Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mau quay lại

Phiên bản Dịch · 1869 chữ

Thế này còn chưa xong, tôi nghe thấy phía trên miệng giếng có một âm thanh nặng nề truyền xuống, tôi cảm giác được cả vách đá đều rung lên theo tiếng vang. Vội vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện miệng giếng đã bị một tảng đá lớn đè lên. Lúc đầu tôi còn không hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, con mẹ nó, đây là muốn bịt miệng giếng lại!

Tiếng ‘ùng ục ùng ục’ dưới đáy giếng càng lúc càng lớn, tôi bò lên trên, nghiêng đầu nhìn cái đầu phía dưới, nhân lúc khối đá trên miệng giếng còn chưa bịt kín, vẫn có ít ánh trăng len lỏi vào trong, nửa người tôi cao hơn mặt nước, cho nên nhìn từ cao xuống có thể thấy rõ bốn phía chỉ toàn là tóc, khủng bố nhất là, trước vào sau người nó, đều buộc một bím tóc đuôi ngựa.

Bé gái không có mặt!?

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu tôi, ngay lập tức nhớ đến lần trong hang sừng trâu, Trương mù đã xếp một cái ‘ếch ngồi đáy giếng’ , lúc ấy tôi có cảm giác như rơi vào trong giếng nước, sau đó lúc được Trương mù đưa ra, lại thấy bé gái vẫn còn ở dưới đáy giếng, tuyệt vọng gọi tên tôi. nhưng, bé gái không phải đã được Trương mù siêu độ rồi sao? vì sao bây giờ vẫn còn ở trong này?

Chẳng lẽ, nguyên hình của cái giếng tôi nhìn thấy trong hang sừng trâu, chính là cái giếng này!? mà cái đầu kia, mới chính là cái đầu thật của bé gái?!

Nhưng cũng không đúng, cái đầu này nhìn thế nào cũng chẳng giống đầu trẻ con, nhìn giống đầu người trưởng thành hơn. Nhưng, từ sau khi ông nội qua đời, tôi căn bản chưa từng nhìn thấy qua người trưởng thành không có mặt chỉ có hai bím tóc đuôi ngựa!

Những suy nghĩ này gần như chỉ vụt qua trong giây lát. Tôi lúc đầu còn định nhìn rõ mặt nó, hiện tại chẳng không cần thiết, nhiệm vụ hàng đầu của tôi là ra khỏi cái giếng này. sau đó đánh thức Trương mù, kêu bọn họ đẩy khối đá trên miệng giếng ra.

Nghĩ đến đây, tôi không nói hai lời, bắt đầu bò lên trên.

Nhưng, tôi đã xem nhẹ độ khó, vách đá bởi vì ẩm ướt quanh năm, nên trơn như đổ mỡ, cho dù có giữ tay vào, cũng không giữ chắc được, huống chi hiện giờ còn đeo một đôi giày bình thường? lúc này tôi rất hối hận vì sao lúc ở khu trung tâm thương mại không mua lấy một đôi giày leo núi. Như vậy thì ít nhất lực ma sát cũng tăng hơn nhiều.

Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, tôi không thể không đối mặt sự thật, trong đầu suy nghĩ rất nhanh tự hỏi phải làm cái gì bây giờ.

Đúng rồi! nếu vị này là người âm, vậy nhất định nó không thể ra khỏi mặt nước, hiểu ra điểm này, tôi luống cuống bò lên trên, chỉ cần rời khỏi mặt nước, về cơ bản đã an toàn tuyệt đối. điểm này, đã được chứng thực ở thôn Trương gia.

Tôi luống cuống bò lên trên, trước lúc bò lên, tôi còn cố tình nhìn cái đầu trên mặt nước, lúc tôi nhìn nó, nó vừa hay cũng quay sang nhìn tôi, còn quay thẳng lại, không có bọt nước nổi lên, thật giống như cái đầu này chỉ đang trôi lềnh phềnh trên mặt nước.

