Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Che trời che ngày

Phiên bản Dịch · 2008 chữ

Cái tát của ông bác không nhanh, cho dù là tôi cũng đủ thời gian để né, nhưng Trương mù lại đứng im không nhúc nhích, để mặc cái tát của ông bác đập lên đầu, sau này tôi hỏi Trương mù vì sao không né, Trương mù nói: “sao phải so đo với người giấy làm gì, toàn thân nó đều là người giấy, chẳng lẽ còn đánh cậu đau ?”

Lúc ấy tôi lập tức giơ ngón tay cái với Trương mù, nhưng rất nhanh anh ta lại bổ sung thêm một câu: “mấu chốt là tôi đánh không lại ông ta, không nhường nhịn thì không được” . tôi nghe xong lập tức á khẩu, nhưng đây đều là chuyện sau này nói tiếp.

Ông bác tát xong, cơn tức cũng tản đi chút, ông ấy hỏi tôi:

- Bà già Lưu Tang Y kể cho cháu nghe chuyện vương triều Thổ Ty chưa?

Lòng tôi cả kinh,cái này cũng bị ông bác nhìn thấu?

Vì thế tôi gật gật đầu, nói:

- Không nói nhiều, chỉ bảo cháu mang tro cốt chị ta tới thành Lão Ty. Tất cả đáp án đều năm ở nơi đó.

Ông bác nói:

- Thứ cô ta biết không nhiều, với lại có một số việc không thể nói bừa, dù cô ta chết rồi, thành Lão Ty vẫn còn một đám người bao bọc, sai lầm này cô ta không dám mắc.

Nghe ý tứ ông bác, hình như cũng biết một chút về vương triều Thổ Ty, nhưng ông ấy cũng đã nói rõ, sẽ không nói cho tôi biết, xét cho cùng, đáp án của những vấn đề này, đều phải do tôi tự mình đi tìm kiếm.

Ông bác nói với tôi:

- Khi đi các cháu cẩn thận một chút, tôi và ông nội cháu đã từng đến đó một lần, nơi đó có chút bất thường, bây giờ cháu cũng chẳng am hiểu lắm về thợ nhân, nhà cháu chỉ có một mình cháu, càng phải cẩn thận hơn.

Tôi nghe xong lời này, cười hỏi:

- Ông bác đang quan tâm cháu ạ?

Ông bác vung cái tát đến:

- Vớ vẩn, tôi sợ em gái tôi không có con cháu nối dõi.

Em gái ông ấy, đương nhiên là bà nội tôi, nhưng lại nói, cảm giác được người khác quan tâm thật thích, nhất là đến từ ông bác người giấy từng khiến tôi sợ chết khiếp. tôi liếc nhìn mộ phần bà nội, sau thế tò mò hỏi ông bác:

- Không phải nói thế hệ trước đều quan niệm ‘ ấm chỗ ngại dời’ sao? sao lại dời mộ bà nội cháu?

Ông bác người giấy liếc đôi mắt tròn trịa nhìn tôi, xoay người nhìn Trương mù nói:

- Họ Trương, nhìn ra là vì sao chưa?

Trương mù nhìn cũng không thèm nhìn, mà hỏi trước một câu:

- Lúc trước mộ của bà nội Ngô ở đâu?

Tôi nói:

- ở nơi chúng ta phát hiện ra Lăng Giáng.

Trương mù nghe xong kinh ngạc nhìn tôi, sau đó không nói hai lời giơ chân đá:

- Cái tông môn nhà cậu,sao cậu không nói sớm? lúc ấy tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, vì sao chỗ đó không có ngôi mộ nào, mà thi khí lại nặng như vậy, làm hại ông đây phải chạy khắp núi một vòng, cũng không tìm thấy ngôi mộ nào.thằng chó chết này, nếu cậu sớm nói với tôi một chút, tôi cũng không phải làm mấy việc vô dụng khác.

Tôi nói:

- Thợ nhân các anh làm việc, tôi chả hiểu cái gì! lúc ấy anh lại không nói rõ, tôi sao biết anh muốn đi đâu làm gì? về sau tôi còn cho rằng anh đi tìm thợ đài của mười hai kim bài phong ba đình.

Trương mù giơ chân định đạp, tôi vội vàng chạy trốn ra sau lưng ông bác, nào nào, anh đạp thử xem?

