Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong mộ có sông

Phiên bản Dịch · 1840 chữ

Tôi nhìn bốn phía, chỗ này là một mặt đất bằng phẳng, làm gì có mộ? tôi sở dĩ cho rằng như vậy, là bởi vì ở bên chỗ chúng tôi, đều lưu hành thổ táng, sau khi thổ táng nhất định sẽ lấp thành một đống đất nhỏ cao cao. Nhưng ở trước mặt tôi, chỉ có một cái động tối đen cao nửa thân người, sau đó là mặt phẳng ‘hoành’ thứ tư.

Từ từ, chẳng lẽ nói, ‘hoành’ thứ tư và ‘hoành’ thứ năm đều là đất phong của Thổ Ty Vương Mộ?

Trần Hữu Tín nói:

- Sai rồi, không chỉ có ‘hoành’ thứ bốn thứ năm, ngọn núi mà cháu đang đứng, đều là đất phong của Thổ Ty Vương Mộ. ( đất phong ý chỉ đất trên mồ mả.)

Tôi nhìn sườn núi phía dưới, trong lòng kinh ngạc tán than. Tôi chưa từng nghiên cứu kỹ về lịch sử Thổ Ty Vương triều. cho nên cũng không rõ quy mô của Thổ Ty Vương Mộ, lại có thể sánh ngang với một tòa Kim Tự Tháp nhỏ của Ai Cập.

Nhưng, cái đó thì liên quan gì đến việc đi tìm Lăng Giáng? Chẳng lẽ vì đây là một ngôi mộ, nên không được vào?

Trần Hữu Tín nói:

- Không phải không muốn vào tìm, mà là mấy chục năm nay, những người vào trong, đều không ai sống sót đi ra ngoài. Cháu xem đi, chúng ta đến đây trèo lên trèo xuống lâu lắm rồi, vì sao chẳng có ai ngăn cản? đó là bởi vì ngay cả thôn dân bản địa cũng không dám tới gần, ai quan tâm sống chết của chúng ta chứ?

Điều Trần Hữu Tín nói, tôi đã chú ý đến từ sớm, theo lý mà nói, ở nông thôn Trung Quốc, mặc kệ là người ở khu vực nào, đều có thái độ vô cùng bài xích với những người nơi khác đến. cho nên một khi có người ngoài vào thôn, nhất định là sẽ vây quanh nhòm ngó hoặc là đứng từ xa chỉ trỏ, giống lần tôi cõng Lăng Giáng về thôn, bị không ít người gièm pha.

Nhưng thôn làng này thực sự không bình thường, chúng tôi đã giẫm chân lên mộ phần của tổ tiên bọn họ rồi. kết quả vẫn chẳng có ai dám đứng ra phản đối chúng tôi. Chẳng lẽ đúng như Trần Hữu Tín nói, người bản địa đều sợ hãi nơi này?

Tôi nói:

- Nếu đã không vào được, chẳng lẽ không có người nào bịt động lại sao?

Trần Hữu Tín nói:

- Không bịt được.

Tôi hỏi:

- Vì sao?

Ông ấy nói:

- Vị trí của cái động này mỗi năm lại thay đổi, cho dù năm nay bịt cái động này, thì sang năm cái động khác lại xuất hiện ở nơi khác.

Trương mù lập tức tiếp lời:

- Có quy luật gì không?

Trần Hữu Tín lắc đầu nói:

- Tôi tới đây hai mươi mấy năm rồi, vẫn không tìm được quy luật.

Trương mù hỏi:

- Chẳng lẽ một chút cũng không?

Trần Hữu Tín nói:

- Lúc đầu tôi còn tưởng là mười hai con giáp, nhưng về sau lại phát hiện không phải.

