Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm côn trùng

Phiên bản Dịch · 1827 chữ

Lời dứt, cả hang động trở nên im ắng. yên tĩnh tới mức tôi có thể nghe được rõ tiếng hít thở của Trương mù. Tôi nhìn đôi giày âm, hỏi Trương mù:

- Có đeo không?

Anh ta nói:

- Đeo, dù sao dưới chân cậu cũng có hai mươi ba đôi rồi, còn sợ đeo nhiều thêm một đôi? Lại nói, cậu không nghe thấy ‘niệm tứ âm hài loạn thiên mệnh’ ông ấy vừa nói à?

Tôi nói, đó có nghĩa là gì?

Trương mù nói:

- Cậu lại lần nữa hỏi một câu rất có trình độ…..

Không đợi anh ta nói xong, tôi vội vàng ngăn lại, bởi tôi hiểu, bình thường khi anh ta nói ra lời này, đều nói câu ‘tôi cũng không hiểu’ , nên tôi nói:

- Anh không cần nói nữa, tôi đeo là được rồi!

Vì thế tôi cởi giày, đeo đôi giày âm kia vào, khi tôi đeo chiếc thứ hai, chân vừa chạm đất, đã cảm thấy dưới đất xuất hiện một hình bát quái màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất. đôi giày âm cũng biến mất không thấy đâu. Thật giống như chưa từng đeo qua. Tôi và Trương mù đều mở to mắt nhìn một hồi, không xảy ra dị thường gì.

Trương mù phá vỡ sự im lặng:

- Đeo giày của cậu vào đi, cái mùi trên chân cậu, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà cay mắt quá!

Lúc tôi đeo giày vào, đám người giấy nằm bò trên mặt đất không biết vì lý do gì cũng bắt đầu bốc lên những ngọn lửa màu xanh, khiến cho cả hang động chìm trong ánh lửa xanh biếc, cuối cùng, khôi phục sự u tối, duy chỉ có đống lửa nhỏ bên trái ngôi mộ vẫn còn dập dờn chưa tắt.

Vài giây sau, tôi mới nhớ, tiếng nói này tôi từng nghe thấy qua, là lúc đi xuống tầng âm bốn nhà xác bệnh viện trên Trùng Khánh, ông bác đã dùng tiếng nói này mắng mỏ Trương Tiệm và ông nội tôi. đây mới là tiếng nói thật của ông bác, chẳng qua sau khi biến thành người giấy, mới hoàn toàn thay đổi.

Một người, ngay cả chính thân thể mình cũng không còn, đã là một việc rất đau lòng rồi. mà ông bác, không chỉ mất đi thân thể, đến giọng nói cũng không còn. Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa, đây phải là một loại bi ai như thế nào? Mấy chục năm nay, vừa mở miệng nói chuyện lại là một giọng nói khác, tôi không biết ông ấy liệu có quên mất chính giọng nói của mình hay không.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh, trong hang động tối đen, có lẽ ông bác đang đứng ở vị trí mộ bà nội hiện tại. không có chút ánh sáng, những bậc thang phía dưới, đầy mèo đen nằm sấp, màu lông giống hệt quang cảnh tối đen trong động, nên chỉ nhìn thấy những đôi mắt xanh lục. ông bác cứ ngồi ở chỗ này nhìn chúng nó, chúng nó cũng im lặng nhìn ông bác, không có một thanh âm nào, ngày này qua ngày khác, trôi qua những sáu mươi năm!

Không hiểu sao, trái tim tôi đau nhói, tôi cảm nhận được cả đời ông bác đều chỉ là tuyệt vọng. ông bác khác Lưu Tang Y, nhưng lại cũng giống nhau. Dường như chỉ có chết đi, mới là cách giải thoát cho hai người bọn họ.

Tôi hỏi Trương mù:

- Ông bác tôi sẽ được lên thiên đàng chứ?

Trương mù liếc nhìn xung quanh, nói một chữ:

- Sẽ.

