Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai mươi bốn bước

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

Nghe Trương mù nói những lời này, tròng mắt tôi đều sắp rơi ra ngoài, Lăng Giáng vừa mới xác định quan hệ với tôi, giờ anh lại bảo tôi đi hôn người con gái khác, đầu anh bị vào nước à? Hay là ghen tị tôi có bạn gái, cho nên giở trò quỷ hại tôi quay về với cái máng lợn cẩu độc thân? Lại nói ngược trở về, kể cả tôi có muốn ‘bắt cá hai tay’ , thì cũng phải tìm người dương mà bắt chứ. Anh bảo tôi đi hôn một cô gái chẳng biết có được coi là người hay không, thế này là lẽ làm sao?

Trương mù nói:

- Cậu cho rằng Lăng Giáng không biết cậu phải đi hôn Vương Tuyết Mai?

Tôi hỏi:

- Có ý gì?

Anh ta nói:

- Nếu không phải cô ta biết cậu phải đi hôn Vương Tuyết Mai, cậu nghĩ cô ta sẽ chủ động hôn cậu ư?

Nghe nói như thế, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì, Lăng Giáng lo lắng nụ hôn đầu của tôi sẽ trao cho người con gái khác, nên mới cướp đi nụ hôn đầu của tôi trước. với cũng trao nụ hôn đầu của cô ấy cho tôi. cứ như vậy, lần đầu tiên của tôi và cô ấy đều trao cho nhau ---- người con gái cao ngạo này, tôi tưởng cô ấy sẽ không quan tâm chuyện ấy, lại không ngờ, cả cái chuyện cổ hủ truyền thống như thế cô ấy cũng muốn tính toán chi li.

Nhưng chẳng hiểu sao, đối với hành động này của Lăng Giáng, trong lòng lại thấy vui như tết.

Nếu Lăng Giáng đã biết, vậy chứng minh cô ấy đồng ý cho tôi làm như vậy. Chỉ cần Lăng Giáng đồng ý , tôi chết cũng chết được. lên thôi!

Tôi vừa định đi bước đầu tiên, lại bị Trương mù kéo ngược trở về, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, đừng làm ẩu, đi qua đó chỉ có một đoạn ngắn, nhưng cũng phải đếm bước chân, sai một bước, không chỉ có cậu chết, chúng tôi cũng chết theo.

Nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của tôi chính là, có nguy hiểm không?

Trương mù thấy tôi nói như vậy, hơi sửng sốt một chút, nói:

- Thằng ngốc, hình như ngày xưa cậu không sợ chết thế này, sao bây giờ lại sợ chết vậy?

Tôi nói:

- Ngày trước chỉ có một mình, chết thì chết, nhưng bây giờ khác rồi, mọi người cũng liên quan, ngộ nhỡ liện lụy thì không hay lắm.

Trương mù trực tiếp vung tay lên, nói:

- Cái thằng chó này! cậu tưởng tôi không biết, cậu sợ vợ cậu chết à.

Lời này của Trương mù cũng không sai, nhưng tôi cũng không thể trắng trợn thừa nhận đúng không? vì thế tôi cười ‘hề hề’ , không tiếp tục dây dưa với anh ta về đề tài này nữa, đành phải nói sang chuyện khác:

- Vậy tôi phải đi như thế nào?

Trương mù nói:

- Cậu đứng im đừng cử động, tôi bảo cậu đi, cậu mới được đi.

Nói xong, anh ta xoay người bước đi, nhưng đi lên trước được ba bước, hình như nhớ ra cái gì, lại quay ngược lại đứng sau lưng tôi, kéo tôi lùi ra sau một chút, hình như vẽ vẽ điểm điểm gì trên lưng tôi, cụ thể là gì, tôi không cảm giác được, anh ta vẽ xong, vỗ vỗ lên lưng tôi nói:

- Trên đường đi có lẽ có chút khó khăn, cậu chớ nghĩ nhiều, cũng đừng sợ, quan trọng nhất là nhất định không được quay đầu lại, cũng nhất định không được há miệng, nhớ chưa?

