Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mô hình phễu

Phiên bản Dịch · 1888 chữ

Nghe Trương mù nói xong, tôi liên tưởng đến thân ảnh màu trắng giữa sông ban nãy, trong đầu trống rỗng! --- lẽ nào Lăng Giáng chết thật rồi? còn bị chìm dưới sông thành thức ăn cho cá? Nếu không vừa rồi cá Quy Khư biến thành thi thể cô ấy phải giải thích thế nào? Vì sao Trương mù lại nói cô ấy đã chìm xuống đáy sông?

Trương mù thấy vẻ mặt tôi rối bời, nói:

- Thằng ngốc, tôi chỉ nói vợ cậu xuống đáy sông, có nói cô ta chết đâu.

Nghe Trương mù nói Lăng Giáng vẫn chưa chết, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô ấy không chết, cho dù tôi bị Trương mù mắng cũng không sao cả. nhưng tôi lại nghĩ, Lăng Giáng không phải cá, sao có thể thở dưới đáy nước?

Anh ta nói:

- Ai nói cô ta xuống dưới đáy thì nhất định vẫn còn ở trong nước?

Tôi nghe đến đó, đột nhiên nghĩ đến năm đó tiểu long nữ nhảy xuống vách núi, ở dưới đáy tuyệt tình cốc không phải còn có một hồ nước sâu đó sao? nhưng bên trong cái hồ cũng vẫn còn một sơn động có thể để nàng sống mười sáu năm, chẳng lẽ, dòng sông này cũng có kết cấu như vậy?

( ai không nhớ thì có thể coi lại phim ‘thần điêu đại hiệp’, cảnh cô cô tiểu long Sam nhảy xuống vách núi đoạn trường nhai dưới đáy tuyệt tình cốc hòng để lại giải dược độc hoa tình duy nhất cho tình lang Dương Qúa, tình cờ thay dưới đó còn có một hang động, và nàng đã sống 16 năm dưới đó. =))) )

Tôi nói xong, Trương mù phi đến đá tôi một cái ngã xuống đất, lúc này mới biết, không phải ngày trước tôi né nhanh, mà là anh ta căn bản không muốn đá tôi, chỉ cần anh ta muốn đá, tôi muốn trốn cũng chẳng xong.

Anh ta nổi giận đùng đùng rú lên:

- Cái tông môn nhà cậu, nói bao nhiêu lần rồi, không được đọc tiểu thuyết, không được đọc tiểu thuyết, có phải những gì tôi nói với cậu đều là đàn gẩy tai trâu không. nếu cậu còn không nghe, cậu có tin tôi chặt tai cậu ném cho cá ăn không hả?

Lúc này, Trần Hữu Tín xoay người rời đi, đi một vòng lại chuẩn bị đi thêm vòng nữa.

Tôi nói:

- Anh nói cô ấy ở dưới đáy nước, lại còn bảo cô ấy chưa chết, chẳng lẽ thợ nhân các người còn biết tuyệt học bế khí công?

Trương mù giơ chân lên, nhưng nghĩ ngợi, vẫn là bỏ xuống, bày ra bộ mắt hết thuốc chữa nhìn tôi nói:

- Chú em, tôi không biết bế khí công là gì, hay là tôi giúp ném cậu vào trong sông, cậu làm mẫu cho tôi xem một lần?

Tôi lo lắng Trương mù ném tôi xuống thật, vì thế vội vàng nói:

- Tôi chỉ thuận miệng nói đại thôi, tôi không biết mới hỏi mà. Anh lại không giải thích rõ, Lăng Giáng rốt cuộc đang ở đâu?

Trương mù nói:

- Xuống dưới đáy sông, nhưng không ở trong nước, thằng ngốc, vừa rồi chính cậu cũng phát hiện ra vấn đề, vẫn còn chưa hiểu sao? tôi hỏi cậu, vì sao vừa rồi những nơi chúng ta đi qua, đều không lưu lại dấu vết?

Tôi nói:

- Vấn đề này tôi hỏi anh trước.

Ý tứ rất đơn giản, nếu là tôi hỏi anh trước, vậy chắc chắn tôi không biết, bằng không, còn hỏi anh làm cái gì?