Tôi biết Trương mù đang gạt tôi, bởi vì trong thế giới thợ nhân bọn họ, căn bản không có thiên đường, thiên đường chỉ là một câu nói. bên nước ngoài mới có. ở đất nước chúng ta, không thịnh hành. Nhưng tôi vẫn tình nguyện tin rằng anh ta nói thật. tôi không biết trong cuộc đời mình ông bác có từng làm việc xấu hay không. nhưng chí ít, ông ấy đối với tôi mà nói, là một vị trưởng bối hiền lành. Nếu thực sự có thiên đường, tôi hi vọng ở nhân gian ông ấy đã phải chịu nhiều đắng cay tủi cực, khi lên thiên đường, có thể hưởng phúc.

Lúc đang thương cảm, ngón tay tôi đột nhiên đau nhói, tôi cúi đầu nhìn, thấy Trương mù không biết từ khi nào chọc thủng một lỗ trên đầu ngón trỏ tay trái của tôi, rỏ một giọt máu lên quạt hương bồ, tiếp nữa là đoạn lấy, lật qua lật lại cuối cùng nhìn thấy hai hàng chữ kia.

Tôi cho rằng Trương mù sẽ rất khiếp sợ, lại không ngờ, anh ta lại trả quạt hương bồ cho tôi, bóp ngón trỏ tay trái tôi, để một giọt máu chảy vào trong ống tre, lấy máu xong, Trương mù vung tay, dán một tờ giấy lên ngón tay tôi, miệng vết thương lập tức biến mất. còn Trương mù thì lại đi qua ngồi trước đống lửa nhỏ, cầm miệt dao bắt đầu ‘chạm trổ’.

Tôi hỏi anh ta đang làm gì vậy? anh ta nói:

- Không phải cậu muốn ông bác được lên trời à? Hồn phách của ông ấy bị nhốt ở đây, thì lên thế nào?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Hồn phách ông bác còn ở đây?

Anh ta đáp:

- Nói thừa, không ở đây chẳng lẽ còn có thể lên trời?

Nghe nói như thế, tôi gọi vài tiếng, nhưng không có hồi âm, tôi hỏi Trương mù:

- Sao ông bác không trả lời tôi?

Trương mù nói:

- Cậu xấu trai quá, ông ấy không muốn để ý cậu.

Về sau tôi mới hiểu, Trương mù từng nói, hồn phách và thân thể phải nguyên bộ, ông bác mặc dù sinh tồn trong người giấy có thủ pháp nhà họ Trương kéo dài. Nhưng trên mặt người giấy lại bị thủng một lỗ, cái này giống như một chén nước, nước trong chén vẫn luôn chảy ra ngoài, rỗi cũng có một ngày cạn kiệt. mà ông bác nhiều năm qua vẫn luôn sống trong một người giấy, hồn phách đã sớm bị hao tổn nghiêm trọng , theo lý mà nói, phải sớm bị hồn siêu phách lạc rồi, nhưng ông ấy vẫn chống cự được đến bây giờ.

Cũng bởi vì như vậy, cho nên thân thể ông bác người giấy sau khi bị đốt, hồn phách hẳn là suy yếu tới mức không biết đã trốn chỗ nào, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người phải bảy phần, đạo lý này ai cũng biết. huống chi hiện tại ngay cả ý thức của chính ông bác cũng mơ mơ hồ hồ, bản thân mình là ai còn không biết. ông ấy sở dĩ còn có thể kiên trì lâu như vậy, là để đợi dời xong mộ cho bà nội tôi.

Nghĩ đến đây, tôi cảm giác thấy khóe mắt có lệ.

Khi Trương mù dừng động tác trong tay, tôi mới phát hiện, anh ta đang làm lồng đựng dế. Tổng cộng có hai cái, anh ta ném cho tôi một cái, nói:

- Có lẽ ông ấy ở gần đây, mặc kệ cậu nhìn thấy con côn trùng nào. đều bắt rồi cho vào trong, đó chính là ông bác cậu.

