Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ kêu sau núi

Phiên bản Dịch · 2143 chữ

Âm thanh kia bắt đầu truyền đến từ lúc màn đêm buông xuống, tiếng thét thứ nhất vô cùng bén nhọn chói tai, tôi nghe được ra, đó là tiếng của phụ nữ. Giờ này khắc này. mặt trăng vẫn chưa hoàn toàn dâng lên, mới ló ra khỏi đỉnh núi, giống như một người vừa mới bò lên tới đỉnh núi, phải nghỉ ngơi một chút, thật lâu sau mới nhảy lên trên.

Buổi tối ở nông thôn rất yên tĩnh, đầu thôn có tiếng cãi nhau, nhà Vương Sinh Quan ở cuối thôn đều có thể nghe thấy. ngày hôm sau vẫn có thể tường thuật lại chuyện vợ chồng nhà người ta cãi nhau thế nào sinh động như thật ---- đương nhiên, nói vậy là có chút khoa trương, nhưng sự yên tĩnh trong thôn, quả thực trong thành phố không thể nào sánh được. buổi tối nhắm mắt đi ngủ, nếu không có ánh trăng, cả thế giới đều tối om, đều im lặng, ngủ rất sướng!

Cho nên, vào lúc nhá nhem tối bỗng có một tiếng thét thảm vang lên, âm thanh còn rất lớn, thôn dân trong cả thôn, ngoài kẻ điếc ra, không ai là không nghe thấy, tôi đang lo lắng, điều này liệu có khiến người trong thôn lại rơi vào khủng hoảng hay không, thì một tiếng thét càng thêm quỷ dị nữa lại vang vọng.

Tiếng thét này không thảm thiết như tiếng đầu tiên, mà là một tiếng than nhẹ, giống như có người đang nói chuyện. nhưng khi nghe kĩ, lại không phải là tiếng nói, cảm giác như đang lẩm bẩm thủ thỉ, giống như khi bạn đang ngủ, có người thì thầm nói nhỏ bên tai bạn, thực sự không nghe rõ đang nói gì. đến lúc chăm chú muốn nghe, âm thanh kia lại biến mất. khiến người ta thực phiền lòng.

Tôi thấy ba người Trương mù đều quay đầu nhìn ra sau núi, nhíu chặt mày, không nói một lời, hình như đang suy nghĩ cái gì, Trần tiên sinh lấy tiền đồng xếp thành một hàng ngang trong lòng bàn tay, có lẽ đang xem cái gì.

Mẹ tôi vốn đang rửa bát trong bếp, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này, tay còn chưa kịp lau khô, đã bỏ chạy ra ngoài, gọi tên bố tôi một tiếng, tôi nhìn được ra vẻ mặt đó, là hoảng sợ!

Tôi rất hiểu mẹ mình, là phụ nữ nông thôn điển hình, tính nết thôn phụ nên có, đều được phô bày trên người mẹ. nhưng có một điểm, tôi cảm thấy mẹ mình đặc biệt nhất, đó là mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc dù bật khóc, cũng sẽ không hoảng sợ. ví dụ như thời điểm bố tôi mất tích, mẹ chỉ ôm tôi khóc không ngừng, nhưng tôi nhớ rõ khi ấy, trên mặt mẹ không hề tỏ vẻ hoảng sợ.

Nhưng, lúc này đây, vì sao mẹ lại biểu lộ vẻ mặt như vậy?

Bố lắc lắc đầu với mẹ, ý bảo không sao đâu, sau đó đi tới trước mặt Trần tiên sinh ( lòng tin của bố tôi dành cho Trần tiên sinh, vượt xa Trương mù rất nhiều, không còn cách nào khác, dân quê luôn tin ‘luận tư bài bối’, mà ‘tư’ này, không phải là lai lịch, mà là tuổi tác, tuổi tác của Trần tiên sinh gần gấp hai Trương mù, không tin ông ấy thì còn tin ai? ) . hỏi Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, đây là có chuyện gì?

Trần tiên sinh nhìn thoáng qua đồng tiền trong tay, lại nhìn thoáng qua Trương mù, Trương mù vung tay lên nói:

- Cái tông môn nhà nó, ông nhìn tôi làm gì? ông ấy hỏi ông, chứ không phải hỏi tôi!

Rõ ràng, Trương mù tự ái rồi, một người như Trương mù, có khi rất chín chắn trưởng thành, có khi lại tính toán chi li mấy việc cỏn con như một đứa trẻ chưa lớn. có lẽ cũng bởi tính cách anh ta như vậy, mới duy trì được bản tính như lúc ban đầu trong giới thợ nhân mỗi ngày đều vô cùng căng thẳng này. không đến mức bị mê hoặc bởi đủ loại hấp dẫn, cũng không bị đè bẹt phía dưới như một gã tâm thần.