Tôi gật đầu nói:

- Nhớ rồi, nhưng vấn đề là, không há miệng, sao hôn cô ta?

Lời này nói xong, sau gáy tôi đau điếng, Trương mù hùng hùng hổ hổ mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, trước lúc hôn cô ta đừng há miệng! sao cậu không ngu chết đi? --- há miệng ra, ngậm cái này.

Trương mù đưa cho tôi một đồng tiền, sau khi cầm lấy, tôi đưa lên mắt nhìn, phát hiện đồng tiền này khác với những đồng tiền trước kia tôi từng thấy.

Phía trước từng giới thiệu, thợ nhân phần lớn đều dùng đồng tiền niên đại Càn Long, nhưng trên đồng tiền này không khắc chữ ‘Càn Long Thông Bảo’ , mà là ‘Thuận Trị Thông Bảo’. Nói cách khác, đồng tiền này có từ thời Thuận Trị.

Tôi nói:

- Tại sao không dùng ‘Càn Long Thông Bảo’?

Trương mù nói:

- Cậu hiểu cái rắm, ngậm đi!

Tôi chỉ đành bỏ tiền đồng vào miệng, tôi cho rằng thế này là đã chuẩn bị xong rồi, nhưng không ngờ Trương mù lại lấy từ trong túi ra đồng tiền khác đưa cho tôi, tôi nhìn chữ trên đồng tiên, là bốn chữ ‘Khang Hy Thông Bảo’. Anh ta bảo tôi nắm đồng tiền này trong lòng bàn tay trái, thế vẫn chưa xong, anh ta lại lấy ra một đồng tiền nữa, đưa tôi nắm bên tay phải, tôi thấy rõ đây là ‘Ung Chính Thông Bảo’.

Xong xuôi, anh ta lại bảo tôi cởi giày, đặt hai bên giày trái và phải của tôi mỗi bên một đồng tiền, bên trái là tiền đồng thông thường ‘Càn Long Thông Bảo’ , nhưng bên phải lại là ‘Gia Khánh Thông Bảo’.

Nhìn Trương mù làm xong hết thảy, tôi hoàn toàn ngẩn người, Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn long, Gia Khánh, năm người này đều là hoàng đế triều Thanh theo từng thế hệ. tôi ngậm tiền đồng trong miệng, lụng bà lụng bụng hỏi:

- Cái này có nghĩa là gì?

Trương mù nói:

- Đây là tiền đồng Ngũ Đế.

Tiền đồng Ngũ Đế? Trong ấn tượng của tôi, không biết là đã từng nghe hay là thấy qua thứ này, nhưng tôi nhớ, đồng tiền Ngũ Đế không phải mang tên năm hoàng đế, mà là năm loại màu sắc của ‘áp thắng tiền’ xanh, đỏ, trắng, đen, vàng. ( áp thắng tiền cũng được gọi là ‘yếm thắng tiền’. ‘áp thắng tiền’. còn có cách gọi là ‘hoa tiền’ .không phải là tiền dùng để tiêu hay trao đổi mua bán, mà là một loại tiền cổ dùng làm vật may mắn hay tránh ma quỷ trong dân gian. Mình có để hình cho mn xem nhé .)

Nhưng Trương mù lại nói với tôi tên của năm vị hoàng đế, tôi nên tin ai? Gần như chỉ trong nháy mắt, tôi lập tức lựa chọn Trương mù, bởi vì phim truyền hình đều hại người, tiểu thuyết hại người, chỉ có lời Trương mù nói mới cứu người.

Trương mù tiếp tục nói:

- Tác dụng của tiền đồng Trần khờ từng nói qua với cậu, đại đa số thợ nhân chúng tôi đều dùng ‘Càn Long Thông Bảo’. lần này đưa cho cậu năm đồng, mấy đại lão đều giúp cậu trợ uy, nếu còn không chống cự được. cũng chỉ có thể chứng minh cậu là một thằng không được tích sự gì!