Trương mù nói:

- Tôi biết cậu không hiểu, theo cậu nghĩ, có phải cho rằng những dấu vết kia đã bị mai rùa che lấp không?

Tôi gật đầu. biểu thị đúng là tôi đã nghĩ như vậy.

Trương mù nói:

- Cậu nhìn xem, những mai rùa này còn sống hay đã chết.

Tôi nói:

- Cái này tôi quan sát từ sớm rồi, đều đã chết!

Trương mù nói:

- Nếu đã chết, vì sao mai rùa còn bò lại được? chẳng lẽ là cậu đặt lại?

Anh ta thấy tôi lắc đầu, lại nói:

- Chẳng lẽ là tôi, hay là Trần Hữu Tín?

Tôi vẫn lắc đầu, nhưng lúc này, tôi lại gần Trương mù một chút, nhỏ giọng nói:

- Có phải nơi này vẫn còn một người chúng ta không nhìn thấy?

Tôi sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì khoảng thời gian gần đây, tôi toàn gặp phải những chuyện quá mức khó tin. Hơn nữa, nếu đúng là còn một người khác trong này, vậy thì cũng chỉ có một cách giải thích vì sao chúng tôi không tìm thấy đường ra --- ma che mắt!

Nếu đúng là có người chúng tôi không nhìn thấy đang ở đây, vậy, vừa rồi nhất cử nhất động của chúng tôi đều bị lộ rõ ngay dưới tầm mắt hắn? với lại, quan trọng nhất là, vừa nãy tôi còn một mình cầm đèn dầu đi một vòng, nếu hắn nhịn không được ra tay với tôi, vậy chẳng phải tôi đã đi đời nhà ma rồi sao?

Tưởng tượng đến nơi đây, sau lưng tôi lạnh toát, thầm nghĩ may mà mình còn sống.

Nhưng vừa mới nói suy nghĩ này cho Trương mù nghe, đã bị Trương mù đang ngồi dưới đất đạp một cái, lần này tôi vẫn không né kịp, tôi lại lần nữa sáng mắt ra, dù cho Trương mù có ngồi dưới đất, tôi đều đánh không lại hắn!

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, nếu như nơi này đúng là có một người như vậy, nhất định hắn sẽ không để cho chúng ta biết sự tồn tại. nói như cậu, vậy há chẳng phải hắn sẽ bị bại lộ nhanh hơn sao? cậu nói xem cậu có ngốc không? huống chi, hắn lật mai rùa làm gì? chẳng lẽ hắn mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế?

Những lời nói của Trương mù rất sắc bén, cũng rất có đạo lý. Quả thật, nếu hắn không muốn bị chúng tôi phát hiện, hoàn toàn không cần phải đi đùa nghịch với mai rùa đầy dưới đất. dù sao, thứ này nhiều như vậy, cũng chẳng có chút trợ giúp gì với hắn.

Tôi hỏi:

- Nếu đã vậy, thì vì sao mai rùa tự ‘bò’ về?

Trương mù nói:

- Ngu đần, mai rùa căn bản không tự mình trở về!

Lời nói của Trương mù lại lần nữa khiến tôi kinh hãi, tôi nói:

- Điều đó là không thể, tôi tận mắt thấy dấu chân của tiền bối Trần Hữu Tín biến mất, điểm này anh giải thích thế nào? Và cả lối vào đã biến mất kia, anh giải thích làm sao?

Lúc này Trần Hữu Tín đã đi xong một vòng trở về, ông ấy đầu tiên là gật đầu với Trương mù, sau đó mới nói với tôi:

- Dấu chân của tôi vẫn còn, không chỉ dấu chân tôi còn, mà dấu chân của cháu và Trương mù đều còn, quan trọng nhất là, tôi tìm thấy lối vào rồi.

Tôi vội vàng hỏi, ở nơi nào?

Trần Hữu Tín nói:

- Ngay tại chỗ chúng ta tiến vào.

Tôi lập tức nói:

- Không thể nào, vừa rồi cháu đã đi một vòng, nhìn rất kĩ, cũng không tìm thấy lối vào.

Trương mù nói:

- Đó là bởi vì cách tìm của cậu không đúng, tôi hỏi cậu, có phải lúc đi cậu chỉ đi dọc theo bờ sông không?