Trương mù chỉ tay vào mũi tôi mắng:

- Ông bác bảo vệ cho cậu được cả đời không? cậu chờ đi, chờ ra khỏi hang sừng trâu, tôi đánh cậu đến mẹ cậu cũng không nhận được ra!

Tôi nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Cho dù tôi hóa thành tro, mẹ tôi cũng nhận được ra.

Trương mù mắng rú lên:

- Thế thì tôi sẽ ném một mồi lửa thiêu cậu đến tro cũng không còn!

Lúc này, ông bác ho khan một tiếng, Trương mù lập tức lúng túng, mặt nhỏe miệng cười nói:

- Nói đùa, tiền bối, nói đùa thôi mà, ông cũng biết cháu trai ông, không đánh thì không trưởng thành được, à, đúng đúng đúng, nói tiếp chuyện vừa nãy, vì sao phải dời mộ? khi đó cháu lên núi vội vàng tìm mộ, không nhìn kĩ mảnh đất này có phong thủy thế nào, nhưng đại khái cũng biết, đứng trên cao nhìn xa, lưng tựa núi, trước có ngọc đới, đều nói ‘minh phần ám ốc’ , đó nhất định là một mảnh đất phong thủy quý giá. Có điều, đáng tiếc quá.

Ông bác hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Trương mù đáp:

- Tiền bối, cháu nói câu không dễ nghe chút, ông nhất định dừng tức giận, đất là đất tốt, nhưng chôn người thì không đúng.

Tôi ngắt lời hỏi:

- Không đúng chỗ nào? Chẳng lẽ bà nội tôi chôn ở đó không đúng?

Trương mù nói:

- Cậu nghe nói qua câu ‘người già lên núi, người chọn đất, đất chọn người’ chưa?

Tôi hơi ngây mặt hỏi:

- Có ý gì?

Anh ta đáp:

- Cái tông môn nhà cậu, cái này cũng chưa nghe qua, cậu không phải dân quê à? Người già lên núi, là chỉ người chết rồi, phải mang lên núi chôn, muốn chọn, phải tìm một mảnh đất có phong thủy tốt, cái này gọi là người chọn đất. nhưng có vài mảnh đất, cho dù là thầy phong thủy xem trúng phong thủy tốt, nhưng chôn người vào, không chỉ không giúp con cháu thịnh vượng, ngược lại còn khiến hậu thế gặp tai ương, cái này chứng minh người này không có phúc hưởng, không kham nổi mảnh đất tốt này, chịu không nổi ưu đãi của nó, cái này chính là đất chọn người.

Trương mù thấy tôi không hiểu lắm, tiếp tục giải thích:

- Nói đơn giản thế này nhé, cái này giống một người uống thuốc bổ, thuốc bổ mặc dù tốt, nhưng cơ thể của cậu vốn đã không khỏe, trong một lúc uống rất nhiều loại thuốc bổ, ngược lại, không bổ còn gặp chuyện, cho nên, không phải bất cứ nơi nào phong thủy đẹp cũng có thể chôn được người vào. Còn phải xem người kia có số mệnh để hưởng được hay không. cũng phải xem hậu thế của hắn có mệnh đạt được ưu đãi hay không, cho nên, ngôi mộ của cha Chu Nguyên Chương, cậu chôn người khác vào thử xem, ngay lập tức đoạn tử tuyệt tôn. Còn cả mộ ông nội cậu, cậu đổi thành người khác xem, toàn bộ thôn nhà cậu đều phải chết.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nói:

- Cho nên, tôi cũng có cái mệnh kia, mới nhận được phúc lợi ông nội để lại cho tôi phải không?

Trương mù hừ lạnh một tiếng:

- Nào chỉ có cái mệnh kia, quả thực……

Ông bác vừa vặn ho khan đúng đoạn này, cắt ngang lời Trương mù.

Trương mù cười hà hà:

- Tiền bối, easy ( thoải mái đi) , cháu có chừng mực, sẽ không nói lung tung ạ.

Ông bác hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện. Trương mù tiếp tục nói:

- Nhưng đất chọn người vẫn cần một khả năng, thằng ngốc, cậu đoán xem, là khả năng gì?

