Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cơm sống

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Người tới là vợ của Vương Quan Sinh cuối thôn, tên thật không nhớ rõ, chỉ biết thế hệ trẻ tuổi trong thôn như tôi, đều gọi chị ta là chị Anh, Cẩu Đản trong miệng chị ta, năm nay được sáu tuổi, tên thật là Vương Tiểu Phàm. Tôi nhỡ rõ tên thằng nhóc đó như vậy, là bởi vì tên của nó do ông nội tôi đặt cho.

Tôi đứng dậy chạy tới đỡ chị Anh lên, nhưng cả người chị ta mềm nhũn như không có xương, ngồi co quắp dưới đất, một nam thanh niên trẻ tuổi như tôi, lại không thể kéo chị ta dậy nổi.

Trần tiên sinh đi tới, cùng tôi đỡ chị Anh dậy, đỡ chị ta ngồi xuống ghế dưới mái hiên, sau đó mới hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, đừng nóng vội, từ từ nói.

Mặt chị Anh đã đầm đìa nước mắt, chị ta không bình tĩnh ngồi yên, mà vùng vẫy đứng dậy, kéo ống tay áo Trần tiên sinh lôi ra ngoài nhà, Trần tiên sinh liếc nhìn tôi , ý bảo tôi đuổi theo, ra đến ngoài sân, tôi khép hờ cửa, sau đó đi theo sau.

Chị Anh rất nóng vội, vừa đi vừa thở hổn hển kể chuyện Cẩu Đản nhà chị ta.

Hóa ra, hai ngày trước, chị Anh ra đồng mệt quá, lúc về nhà nấu cơm, không cho đủ nước, nên cơm bị sống, người trong thôn rất tiết kiệm lương thực, chị Anh cũng không ngoại lệ, cho nên không đổ đi nấu lại, mà cố ăn, nhưng từ sau ngày hôm đó, Cẩu Đản cứ gào thét ầm ĩ đòi ăn cơm sống, những thứ khác không ăn.

Lúc đầu hai vợ chồng bọn họ còn tưởng Cẩu Đản nhõng nhẽo, nhưng liên tục hai ngày, Cẩu Đản vẫn chỉ ăn mỗi cơm sống, cho dù là đánh là mắng, nó cũng không nghe, ngoài ăn cơm sống ra, cái gì cũng không ăn.

Mà lúc vừa, Cẩu Đản lại đòi ăn cơm sống, hai vợ chồng chị Anh kiên quyết không cho ăn, thế là nó tự mình chạy xuống bếp, nhóm lửa nấu nước, động tác thành thục, cứ như nó đã từng làm rất nhiều lần, nhưng, trẻ con trong thôn, ai mà không phải là ‘bảo bối’? nhất là hai vợ chồng chị Anh chỉ có mỗi một đứa con, cho tới tận bây giờ cũng chưa để nó làm qua việc nặng, thậm chí, ngay cả nhà bếp còn chưa cho nó vào, vậy nó làm thế nào biết làm những việc này?

Anh Quan Sinh lúc đó lao vào, muốn ôm nó ra ngoài, nhưng lại bị Cẩu Đản dùng tay đẩy ngã xuống đất, một đứa trẻ sáu tuổi, có thể đẩy ngã một người đàn ông hằng ngày làm việc ngoài đồng? nói ra đều không ai tin, nhưng đúng là đã xảy ra! Hơn nữa, chị Anh còn nói, ánh mắt lúc Cẩu Đản nhìn hai người, không phải là ánh mắt của một đứa trẻ nên có, cụ thể là gì chị Anh không nói được rõ, nhưng chị ta chỉ có thể nói hai chữ: “sợ hãi!”

Đúng vậy, chị Anh sợ ánh mắt đó của Cẩu Đản, rốt cuộc ánh mắt của Cẩu Đản phải khủng bố thế nào, mới khiến cho cả mẹ mình cũng cảm thấy sợ hãi?

Lúc chúng tôi chạy đến sân nhà chị Anh, chợt nghe thấy trong sân có tiếng trẻ con cười và tiếng ồn ào gà bay chó sủa, chị Anh sợ hãi không dám đẩy cửa, trốn sau lưng Trần tiên sinh.