Tôi gật đầu:

- Chẳng lẽ không phải như vậy?

Trương mù nói:

- Ngay từ đầu tôi cũng tưởng vậy, nhưng sau khi cậu nói dấu chân của Trần Hữu Tín biến mất, tôi bắt đầu hoài nghi, phương pháp của chúng ta không đúng.

Tôi hỏi, không đúng chỗ nào? Trương mù nói:

- Con sông này không đúng, khi chúng ta đi men theo bờ sông, nước sông sẽ không dừng hạ xuống, cậu cho rằng vừa nãy cậu đã đi trên lộ trình của Trần Hữu Tín, thật ra không phải, mà là một lối khác. Trên lối đi mới này, mai rùa ở dưới nước lộ lên, nhiều từng tầng từng lớp, nên mới cho rằng dấu chân đã bị mai rùa che đi, nhưng, cậu lại đang đi xuống phía dưới.

Tôi ngẩn người, Trương mù tiếp tục:

- Nếu tôi đoán không sai, chỗ chúng ta đang đứng hẳn là một hồ nước có hình dạng cái phễu. mực nước cứ luôn giảm xuống, chúng ta đi men theo bờ, thực ra là đang đi xuống dưới đất, hiện tại vị trí đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nếu nhìn thấy được lối vào lúc trước, thì mới có quỷ.

Lúc này Trần Hữu Tín cũng nói:

- Tôi vừa đi lên trên, tìm thấy lối vào rồi.

Nghe những lời bọn họ nói, tôi bừng tỉnh, thảo nào lúc đi qua, xoay người nhìn dấu chân thì vẫn còn, nhưng nếu thật có người không ngừng lấp mai rùa lên, vậy theo lý mà nói, dấu vết tôi đi qua phải biến mất rất nhanh. Mô hình ‘cái phễu’ Trương mù nói, hoàn toàn là giải thích hợp lý nhất.

Trương mù nói tiếp, nếu nước chỉ có thể giảm xuống, vậy điều này chứng minh nơi này còn thông đến một chỗ khác. Bằng không nhiều nước như thế, biết chảy đi đâu? Cho nên, Lăng Giáng chắc chắn cũng đã phát hiện ra điểm này, mà còn đi dọc theo bờ xuống tận đáy sông. Thằng ngốc, hiện tại đã hiểu vì sao tôi nói Lăng Giáng đang ở dưới đáy sông chưa?

Tôi hiểu, vậy vấn đề bây giờ chính là, chúng ta làm thế nào để đi xuống dưới đáy nước.

Trương mù nói:

- Còn có thể làm gì, chờ!

Thảo nào Trương mù lại thảnh thơi ngồi trên đất như vậy, hóa ra đã nhìn thấu hết thảy, hơn nữa trong lòng còn nghĩ xong đối sách. Kết quả cũng chỉ có mình tôi là người sốt ruột. hiện tại đã xác định Lăng Giáng không sao, trong lòng đương nhiên rất vui, xem ra, chuyện không ra được ngoài và triều đại thay đổi Trương mù nói, thực sự cũng không khủng khiếp đến vậy.

Trương mù nói:

- Cậu đừng vui mừng quá sớm, đừng quên, nước này vẫn có thể dâng lên, bằng không, vì sao sau khi Lăng Giáng xuống dưới rồi, vẫn còn nhiều nước thế này? đợi tới khi nước lại dâng lên, khà khà, thằng ngốc, cậu nghĩ xem, những mai rùa trên đất sẽ thế nào?

Tôi nói:

- Sao tôi biết?

Trương mù nói:

- Được, vậy tôi đổi cách nói khác, cái phễu, nếu chỉ nhìn một mặt, có phải nhìn giống sườn dốc không? một bên là đất, một bên là nước, cái này có giống một bờ cát không? nếu trên bờ cát có xác rùa, đợi tới khi sóng biển đánh tới, kết quả sẽ như thế nào?

Tôi tưởng tượng ra một cảnh tượng như vậy, sau đó kinh ngạc phát hiện đáp án chỉ có bốn chữ ---- vương bát trở mình!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.