Tôi nghĩ ngợi, dựa theo logic của Trương mù mà nói, nếu đất chọn người là phải xem người này có số mệnh được nhận hay không, mà những gì anh ta nói đều là số mệnh của người này không bằng tình trạng của mảnh đất, vậy thì khả năng còn lại đã rất rõ ràng, số mệnh người này còn tốt hơn cả mảnh đất này.

Trương mù vỗ đùi nói:

- Cái tông môn nhà nó, đúng là vậy, cậu cũng có thời điểm thông minh lanh trí cơ à? Chẳng lẽ là do mộ bà nội được di dời? nhưng nói thật, mảnh đất kia tuy rằng có phong thủy quý giá, nhưng phải chịu đựng một người như bà nội cậu, suýt thì gay go rồi, thằng ngốc, cậu có biết hiện tại mảnh đất kia có bố cục phong thủy gì không?

Tôi đang chuẩn bị nhìn, nhưng lại nghĩ cho dù có nhìn cũng không biết, vì vậy lắc đầu nói không hiểu.

Trương mù bày ra vẻ mặt tôi biết ngay cậu không hiểu nói:

- Bên trên nơi này có động đá che trời, cho nên không thấy trời, thâm cư u động, cho dù có mặt trời cũng không nhìn thấy, nên không thấy ngày. Tổng hợp lại gọi là ‘che trời che ngày’. cậu còn nhớ ông nội cậu dùng thủ đoạn gì trộm khí vận nhà họ Bành không?

Tôi nói:

- Thủ pháp đổi trắng thay đen.

Chú thích: nguyên tác 偷天换日: dịch thẳng nghĩa ra sẽ là ‘trộm trời đổi ngày’, có nghĩa là đánh tráo, đổi trắng thay đen, nên mình dịch thành đổi trắng thay đen cho dễ hiểu.)

Trương mù lại vỗ đùi:

- Chuẩn! một cái che trời, một cái trộm trời, một cái che ngày một cái trộm ngày. Cái tông môn nhà nó, hai người bọn họ phối hợp một cách ăn ý tới mức không chê vào đâu được. mẹ nó, quả thực không thèm bỏ cả trời đất vào mắt, cậu nói xem, bạo tay thế này, người bình thường dám dùng không? đừng nói dám hay không, cho dù nghĩ, cũng không dám nghĩ! Cái tông môn nhà nó, thằng ngốc chó chết này, vì sao tôi không có ông bà nội giống như vậy cơ chứ, con mẹ nó!

Tôi đã bị những câu nói của Trương mù dọa đờ người, dù sao chăng nữa tôi cũng không ngờ, ông nội lại có thể cùng bà nội đã mất nhiều năm, tạo ra một ‘kế hoạch’ bạo tay thế này. tôi không thể không nhìn về hướng ông bác, dù sao ông ấy mới là người thực thi thủ pháp. nhưng ông ấy lại nói với tôi:

- Đừng nhìn tôi, không phải tôi nghĩ ra, những chuyện này đã được bà nội cháu thu xếp từ trước khi mất rồi. bằng không, cháu cho rằng tôi tình nguyện ở lại thôn Vương gia bao nhiêu năm nay?

Cái gì! ? Đây là ý tưởng của bà nội !??

Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ông nội lợi hại, nhưng bà nội cũng chẳng vừa. hiện tại nghe ông bác nói thế, nhìn qua thì bà nội không hề kém cạnh hơn ông nội, thậm chí còn nhỉnh hơn, dù sao ông nội cũng chỉ có thể trộm trời, mà bà nội, dám che trời!

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, thế này còn chưa xong, cậu nhìn thấy mấy bậc thang trước mộ phần kia chưa?

Tôi gật đầu:

- Thấy rồi, lúc đến đã chú ý.

Anh ta nói:

- Nếu tôi không đếm nhầm, tổng cộng là ba mươi ba bậc thang, cậu có hiểu biểu thị cho cái gì không?

Tôi lắc đầu, nhưng tôi biết, nhất định không đơn giản.

Anh ta hít sâu một hơi, sau đó mới nói:

- Cái tông môn nhà nó, nơi này có hang động lại còn có ba mươi ba bậc thang, cái này đại diện cho ‘ba mươi ba động thiên phúc địa*’.

洞天福地: động thiên phúc địa: trong đạo giáo chỉ nơi thần tiên sinh sống trú ngụ. còn hiện nay thường để chỉ những danh lam thắng cảnh.
Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.