Trần tiên sinh nhìn thấy thái độ của Trương mù như vậy, cũng hiểu ý tứ anh ta, vì thế nói với bố tôi:

- Chú em Lạc, trước kia trong thôn có nghe thấy âm thanh tương tự thế này không?

Bố tôi nghĩ nghĩ, nói:

- Từng nghe thấy qua, nhưng không biết có phải âm thanh này không.

Sau khi bố tôi nói xong, còn nghiêng đầu nghe thử, tôi cũng nghe theo, âm thanh kia lại thay đổi, không còn là tiếng kêu khe khẽ, mà là tiếng rên rỉ, thật giống như đang phải chịu đựng cơn đau, ‘ư ư~~’ ‘a a~~’ hết tiếng này tới tiếng khác.

Nói thật, cũng do nơi này có nhiều người, nếu như chỉ có một mình tôi ở nhà, nhất định tôi đã trùm kín chăn, lăn vào góc tường rồi, làm gì còn quan tâm được trời mùa hè nóng nực hay không, chẳng qua hiện tại đã biết một ít kiến thức thợ nhân, tôi nhất định sẽ không trốn vào góc tường, bởi vì góc tường là nơi tối tăm, vốn là chỗ người âm tụ tập, trốn vào góc tường, không phải là trốn dưới lòng bàn chân người âm sao? cho nên biện pháp tốt nhất là đứng giữa nhà, mới an toàn nhất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn không sợ hãi.

Sau khi nghe thấy âm thanh, tôi theo bản năng xê dịch đến vị trí gần Lăng Giáng và Trương mù. Trương mù thấy động tác của tôi, một cước đá tới, cũng may tôi né nhanh, anh ta chỉ đá đổ ghế tôi ngồi.

Trần tiên sinh lại hỏi bố tôi:

- Nghe thấy khi nào?

Bố tôi nói:

- Có lẽ là hai mươi tư năm trước.

Trần tiên sinh rất là kinh ngạc hỏi:

- Sao nhớ rõ thế?

Bố chỉ tôi nói:

- Biết sao được, năm đó, thằng cẩu tạp chủng này chào đời.

‘cạch’ một tiếng, ghế của Trương mù Trần tiên sinh đồng thời lộn ngược ra sau, hai người ngã dập mông xuống đất, đồng thanh:

- Năm tân mùi!?

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa, lúc đầu tôi còn tưởng là mười hai kim bài phong ba đình, sợ tới mức vội vàng cầm lấy miệt đao chuẩn bị chiến đấu. nhưng sau đó là tiếng gọi Trần tiên sinh của đám thôn dân, thế mới biết, nhóm thôn dân đang sợ hãi, nên chạy tới tìm Trần tiên sinh . bọn họ vừa vào nhà, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi, mà chạy vọt về phía Trần tiên sinh.

Tôi biết, nhà họ Lạc chúng tôi trong mắt người nhà họ Vương, chính là một ngôi sao chổi. cho nên nếu có thể, bọn họ thà không muốn giao du nhiều cùng nhà chúng tôi. không nhìn tôi cũng là bình thường.

Nhưng Trương mù lại chạy tới, nói với tôi:

- Cậu cứ để mặc thái độ bọn họ như vậy sao?

Tôi nói:

- Tôi quen rồi, chẳng lẽ lại đi lý luận tranh cãi với bọn họ?

Trương mù nói:

- Không ngờ cậu còn nghĩ được thông suốt, tôi cứ sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng rồi lại đi tự sát, tôi hỏi cậu, cậu có biết âm thanh sau núi kia là thế nào không?

Tôi lắc đầu:

- Anh biết à?

Trương mù nói:

- Vừa rồi bố cậu nói rồi, hai mươi mấy năm trước, giống tối ngày hôm nay, cũng có âm thanh này, năm đó bố của bố cậu đã nói, sau núi có một con quỷ.

Tôi nghe nói như thế, kinh ngạc hỏi:

- Ý anh là, năm đó ông nội tôi nói sau núi có một con quỷ?

Trương mù đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:

- Bố cậu nói là vậy, nhưng không quá đáng tin, cậu nghĩ xem, hai mươi năm năm trước, ông nội cậu hơn sáu mươi tuổi, trên đời này làm gì có thợ thuật nào ông ấy không biết? có thể nói khi đó Lạc Triều Đình hẳn đang trong thời kì đỉnh cao, có người nào âm mù mắt nào dám trắng trợn lảng vảng trước mặt ông ấy?