Tôi nói:

- Thế này liệu có qua loa quá không?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nghĩ tôi đang đùa với cậu à? Sau hôm ông nội cậu mất, cậu không đến mộ bắt côn trùng à?

Tôi nói:

- Không, lúc đó ông nội tôi đã bò ra ngoài.

Trương mù vỗ trán:

- Cái tông môn nhà nó, giao du với cậu lâu, chỉ số thông minh cũng bị cậu kéo xuống! thiếu chút nữa quên mất chuyện này, thảo nào cậu không biết, tôi nói cho cậu nghe, theo tập tục bên chỗ chúng ta, người già sau khi hạ táng, sáng hôm sau nhất định phải đến trước mộ khóc, vừa khóc vừa đi xung quanh mộ, gọi tên người mất, vừa gọi mau quay lại, vừa đến trên đầu mộ bới đất, bới đất để làm gì, tìm côn trùng, con cháu nào tìm thấy đầu tiên, chứng minh người già yêu thương người đó nhất, về sau cũng sẽ phù hộ người này, côn trùng, chính là hồn của người già.

Tập tục này tôi từng nghe nói qua, nhưng chưa từng làm. Đương nhiên , cũng không hy vọng về sau sẽ làm.

Tôi và Trương mù mỗi người giơ một cây đuốc, một tay kia cầm lồng bắt dế, cẩn thận ngồi xuống đất tìm. Lúc đầu còn tưởng trong hoàn cảnh ẩm ướt u ám thế này, muốn tìm thấy một con côn trùng hẳn là chuyện rất đơn giản. nhưng đã tìm một vòng, cũng chưa thấy con nào.

Tôi hỏi Trương mù, có phải vừa rồi lượng lửa không phù hợp, đã đốt sạch ông bác rồi không?

Trương mù nói:

- Đồ vô dụng! mau tìm đi, nếu không tìm, trời tối mất! cậu đi sang hướng đông, tôi đi sang hướng tây, đừng đi xa, nếu không tìm thấy thì phải quay lại gặp nhau, ra ngoài trước,gác chuyện này ra sau.

Tôi gật đầu, thầm nghĩ chỉ có thể như vậy rồi.

Tôi giơ cây đuốc đi về phía đông, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, sợ bỏ qua bất cứ con giun nào.

Tôi tìm mãi, đột nhiên sau gáy hơi ngứa, vì thế cho ra sau gãi, còn tưởng đã lâu chưa gội đầu nêu mới ngứa, nhưng trên da đầu hình như không có mọc cái gì, trong lòng nghĩ có thể là do gàu, thầm nghĩ phải mau chóng đi tìm con giun đại diện cho ông bác.

Nhưng vừa ngồi vừa đi được vài bước, sau gáy lại ngứa. tôi theo bản năng cho tay ra sau gãi. Vẫn không có gì. lúc này tôi cảm giác được hơi bất thường, vội vàng xoay người lại nhìn, ngoài tôi ra, cũng chỉ có một đống lửa nhỏ phía xa xa.

Tôi rất khó hiểu lắc đầu, chẳng lẽ sinh ra ảo giác ? Vì thế tôi xoay người lại, tiếp tục đi lên trước tìm, nhưng đúng lúc này, tôi liếc mắt nhìn cái bóng trên tường, tôi thấy rõ, sau lưng mình, vẫn còn một cái bóng trẻ con đứng thẳng tắp!

Mà trên đầu cái bóng, trái phải đều có hai bím tóc.

Vừa rồi sau gáy tôi ngứa, là bởi vì lúc bước đi, cái bím tóc kia thi thoảng lại cọ cọ vào sau gáy tôi!

Tôi nghe thấy tiếng nói yếu ớt vang lên:

- Anh trai ơi, anh đang tìm mặt của em à?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.