Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người mắc ba loại bệnh

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

Ngay từ đầu tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng khi ánh đèn pin trong tay lệch ra khỏi vị trí ống tre khoảng 10cm, tôi nhìn thấy cái đầu màu trắng của một người giấy, lặng yên không tiếng động chui ra khỏi ống tre.

Thấy một màn này, tôi không tự giác được lùi ra sau một bước, tay cầm đèn pin cũng run lên, tay run, ánh đèn hơi hướng lên trên một chút, tiêu điểm của ánh sáng chiếu vào bên trong ống tre, cái đầu thò ra ngoài, hình như bị thứ gì thiêu bỏng, lại rụt đầu trở về.

Trương mù quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi đã nhắc cậu không được động đậy, cậu còn dám động, có tin tôi một miệt dao róc xương cậu không?

Tôi đương nhiên không tin, nhưng lúc này không thể cãi lộn với Trương mù, bằng không người khó chịu chính là tôi. Trương mù chỉ nói miệng thôi, hai tay anh ta còn đang đặt trên bát quái xoay tròn, căn bản không có tay nào đi róc xương tôi, khiến tôi yên tâm không ít. Vì thế tôi đáp:

- Tin! Chắc chắn tin! Nếu anh muốn róc xương tôi, căn bản không cần dùng một dao, nửa dao là đủ rồi!

Trương mù không để ý tôi bợ đít, mà nói:

- Đứng yên ở vị trí này, lặp lại động tác kia một lần nữa.

Tôi chỉ đành làm lại một lần, thời điểm ngồi xổm xuống vị trí ban nãy, người giấy nhỏ lại chui ra, lúc này tôi không bị dọa nữa, bởi vì có Trương mù ở đây, hẳn không có vấn đề gì, chỉ thấy hơi huyền diệu.

Đúng lúc này, Trương mù nói:

- Giữ vững tư thế này, lùi ra sau vài bước.

Tôi vội vàng hơi ngồi xổm, lùi ra sau, động tác này đúng là có chút nặng nề mất sức, quan trọng nhất chính là, Trương mù còn không cho tay tôi được rung, tôi lùi ra sau được ba bước, Trương mù hô dừng, sau đó nói:

- Có thể đứng lên được rồi, vị trí của đèn pin giữ nguyên không dịch chuyển.

Tôi làm theo lời anh ta, sau đó ngây ngốc đứng yên. Nhìn Trương mù nhấc tay ra khỏi bát quái, lấy ra một con miệt dao nhỏ, cẩn thận cắm vào giữa ống tre ---- đây quả thật là kỹ thuật sống, bốn phía ống tre có dựng một chiếc đũa, bên trên đũa úp một cái bát, không gian vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại lại cắm thêm một con miệt dao vào, còn không khiến bát và đũa đổ xuống, cái tay này phải khéo léo tới mức độ nào thì mới có thể làm được?

Có thể thấy, đôi tay của Trương mù, rất thích hợp đi làm bác sĩ, không run! Cũng không biết anh ta luyện kiểu gì, ngày thường nhất định tốn không ít thời gian, thảo nào Trương mù có thể trở thành thợ nhân trăm năm khó gặp, dù rằng có liên quan tới thiên phú, nhưng nhiều hơn, vẫn là sự chăm chỉ luyện tập hàng ngày. Giờ ngẫm lại, tôi rất có thể đã bỏ lỡ độ tuổi đẹp nhất để trở thành thợ nhân. Thật giống như bên trong tiểu thuyết võ hiệp viết, bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để luyện võ, về sau muốn luyện, rất có thể đã muộn rồi.

Trương mù cắm xong miệt dao nhỏ, đứng lên nói với tôi:

- Cậu cử động được rồi, nhưng đừng để tiêu điểm của đèn pin soi vào miệng ống tre là được.

Nghe những lời này của Trương mù, tôi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc nãy chỉ sợ bản thân lại gây ra sai sót, làm hỏng chuyện của Trương mù, nếu trong hang chỉ có một mình tôi, tôi cầm đèn pin soi vào ống tre có lẽ không căng thẳng như vậy, dù sao cho dù là thất bại, cũng chỉ có tôi chết, nhưng hiện tại trong hang có cả Trương mù, tôi không muốn do sai lầm của mình mà hại chết cả anh ta, tội này lớn quá ---- đương nhiên , rất có thể là trừ hại cho dân, chẳng qua người dân ở đây là chuyên chỉ con gái.