Tôi không biết bọn họ còn muốn thảo luận bao lâu, nhưng chuyện này nếu cứ thảo luận mãi, Lăng Giáng rất có thể sẽ thật sự mất mạng, vì thế tôi nói:

- Quy luật gì đó mọi người để thảo luận sau đi, nhân lúc Lăng Giáng còn chưa vào được bao lâu, mau vào trong cứu người. Bằng không đến lúc đó thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Trương mù và Trần Hữu Tín vậy mà lại đồng ý đề nghị của tôi, nhưng Trương mù vẫn dựng một cái bát nước và chiếc đũa ở hướng tây bắc. Không chỉ có như thế, Trương mù còn quỳ gối xuống trước bát nước. cung kính dập đầu ba cái, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái hộp đưa cho tôi. lúc này tôi mới nhớ, đây là tro cốt của Lưu Tang Y.

Anh ta nhét hũ tro cốt vào ngực tôi, nói:

- Ôm chặt, đừng làm mất, chị ta là hậu duệ của nhà họ Bành. Nói thế nào cũng có chút tác dụng bảo hộ.

Tôi nhận lấy hũ tro cốt, Trương mù lại lấy ra hai ngọn đèn dầu. giao cho Trần Hữu Tín một ngọn, nói:

- Cháu đi đằng trước mở đường, ông chắn phía sau, thằng ngốc đi giữa, nếu ông thấy cháu và cậu ta có gì bất thường, ông cứ cầm giày đập vào đầu chúng cháu.

Trần Hữu Tín gật đầu, nói:

- Tôi hiểu.

Hai người bọn họ nói xong, tôi thấy Trương mù nhấc chân trái lên trước, đèn dầu trong tay vụt sáng. Tay nhấc đèn, khom người vái một vái với phương hướng trong động, miệng lẩm bẩm một câu:

- Vẫn bối Trương Phá Lỗ, lần đầu tới quý địa, bất đắc dĩ phải vào trong, mong được bao dung, ngày sau ổn thỏa tạ ơn muôn phần.

Gần như cùng lúc đó, tôi thấy Trần Hữu Tín không dấu hiệu báo trước, quỳ xuống trước cửa động, không nói hai lời trước là dập đầu lạy ba cái, sau là nói:

- Hậu sinh bất hiếu Trần Hữu Tín, vì cứu tính mạng người, tiến đến quấy rầy, nếu có bất kính, xin hãy lượng thứ.

Trần Hữu Tín nói xong lời này, liền lấy từ trong người ra sáu đồng tiền, làm một thủ thế kỳ quái, rồi ném xuống mặt đất.

Lúc này mới nhớ ra. Động tác này là ‘ ném đá dò đường’ tôi từng thấy Trần tiên sinh dùng trước mộ ông nội. nhưng lần trước Trần tiên sinh trước sau ném ra mười lần, Trần Hữu Tín chỉ ném một lần, sau đó lập tức nhặt tiền đồng lên, gật đầu với Trương mù, rồi lại lắc đầu.

Lúc này Trương mù cũng niệm xong, đứng dậy, ngậm một đồng tiền vào trong miệng. sau đó xoay tròn sang bên trái tại chỗ ba vòng, dặn tôi học theo mà làm, còn đưa cho tôi một đồng tiền, bảo tôi ngậm, làm xong y lời anh ta dặn, mới cùng anh ta tiến vào trong, thời điểm tiến vào, tôi thấy trong miệng Trần Hữu Tín cũng ngậm một đồng tiền, cũng xoay tại chỗ ba vòng.

Tuy rằng rất muốn hỏi xoay tại chỗ như vậy có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng tôi lo lắng cho an nguy của Lăng Giáng, đành phải nuốt câu hỏi này xuống bụng, bởi vì sợ sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của Trương mù.

Sau khi đi vào, tầm nhìn chợt trở nên tối om, mặc dù có đèn dầu chiếu sáng, nhưng vẫn phải mất một lúc tôi mới thích ứng được. lần này, tôi đã đi theo Trương mù tiến lên trước một đoạn.