Tôi gật đầu, ý của Trương mù là, tiền đồng Ngũ Đế giống như thần thủ hộ, có thể thay tôi ngăn cản một phần nguy hiểm. nhưng tôi vẫn rất hiếu kỳ hỏi:

- Có phải anh vẫn luôn mang những đồng tiền này bên mình không?

Trương mù cảnh giác hỏi tôi:

- Cậu hỏi để làm gì?

Tôi lụng bụng trong miệng nói:

- Dù sao anh cũng lợi hại như vậy, năm đồng tiền này hay là cho tôi luôn đi.

Trương mù giơ tay lên định đập tôi, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nói:

- Bớt xàm, chuẩn bị sẵn sàng.

Nói xong, anh ta lập tức bước đến bên trái nhà chính, ngồi xổm xuống vị trí lúc trước anh ta đứng, gào to hỏi Lăng Giáng chuẩn bị xong chưa. Sau khi nghe thấy Lăng Giáng đáp lời, Trương mù hít sâu một hơi, lớn tiếng niệm một câu:

- Nhất bộ chân kí đế minh am ức, đi!

Tôi vừa vặn nhìn thấy Lăng Giáng gật đầu với mình, nghe thấy tiếng ‘đi’ của Trương mù, lập tức quay đầu lại, bước lên trước một bước.

Tôi không biết có phải ảo giác hay không,lờ mờ nhìn thấy dưới chân như có hào quang chợt lóe rồi biến mất. ánh hào quang này tôi đã nhìn thấy hai lần, một lần trên đường cao tốc, tôi đạp vỡ thợ đài kính giới, một lần ở dưới nhà xác chân đau như muốn đứt lìa. Tôi biết, đó là ánh sáng của giày âm.

- Nhị bộ tiên kị tường tồn vô vong, đi!

Tôi lại đi thêm bước nữa, đột nhiên, tôi cảm thấy sau cổ mình rét run, cảm giác giống hệt buổi tối hôm đi tìm thợ xây Trần. tôi rất muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng Trương mù dặn rồi, nhất định không được quay đầu!

- Tam bộ thải phi căn, thôn nhật tinh, đi!

Vai của tôi hình như bị ai vỗ nhẹ mấy cái,thậm chí còn có tiếng thì thào bên tai gọi tên tôi. mà âm thanh kia, chính là Vương Nhị Cẩu!

- Tứ bộ khai minh linh, phục nguyệt hoa, đi!

…….

- Thất bộ câu tam hồn, đi!

- Bát bộ nhiếp bảy phách, đi!

- Cửu bộ bội hoàng tượng, đi!

Tôi nhìn thấy ở phía bên cạnh mình, có Vương Nhị Cẩu, bé gái, Phùng Vĩ Nghiệp, Triệu Giai Đường, tất cả đề song song sóng bước cùng với tôi, bọn họ nhìn tôi chằm chằm, tôi đi một bước, bọn họ đi một bước.

……..

Càng đi lên trước, đường càng không giống đường, tôi như đang đặt mình vào trong một biển lửa, chỉ có một chút chỗ ở dưới chân là có thể đứng thẳng, đi lên thêm nữa, sẽ như ngã vào đại dương mênh mông. Tiếng sấm rền vang, chỉ có con thuyền nhỏ dưới chân, có thể nâng giữ cơ thể tôi.

…………

Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng niệm của Trương mù, nhất là chữ ‘đi’ trong miệng anh ta, sẽ hoàn toàn phá vỡ ảo cảnh xung quanh, đợi tới khi tôi bước lên, ảo cảnh mới mới lại xuất hiện.

……..

- Hai mươi ba bước độ âm ty, lo sợ bước đi không quay đầu, đi!

Tôi nhìn thấy một người già mặc áo liệm màu xanh thêu hoa đứng trước mặt mình, miệng há to, không nghiêng không lệch đứng ngay giữa đường.

- Hai mươi tư bước bội Ngũ Đế, tam thống chuyển luân, có đi có về, đi!

Sau câu này của Trương mù, ảo cảnh trước mắt không hề biến mất! chẳng lẽ, đây là chân thân của ông nội?

*hoa tiền hay còn gọi là yểm thắng tiền hoặc áp thắng tiền

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.