏi:

- Vì sao?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Cậu động não tý được không? hiện tại Lưu Tang Y vẫn còn trong hang, nếu là chị ta làm, vậy không phải ngay chị ta cũng bị chôn bên trong sao? vậy chị ta phải ra ngoài bằng cách nào? Cái này chứng minh, nhất định vẫn còn một lối ra khác, bằng không, chị ta không thể làm sụp cửa hang vào lúc bản thân vẫn còn trong hang. Quan trọng nhất là nếu không phải Lưu Tang Y làm, vậy chuyện này hay rồi đây.

Tôi hiểu ý Trương mù, nếu không phải Lưu Tang Y làm, vậy chứng minh trong thôn vẫn còn có người muốn giết chết tôi và Trương mù, nhưng tôi nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy hơi kỳ quặc. tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao lúc tất cả chúng ta vào trong động, tên kia không ‘một lưới bắt hết’ đi?

Trương mù nói:

- Cho nên hiện tại cậu hiểu vì sao không cho Trần khờ về thôn chưa?

Nghe nói như thế tôi sửng sốt:

- Ý anh là, thuốc nổ là do Trần tiên sinh chôn? Không thể nào, Trần tiên sinh không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ với chúng ta sao?

Trương mù nói:

- Cậu nghĩ lại đi, Trần khờ thật sự luôn ở cùng chúng ta à? Lúc chúng ta ở trên Trùng Khánh, ông ta cũng ở cùng chúng ta?

Quả thật, Trần tiên sinh chỉ xuất hiện lúc chúng tôi đối phó ‘thái bình huyền quan’ . trước đó, ông ấy vẫn luôn ở thôn Vương gia. Khoảng thời gian kia, cho dù ông ấy chôn thuốc nổ khắp cả thôn, cũng không người nào biết, vả lại, hiện tại chỉ có tôi và Trương mù bên trong, ông ấy còn ở bên ngoài, vậy thì, ông ấy càng đáng nghi.

Nhưng tôi không tin Trần tiên sinh sẽ làm chuyện như vậy, nếu ông ấy muốn hại chết tôi, giống Lưu Tang Y, có quá nhiều cơ hội, ít nhất, ngày trước lúc tôi ngủ chung với ông ấy, ông ấy giết tôi rất dễ dàng, căn bản không cần phải chờ đến bây giờ.

Trương mù lắc đầu nói:

- Cái tông môn nhà cậu, nếu người ông ta muốn đối phó không phải cậu thì sao?

Trong hang chỉ có tôi và Trương mù, nếu không đối phó tôi, thì là đối phó anh ta?

Trương mù nói:

- Dù sao cũng không phải cậu, bằng không sao cậu còn sống được đến giờ? Còn về có phải tôi hay không, tôi cũng không nói rõ được, suy cho cùng, trong hang này vẫn còn một người nữa.

Tôi nói;

- Lưu Tang Y? bọn họ không phải là sư thúc sự điệt đồng môn sao? đồng môn tương tàn?

Trương mù nghe đến đó thở dài một tiếng, nói:

- Đây là bệnh chung của thợ nhân từ xưa đến nay vẫn có. Cho nên nghề ‘thợ nhân’ mà hiện tại cậu biết, vì sao càng ngày càng hiếm hoi. Xã hội tiến bộ đến giai đoạn nhất định, những người cần tới thợ nhân chúng tôi càng ít đi. Nhưng cái quan trọng nhất là ai ai cũng coi ‘cái chổi cùn’ của mình làm‘bảo bối’ giữ thật chặt, không để cho những người khác xem, càng không cho ai học. nếu cứ thế này, sớm hay muộn cũng không còn lại dấu tích, đương nhiên, cửa hang có phải Trần khờ đặt thuốc nổ hay không, hiện tại anh đây cũng không nói rõ được, chỉ là phán đoán.

Tôi hiểu, ý của Trương mù là ‘của mình mình quý’, có điều để anh ta tuôn ra những câu nói mỹ miền như thành ngữ, thì mới có quỷ. Tôi cũng biết Trương mù vẫn có một khoảng cách với những người khác, lần trước ở thôn Trương gia, anh ta đã nói, muốn truyền thợ thuật ra bên ngoài, không biết là thật là giả.