Tôi gật gật đầu, là đạo lý này, nhưng nếu ông nội khi đó đã diệt trừ người âm kia rồi, vậy vì sao sau hai mươi năm năm âm thanh kia lại xuất hiện?

Trương mù nói:

- Đây là sắp xếp của ông nội cậu, trong chốc lát tôi vẫn chưa nhìn thấu, nhưng tôi biết một chuyện, mẹ cậu có chút bất thường.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng điểm này tôi cũng phát hiện ra. nhóm thôn dân vây quanh Trần tiên sinh, tôi nghe thấy Trần tiên sinh bắt đầu chém gió, sơn thần hiển linh gì gì đó đều lôi hết ra nói, nhưng để đối phó với đám thôn dân thì lại rất hữu dụng. mẹ tôi đứng ở cửa nhà bếp, vẻ mặt mờ mịt nhìn thôn dân trước mắt, nhìn vẻ mặt đó, tôi rất đau lòng, tôi vội vàng đi qua, hỏi mẹ tôi sao vậy.

Mẹ tôi nói:

- Không có gì, đúng rồi, không phải con tìm được công việc trên Trùng Khánh rồi à? Ngay mai đi làm đi, mẹ đi chuẩn bị đồ ăn cho con đây.

Nói xong, mẹ tôi liền xoay người vào nhà bếp, chuẩn bị lương khô.

Nhưng mẹ càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy không thích hợp. Trước kia mẹ đều không nỡ để tôi đi, hiện tại vì sao lại muốn tôi rời đi cơ chứ?

Trần tiên sinh cuối cùng cũng ‘dỗ’ được đám thôn dân về, bố tôi ra ngoài thu xếp chỗ cho Lăng Giáng ngủ tối nay. Cuối cùng, trong sân cũng chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Trương mù nhìn thoáng qua phương hướng nhà bếp, nói nhỏ một câu:

- Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Lúc ấy, tôi cũng không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Trương mù, chờ tới khi tôi hiểu ra, đã muộn rồi.

Bố tôi quay lại, dẫn Lăng Giáng tới căn nhà bố vừa thu xếp, tôi và Trương mù đi theo cho có bạn, căn nhà này là chỗ lúc bác hai về ở. Nhiều năm rồi không có người ở, hiện tại để Lăng Giáng ở đó rất thích hợp. sau khi dẫn Lăng Giáng đi, tôi chuẩn bị theo bố trở về, nhưng Trương mù lại nói:

- Cậu để một mình cô ta ở đây sao? cậu không biết thương vợ mình à?

Tôi liếc nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng không nói gì, đi vào trong nhà.

Tôi nói:

- Anh đừng nói linh tinh, tôi với cô ấy chỉ là bạn học.

Trương mù rất là khinh bỉ nói;

- Còn không phải đều bắt đầu từ bạn học? đầu tiên là bạn học, sau đó là bạn cùng nhà, sau nữa là sinh con, hiện tại người trẻ tuổi không phải đều như thế sao?

(thiệc sự thì ta cũng ghen tị với mấy bạn có tình yêu từ thời đi học cho tới khi cưới nhau sinh con lắm luôn ớ =))) )

Tôi quả thực đã bị Trương mù chặn họng, không biết nên trả lời thế nào, nhưng anh ta lập tức cười nói:

- Người có ‘triển vọng’ như cậu, mà cũng tìm được vợ? chú Lạc, chú nói xem có phải đạo lý này không?

Bố tôi chỉ nhe răng cười hì hì, lộ ra bộ răng ố vàng gật gật đầu. không nói gì. nhìn được ra, ông ấy rất vừa lòng với ‘con dâu’ Lăng Giáng, hơn nữa, cũng rất thèm bế cháu nội rồi.

Cuối cùng tôi vẫn không ở lại, trở về cùng bố và Trương mù. vẫn chung phòng với hai người họ, tôi và Trần tiên sinh ngủ sàn nhà, không còn cách nào khác, Trương mù có dao, người cầm miệt dao trong tay là người có quyền!

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tôi chợt nghe có người gõ cửa, Trương mù bò dậy lấy chân đá tôi, bảo tôi đi mở cửa, vừa mới mở cửa, suýt thì bị hù chết, tôi nhìn thấy một người giấy mặt trắng bệch, hai tay cầm một hũ tro cốt, đứng trước cửa, mở to đôi mắt tròn trịa nhìn tôi chằm chằm!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.