Đường cũng là sườn dốc, cho nên tôi có thể nhìn thấy hai ngón tay cái Trương mù chạm vào nhau, đèn dầu được treo giữa chỗ tiếp xúc hai ngón tay. Tôi thấy Trương mù vừa đi, hai bên tay vừa không ngừng kết đủ thể loại thủ ấn.

Tôi không hiểu anh ta đang làm gì, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của Trần Hữu Tín:

- Đây là mở đường.

Mở đường tôi biết, đây là một tập tục ở bên chỗ chúng tôi, người sau khi chết, phải tìm thầy cúng đến an linh mở đường, người thế hệ trước nói đường xuống âm phủ rất tối, sợ vong nhân không dễ đi, cho nên mở một con đường, để bọn họ bước đi thuận buồm xuôi gió. nhưng vấn đề là, bây giờ chúng tôi vẫn còn là người dương, Trương mù mở đường gì cho chúng tôi?

Trần Hữu Tín nói:

- Cháu hiểu cái rắm, đây là quy củ khi tiến vào trong mộ, người dương vào âm trạch. Đều phải có thợ nhân chuyên biệt mở đường.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một bộ tiểu thuyết về trộm mộ rất hot trước đây, liền nói:

- Ngày trước cháu đọc chuyện, thấy bảo là sau khi tiến vào mộ phải châm một ngọn nến ở góc tây bắc, nếu nến tắt, sẽ phải nhanh chóng rời khỏi phần mộ.

Trần Hữu Tín nói:

- Vớ vẩn, đúng là luyên thuyên, nếu không có thợ nhân chuyên biệt mở đường phía trước, cháu bảo nó thử vào đi, nếu không chết bên trong, ông đây cùng họ với nó.

Tôi không nhịn được hỏi:

- Nghiêm trọng vậy sao?

Trần Hữu Tín nói:

- Người âm không thể vào dương trạch, cái này cháu biết, nhưng người dương có thể tùy tiện vào âm trạch ư? Nhất định không được, làm cái gì cũng phải có quy củ, có hình thức.

Nghe Trần Hữu Tín nói đến đây, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao trước lúc đào mộ ông nội, Trần tiên sinh lại cứ bắt mấy nam thanh niên ngậm đồng tiền vào miệng, người chết sau khi hạ táng, trong miệng đều ngậm bạc. người dương ngậm tiền đồng trong miệng, cũng là hình thức tương tự như người chết ngậm bạc. để người chết tin những người kia đều là người âm, chứ không phải người dương. Cứ như vậy, cho dù có chỗ nào không thích hợp, cũng chỉ là người âm với nhau, mâu thuẫn xung đột không đến mức quá lớn.

Đây là cái gọi là hình thức.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, tôi hỏi:

- Theo như lời ông nói, vậy thì những kẻ trộm mộ, đều là thợ nhân mở đường ạ?

Trần Hữu Tín nói:

- Không nhất định đều là thợ nhân, chỉ cần có người mở đường là được rồi, hiểu được hình thức này là được.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà lúc này, tôi đã đi theo Trương mù xuống phía dưới một đoạn rất dài. trong Thổ Ty Vương Mộ tối đen như mực, nếu không có đèn dầu chiếu sáng, có thể nói là giơ tay lên không thấy năm ngón tay.

Lại đi lên trước một đoạn, Trương mù đột nhiên dừng lại, Trần Hữu Tín ở sau hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Trương mù đáp:

- Có một con sông.

Trần Hữu Tín nghe nói như thế, vội vàng tiến lên trước, giơ đèn dầu cao hơn chút, dưới ánh sáng của hai ngọn đèn dầu, chúng tôi thấy rõ, phía trước có một con sông rộng không thấy bờ. hơn nữa, ở trên mặt nước cách đó không xa, còn có một thân ảnh màu trắng lơ lửng trên đó, là Lăng Giáng!

Tôi gần như không chút do dự định nhảy xuống nước cứu người, nhưng lại bị Trương mù giữ chặt, anh ta nói:

- Cậu quên chuyện ở ao cá thôn nhà cậu rồi?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.