Trần tiên sinh ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi, bảo tôi đi đẩy cửa.

Tôi không nghĩ nhiều, bước lên đẩy cửa ra, trong sân đầy lông gà, dưới đất có bảy con gà đã chết nằm ngổn ngang, tiết gà nhuộm đỏ sân nhà, mà Cẩu Đản, đang đứng ở giữa sân, đôi tay non nớt ôm chặt một con gà, miệng cắn trên cổ con gà, tôi thấy yết hầu nó động đậy, không ngờ là đang uống tiết gà!

Cẩu Đản cũng nhìn thấy chúng tôi, nó chậm rãi ngẩng đầu, thuận tay ném con gà xuống đất, miệng lấm lem đầy máu tươi, nó nhìn tôi nhếch môi cười, còn gọi một tiếng:

- Anh Tiểu Dương.

Tôi đang định há miệng trả lời, mông đột nhiên bị đá một cái, tí nữa thì đứng không vững té ngã xuống đất, tôi xoay người định nổi giận, lại thấy bộ mặt nghiêm túc của Trần tiên sinh, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi, nói:

- Không muốn chết thì đừng trả lời nó!

Cẩu Đản nhìn thấy Trần tiên sinh, cứ như nhìn thấy một nhân vật khủng bố, xoay người chạy vào trong nhà, nhưng đầu của nó không chuyển động, vẫn quay lại nhìn chúng tôi, độ cong đó, tôi nghĩ đã vượt qua cực hạn của con người, nhưng nó cứ như không có cảm giác gì, chỉ lo chạy bạt mạng, Trần tiên sinh không nói lời nào, cởi giày phải ném vào người Cẩu Đản.

Cẩu Đản nhảy sang trái, né được, sau đó nó chạy về phía tường vây trong sân, Trần tiên sinh đuổi sát theo, còn thét lên với tôi:

- Trông ngoài cửa!

Tôi vội vã chạy ra đóng cửa, còn buộc lại, sau đó đứng trước cửa, nhìn chằm chằm chuyện xảy ra trong sân nhà, chị Anh lại lần nữa ngã vật xuống đất, gào khóc không ngừng.

Bên kia, Cẩu Đản chạy tới chân tường, không chỉ không giảm tốc độ, mà còn tăng tốc, đối diện có bức tường vây cao hơn nó ba lần, nhưng nó lại cứ như đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, nhìn như một con thằn lằn đang trèo tường, cũng may Trần tiên sinh nhanh chóng giữ chặt mắt cá chân nó, mới kéo được nó xuống, nhưng đúng lúc này nó lại xoay người cắn vào cánh tay Trần tiên sinh, Cẩu Đản vùng khỏi tay Trần tiên sinh, sau đó đổi hướng, chạy tới chỗ tôi.

Tôi làm ra tư thế thủ vệ, nghĩ thầm nếu Cẩu Đản chạy tới, tôi sẽ ôm chặt nó, nhưng chạy đến nửa đường, nó đột nhiên khựng lại, ngã xuống đất, run rẩy vài cái, sau đó không còn nhúc nhích.

Lúc này tôi mới thấy, sau lưng Cẩu Đản, dán chiếc giày phải của Trần tiên sinh.

Tôi và chị Anh chạy tới, chị Anh ngồi xuống ôm lấy Cẩu Đản, lấy tay lau đi vết máu trên mặt và bọt mép ban nãy chảy ra từ trong miệng nó lúc co giật, miệng gào khóc gọi tên Cẩu Đản.

Trần tiên sinh nhìn tôi, sau đó chỉ vào trong nhà chính, tôi cùng ông ấy đi vào, thấy Vương Quan Sinh té xỉu trên đất, Trần tiên sinh giúp anh ta ngồi dậy, sau đó ngồi trước mặt anh ta, vươn ngón cái tay trái ra điểm vào mi tâm anh ta, dùng ngón cái làm trung tâm, cổ tay khẽ lật, dùng ngón trỏ điểm lên tai, sau đó lại dùng ngón trỏ làm trung tâm, xoay cổ tay, ngón cái ấn vào cằm, cuối cùng chụm ngón tay lại, đốt ngón tay gõ nhẹ vị trí dưới cằm, Vương Quan Sinh lập tức kinh ngạc ngồi dậy, mơ màng nhìn bốn phía, lúc này mới định thần lại, nói một tiếng cảm ơn Trần tiên sinh, sau đó chạy đi xem Cẩu Đản.