Tôi hỏi Trương mù:

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Cậu có buồn ngủ không? buồn ngủ có thể ngủ một lát, chờ tỉnh lại sẽ biết làm thế nào để ra ngoài.

Tôi nói:

- Logic gì vậy trời? chẳng lẽ chúng ta không tìm thợ đài nữa?

Trương mù quay đầu lại, cầm đèn pin rọi thẳng vào mắt tôi, mắt tôi hoa cả lên, anh ta tức giận nói:

- Tôi không biết phải giao tiếp với cậu thế nào nữa rồi, cậu động não chút được không? thợ đài để làm gì? để đưa ‘kim bài’ đến nhà cậu! nếu thợ đài không bị phá hư, vậy thì người giấy vẫn đi đưa kim bài. Nếu chúng nó phát hiện lối đi này không đi được rồi, tự nhiên sẽ tìm lối khác, khi đó chúng ta chỉ cần đi theo là xong.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi bừng tỉnh, đạo lý đơn giản thế, nhưng sao tôi không hiểu chứ?

Nhưng rất nhanh, tôi ý thức được chỗ này có hai vấn đề, nếu ở đây không còn lối ra khác, vậy tôi và Trương mù sẽ phải chết trong này sao? vấn đề thứ hai, nếu như vẫn còn cửa hang khác. Vậy người giấy đưa ‘kim bài’ này phải làm sao? Chẳng lẽ mặc kệ chúng nó đi ra ngoài tiếp tục đưa "Kim bài" ?

Cái này giống như uống độc dược giải khát, uống độc dược, tạm thời giải khát, nhưng một lát sau người sẽ bị trúng độc chết. người giấy chính là độc dược, không có chúng nó. Chúng tôi bị nhốt đến chết, có chúng nó, một nhà ba người chúng tôi sẽ bị đưa ‘kim bài’ giết chết. Nhưng lại có một vấn đề quan trọng nhất, nếu Lưu Tang Y tự mình phá hỏng thợ đài thì sao?

Trương mù lắc đầu nói:

- Còn nhớ ‘vận hạn’ tôi từng kể không? thợ thuật một khi đã thi triển, sẽ không thể thu hồi, trừ phi là bị thợ nhân khác phá đi. Chứ không, giờ chẳng lẽ tôi dùng hết thợ thuật rồi, đột nhiên phát hiện nhân quả lớn quá, muốn thu hồi lại? làm gì có chuyện nào tốt như thế? nếu vậy, trong giới thợ nhân cũng không tồn tại ‘vận hạn’ làm gì nữa. cho dù tồn tại, cũng chẳng gây ra được nhân quả gì lớn. lại nói, nào có chuyện phát kim bài đi còn thu về? cậu xem phim hay có mấy đoạn ‘thánh chỉ đến, hạ đao thả người’ . đều là xàm xí, cho dù giết nhầm, cũng phải giết!

Nói xong, Trương mù thực sự bỏ ba lô xuống đất, sau đó đầu dựa vào ba lô nhắm mắt ngủ.

Tôi nói:

- Anh không sợ không còn lối ra khác à?

Trương mù nói:

- Vậy không phải càng tốt sao, người giấy không ra ngoài được, bố mẹ cậu đều an toàn rồi còn gì?

Tôi sốt ruột nói:

- Vậy còn anh? Anh cứ ngồi đây chờ chết?

Anh ta cười hề hề, nói:

- Vốn phải chết ba người, hiện tại chỉ chết hai người, thằng ngốc, cuộc kinh doanh này có lời!

Nghe giọng điệu rộng lượng này của Trương mù, tôi không biết miêu tả cảm xúc trong lòng ra sao.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng hít thở của Trương mù rất đều, anh ta ngủ thật rồi! tôi chuẩn bị đánh thức tiếp tục khuyên nhủ, lại thấy Trương mù đột nhiên mở lớn đôi mắt híp bé như một đường chỉ, hai tay vỗ vào nhau, quát to một tiếng:

- Cái tông môn nhà nó, cuối cùng tôi cũng tìm ra rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.