Tôi hỏi Trương mù:

- Vừa rồi làm gì đó?

Anh ta đáp:

- Nãy nói rồi còn gì? cả cá và tay gấu tôi đều muốn có!

Tôi ngây mặt nhìn Trương mù hỏi:

- Là sao?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, hiện tại quan trọng nhất chính là đợi trời tối, những người giấy kia mới giúp chúng ta tìm lối ra đúng không? sau khi trời tối, người giấy trực tiếp đi đưa ‘kim bài’ . vậy nếu, vừa khiến những người giấy xuất hiện giúp chúng ta tìm lối ra, vừa không cho chúng nó ra khỏi hang động, có phải đúng là cá và tay gấu đều đạt được rồi không?

Tôi nói:

- Đạo lý này tôi hiểu, vấn đề là, làm như thế nào?

Trương mù nói:

- Thực ra rất đơn giản, cho người giấy nghĩ trời tối rồi là được, chỉ cần chúng nó tưởng trời đã tối, sẽ đi đưa ‘kim bài’, sau đó phát hiện cửa hang bị sụp rồi, sẽ tìm những lối đi khác, chỉ cần chúng ta đi theo là được. đợi tới khi chúng nó tìm thấy lối ra, phát hiện bên ngoài trời vẫn còn sáng, đương nhiên sẽ quay lại vị trí đặt thợ đài, chúng ta theo sau, thợ đài tự nhiên sẽ tìm thấy, anh hỏi cậu, có đơn giản không?!

Nghe xong, tôi máy móc gật gật đầu, tôi thật lòng thật dạ bội phục Trương mù, bị chỉ số thông minh của anh ta thuyết phục. logic anh ta nói dù rất đơn giản, nhưng trước lúc anh ta giải thích, người nào có thể nghĩa được ra? khả năng tư duy của anh ta, không chỉ có thể nắm bắt được mấu chốt sự vậy, còn có thể lập tức tìm được điểm đột phá, phát hiện biện pháp giải quyết. Không thể không cảm thán, Trương mù đúng là Trương mù, một con người lợi hại như vậy. hoàn toàn nghiền nát những thợ nhân khác!

Thảo nào anh ta nói, cá và tay gấu anh ta muốn cả. đó hoàn toàn là bởi vì anh ta có năng lực, mà thực lực này, đến từ bản tính không chịu khuất phục, cố gắng thay đổi, cố gắng tạo ra thành tựu tốt nhất.

Tôi hỏi:

- Chiêu vừa nãy là để cho ‘mặt trời lặn xuống’ trước hả?

Trương mù gật đầu:

- ống tre chính là hang động, bốn chiếc đũa là bốn cái thần trụ, bát úp trên đũa là bầu trời. nhưng cái này chỉ tương tự, vẫn chưa được gọi là hình thức tiêu chuẩn, cho nên, trên mặt đất có thêm một cái bát quái. Tôi nhớ tôi từng nói với cậu rồi, bát quái có thể định phong thuỷ, một khi có phong thủy, Càn Khôn cũng được định. Trên trời dưới đất, trở thành một phương, lúc này mới là hang động thật. người giấy bên trong đại diện cho người giấy ‘kim bài’. Đèn pin trong tay cậu là mặt trời. bảo cậu lùi ra sau, là mặt trời xuống núi, lùi ra sau thêm ba bước, có ý là “mặt trời lặn canh ba đêm khuya tới". vì sao nhất định phải cường điệu đêm khuya? Đó là bởi vì những người giấy này vừa nhìn, chết mẹ, trời đều tối khuya rồi, còn không đưa ‘kim bài’ đi, vội vàng chạy ra ngoài, như vậy thì hiệu suất giúp chúng ta tìm thấy lối ra sẽ nhanh hơn.

Bội phục! Thật là bội phục! ngay cả việc nhỏ như hiệu suất anh ta cũng suy tính đến, ngoài bội phục ra, vẫn là bội phục.