Tôi hỏi Trần tiên sinh thủ pháp vừa rồi gọi là gì, ông ấy giải thích qua loa một câu, ‘tam chỉ định quan’.

Tôi cùng Trần tiên sinh ngồi ở cửa nhà chính, Trần tiên sinh lại lấy ra tẩu thuốc, bắt đầu hút, vợ chồng chị Anh bế Cẩu Đản đến, hỏi Trần tiên sinh:

- Cẩu Đản vì sao chưa tỉnh?

Trần tiên sinh đáp:

- Có người không muốn cho nó tỉnh.

Chị Anh lại khóc rú lên, vừa khóc vừa nói, rốt cuộc là người nào muốn hại Cẩu Đản nhà tao? Nếu Cẩu Đản không còn, tao thành quỷ cũng không buông tha cho mày!

Vương Quan Sinh nhồi một nhúm thuốc cho Trần tiên sinh, hỏi:

- Trần tiên sinh, ông là người có bản lĩnh, ông nói xem, chúng tôi phải làm gì đây? Nhà chúng tôi chỉ có một mình Cẩu Đản!

Trần tiên sinh vừa hút thuốc, vừa bấm tay trái, hình như đang tính toán gì đó, ông ấy nhả ra một làn khói thuốc, nồng nặc tới mức mắt còn không mở được ra, nhưng hình như ông ấy cũng không để ý, chỉ híp mắt nhìn tay trái, miệng khẽ nói gì đó, tôi nghe không rõ, chỉ nhớ vài câu: ‘khảm đối thân thì vô mệnh quy, kiền tại dậu thì bất năng hồi*. . . . . .”

(Chú thích: khảm đối thân thì vô mệnh quy, kiền tại dậu thì bất năng hồi: quẻ khảm mà đối ứng với giờ thân thì không còn mạng để về, quẻ kiền (hoặc quẻ càn) vào giờ dậu thì không thể trở lại.)

Tay trái của Trần tiên sinh dừng lại, Vương Quan Sinh vội vàng hỏi:

- Trần tiên sinh, có biện pháp chưa?

Trần tiên sinh nắm chặt tay trái, nói:

- Thử xem sao, trong thôn các người có ai làm nghề giết mổ không?

Vương Quan Sinh gật đầu nói, có, có ba người.

Trần tiên sinh nói:

- Anh gọi bọn họ đến đây, dặn bọn họ nhớ cầm theo dao, đi ngay bây giờ.

Vương Quan Sinh nhìn thoáng qua chị Anh, xoay người chạy ra khỏi cửa.

Sau đó Trần tiên sinh lại nói với chị Anh:

- Bếp nhà chị rộng không? dẫn tôi đi xem.

Chị Anh bế theo Cẩu Đản, dẫn bọn tôi đi xem.

Bếp trong thôn đều dùng bếp lò, bên trên bếp lò có một cái nồi lớn, bên trong lỗ bếp lò là nơi để nhóm lửa bỏ củi, gần như nhà nào cũng có.

Chúng tôi đi theo chị Anh đi về phía đông trong sân, nơi này có một căn nhà bằng gỗ, là nhà bếp, sau khi Trần tiên sinh vào trong, mở nắp nồi ra, nhấc nồi ra khỏi bếp, nhìn vào bên trong, lại liếc nhìn Cẩu Đản một cái, sau đó nói với chị Anh:

- Cởi quần áo của thằng bé ra, dùng nhọ nồi bôi đen toàn thân, sau đó đặt vào bên trong lỗ bếp, lật ngược cái nồi này đậy lên, làm ngay bây giờ.

Trần tiên sinh nhìn tôi chỉ tay vào một sân nhà đối diện với nhà bếp nói:

- Cháu bé, ngôi nhà sát vách kia, nếu tôi nhớ không lầm, là nhà của Vương Nhị Cẩu đúng không?

Tôi gật đầu nói, đúng!

Trần tiên sinh gật gật đầu:

- Đi thôi, linh hồn của Cẩu Đản đã vào trong ngôi nhà đó.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.