Tôi quay đầu đi không đếm xỉa tới nó, nhưng trong lòng cứ sợ sệt nó sẽ lao đến cắn mình. Huống chi, một nửa người dưới của tôi vẫn đang trong nước, dưới nước xảy ra chuyện gì, tôi không nhìn thấy, cái gì cũng không biết! tôi không biết vì sao nó chỉ thò mỗi cái đầu lên, cũng không tấn công tôi. Chẳng lẽ, nó vốn cũng chỉ có một cái đầu? Bởi vì tôi rơi vào trong nước,vùng vẫy khiến cái đầu nổi lên?

Tưởng tượng đến trên mặt nước còn có một cái đầu lơ lửng, tôi có cảm giác mình đã sắp không thể hô hấp, đó là sự sợ hãi với những thứ chưa biết, cái đầu vẫn không có động tĩnh gì, nó càng như vậy, tôi lại càng sợ hãi. Nước giếng vốn lạnh muốn chết, răng tôi không ngừng đập vào nhau, dù tôi đã cố gắng không cắn răng nữa, nhưng chẳng có tác dụng, vẫn không ngừng đập mạnh vào nhau như trước.

Tiếng răng đập vào nhau vang lên rất rõ ràng trong giếng nước yên tĩnh. Càng khủng khiếp hơn là, còn không ngừng hồi âm!

Tôi lo lắng động tĩnh của mình quá lớn, sẽ chọc giận cái đầu trên mặt nước, cho nên chỉ có thể rón ra rón rén bò lên trên. Nhưng vốn dĩ trong giếng nước còn có hiệu quả tăng âm thanh, cho dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ, bị bốn vách tường hồi âm, đều sẽ biến thành những âm thanh rất lớn. nhưng rơi vào trong tai, còn có cảm giác rất chói.

Cứ như vậy, tôi không thể không cẩn thận xê dịch thân mình, bởi vì không thể di chuyển mạnh, tay chân tôi nhất định phải sử dụng rất nhiều sức, đối với người cả năm không thể dục thể thao như tôi, cái này khó không khác gì như lên trời! nhưng tính mạng quan trọng nhất, nếu không bò lên, đúng là sẽ lên chầu trời!

Tôi sợ chết, tôi vẫn chưa sống đủ!

Tự an ủi chính mình như vậy, dù mỗi bước đi rất gian nan, nhưng chỉ cần có thể bò ra khỏi mặt nước, tôi sẽ có hy vọng còn sống!

Trải qua một phen cố gắng, cũng cảm tạ ân nhuệ không giết của cái đầu kia, tôi cuối cùng cũng bò ra khỏi mặt nước, tôi vừa mới thở phào một cái, dước nước lại vang lên tiếng ‘ùng ục’. một bàn tay trắng ngần vươn ra khỏi mặt nước!

Ai con mẹ nó nói người âm không thể ra khỏi mặt nước? cánh tay này là thế nào?

Tôi sợ hãi không dám gây ra động tĩnh lớn, luống cuống tay chân mà bắt đầu bò lên trên, nhưng càng là như vậy, lòng bàn chân lại càng trơn trượt, sợ hãi, không chỉ khiến tôi không bò được lên trên, thậm chí còn rớt xuống nước hơn mười cm! hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao hồi học tiểu học, phải học cách ếch bò giếng. bởi vì con mẹ nó rất thực tế! lúc ấy còn cho rằng mục học này rất ngu ngốc, hiện tại xem ra, con mẹ nó đúng là sẽ bị rơi xuống dưới!

Sau khi hai chân tôi lại lần nữa rơi xuống nước, ‘ùng ục ùng ục’, bọt nước không ngừng nổi lên, tôi không biết có phải bởi vì không còn kiêng dè nữa, lại có thể bò lên trên được hẳn một đoạn, tôi phỏng đoán qua một chút, sắp sửa tới vị trí giữa giếng nước rồi, khoảng cách với mặt nước như thế nào cũng phải có khoảng bảy tám mét. Nhưng tôi không dám thả lỏng, ngẩng đầu nhìn miệng giếng, phát hiện khối đá đã hoàn toàn bịt kín miệng giếng. chỉ có một ít tia sáng còn xuyên được vào, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua mặt nước, suýt nữa ngừng cả hít thở!