Tôi hỏi:

- vừa rồi không phải anh nói tiểu đệ đã tìm ra thợ đài rồi sao? vì sao vẫn còn cần những người giấy này dẫn đường?

Trương mù nói:

- Ngu! Chẳng lẽ tiểu đệ của tôi không bị phát hiện? nếu bị phát hiện rồi, thợ đài sẽ không bị dời đi? Ví dụ. cho dù không bị dời đi, tôi hiện tại kêu cậu đến Trùng Khánh, mặc dù cậu biết vị trí nơi đó nằm ở Trùng Khánh, nhưng cậu không bật chỉ đường, cậu tìm thấy không? đạo lý tương tự, tôi biết thợ đài ở đâu, nhưng không hiểu được đi qua đó kiểu gì. lại nói, chẳng lẽ dọc đường không có cái bẫy nào? Có người giấy dẫn đường, tiện hơn bất cứ cái gì.

Tôi gật đầu, chỉ có thể thán phục.

Trương mù đi tới vỗ bả vai tôi, ý tình sâu xa nói:

- Thằng ngốc, tôi biết hiện tại cậu rất khiếp sợ, nhưng không còn cách nào khác rồi, anh chính là có tài như vậy, bắt chước không được đâu, cho nên, làm cái gì cũng đừng để người khác nói gì, cậu liền tin cái đó. nhất định phải có lối suy nghĩ của chính mình, cái rắm gì mà cá và tay gấu đều không được muốn cả. vớ va vớ vẩn, sách đúng là phải đọc, nhưng không nên tin toàn bộ, ây da, sao tự nhiên lạnh thế nhỉ, thằng ngốc, cậu cảm thấy không?

Tôi cho rằng đây lại là thợ thuật nào đó, vội vàng cẩn thận cảm thụ, nhưng không lạnh, chỉ hơi man mát, tôi nói:

- Không lạnh.

Trương mù vỗ bả vai tôi nói:

- Tôi biết cậu không lạnh, nếu cậu lạnh, thì mới thấy quỷ.

Tôi nói:

- Vậy vì sao anh lạnh?

Anh ta thở dài thườn thượt, sau đó thản nhiên nói một câu:

- Cao thủ tịch mịch, cao xứ bất thắng hàn! ( tạm dịch: những cao thủ trong thiên hạ thường cô đơn, đứng ở vị trí cao hơn người khác không thắng nổi gió lạnh quạnh hiu. Ý chỉ những người tài giỏi trình độ đạt tới mức độ cao thâm, thường phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng một mình, không có bạn bè tri kỷ.)

Tôi ném thẳng con miệt dao trong tay về phía anh ta, lại bị anh ta chuẩn xác bắt được, nói:

- Cậu đừng chọc tôi nổi giận, tôi mắc ‘tam cao’.

Tôi lập tức bực bội, ‘tam cao’ không phải thường chỉ những bệnh chỉ có người trung niên và người già mới hay mắc phải sao? ‘cao huyết áp’ , ‘cao mỡ máu’ , ‘đường huyết cao’. Trương mù đều bị?

Tôi nói:

- Anh sẽ bị mắc ‘tam cao’ ư?

Anh ta nói:

- Vừa rồi là ‘nhị cao’ , vẫn còn một ‘cao’ khác, là ‘cao phú soái’ ----- cái tông môn nhà nó, sao anh đây có thể ưu tú xuất sắc đến vậy cơ chứ, thực sự đến chính anh còn hâm mộ bản thân mình.

( chú thích: cao phú soái: là một thuật ngữ mạng bên Trung, ý chỉ các anh chàng vừa cao to vừa lắm tiền lại còn đẹp trai.)

Tôi biết, không thể tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa, bằng không, không biết tên này sẽ phun ra những câu nói không biết xấu hổ thế nào.

Một lát sau, Trương mù bảo tôi cố định đèn pin lên tường đá, sau đó lấy từ trong ba lô một bao bột màu trắng, bốc một nắm bôi lên mặt tôi, tôi vội vàng hỏi:

- Đây là cái gì?

Anh ta đáp:

- Tro cốt.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.