Chủ nhân của cái đầu cũng bò ra khỏi mặt nước, tư thế còn cực kì quái dị. người bình thường bám tay vào vách tường để bò lên, đều là tay bám bên trên, chân chống phía dưới. nhưng nó thì khác, đầu tuy rằng hướng lên miệng giếng, nhưng chân lại trực tiếp thò lên trước đầu, tốc độ của hai tay rất nhanh, căn bản không giống như đang bám vào vách đá, mà càng giống bò dưới đất hơn! Gần như chỉ trôi qua hai lần hít thở, nó đã ở ngay dưới chân tôi không tới một mét.

Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nó vẫn không bò ra khỏi mặt nước, nó đang đợi miệng giếng bị đá bịt lại!

Nó sợ ánh trăng!

Tôi nghiến răng nghiến lợi bò lên trên, càng lên cao vách giếng càng khô ráo, so với lúc trước dễ dàng hơn nhiều, tốc độ của tôi không ngừng nhanh hơn, nó vẫn theo sau tôi với khoảng cách một mét, điều này khiến tôi có cảm giác lúc nào cũng có thể rơi ngược xuống nước.

Cảm giác kích thích này, con mẹ nó cả đời tôi cũng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa!

Nhưng vấn đề có rồi, sắp sửa tới miệng giếng, bên trên còn có một tảng đá lớn đè, tôi làm thế nào cũng không đẩy ra được. cho nên tôi vừa bò vừa thét to tên Trương mù. Nhưng mà tiếng gọi chỉ không ngừng vang vọng trong giếng, lỗ tai tôi đau tới mức sắp điếc, lại chẳng nghe thấy tiếng anh ta trả lời.

Tôi đã tới miệng giếng, tôi tuyệt vọng đẩy tảng đá, rất nhẹ!

Vô cùng nhẹ!

Sao lại thế này? đá gì mà nhẹ thế?

Đúng vào lúc tôi đang nghi hoặc, cổ tôi đột nhiên nghẹn lại, cả người nặng trĩu, một thân thể ướt sũng kề sát ngay sau lưng, tôi không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là kẻ kia đang cưỡi trên lưng tôi, tay bóp cổ tôi!

Tôi cuối cùng cũng chẳng kịp suy nghĩ vì sao tảng đá lại nhẹ như vậy, vội vàng đẩy ra, bởi vì lo lắng nó sẽ kéo tôi xuống nước thêm lần nữa, cho nên tôi liều mạng bò ra ngoài.

Đợi tới khi tôi bò ra khỏi giếng nước, tôi cảm thấy mình như vừa trải qua một cuộc đại chiến, tôi thấy bản thân như một anh hùng! Sống sót sau tai nạn, tôi nằm bò ra đất, thở dốc hồng hộc.

Nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy cái tên bên trong giếng nước cũng đang nằm bên cạnh tôi, nó, sao nó cũng ra ngoài rồi!

Tôi sợ hãi đứng dậy, chạy như điên vào nhà chính, đến lúc đứng lại, tôi nhìn thấy rõ Trương mù Lăng Giáng đều đang đứng ở cửa nhà chính, ở giữa hai người bọn họ, là một tôi khác đang nhắm chặt mắt đứng đó!

Bọn họ mỗi người khoác một bên vai tôi, đến lúc tôi chạy đến nơi, bọn họ cùng lúc buông tay, tôi nghe thấy Trương mù hô to một tiếng:

- Cái tông môn nhà cậu, xong chuyện rồi, mau quay lại!

Sau tiếng hô, tôi có cảm giác cả cơ thể mình nhẹ bẫng, kế đó, như rơi vào một bể tắm ấm áp, cực kỳ thoải mái dễ chịu…..

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.