Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời hạn bảy ngày

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Không biết tôi đã đào bao nhiêu lâu, chỉ nhớ mang máng, khi nhát dao đầu tiên cắm xuống, mặt trăng còn nằm ở hướng đông, đợi tới khi một cái hố thành hình, trăng đã nằm bên phía tây xa xa. Miệt dao sớm bị tôi vứt sang một bên. Bởi vì lòng bàn tay tôi bây giờ đang sưng như cái màn thầu màu tím. Không cầm nổi miệt dao nữa, chỉ có thể dùng tay không để đào.

Giấy trắng của Trương mù mặc dù có thể cầm máu cho miệng vết thương, nhưng không thể chữa được vết thương bị đâm thủng. nếu không dùng sức còn đỡ, nhưng vừa rồi tôi đã cầm miệt dao ra sức đào hố, lòng bàn tay vừa sưng vừa chảy đầy máu.

Tôi nằm vào trong, suy nghĩ trong lòng rất đơn giản. thành Lão Ty vốn là nơi tôi sẽ chết, điểm này bà lão người giấy cũng nhắc tới qua, vậy thì, có phải chỉ cần tôi chết, có thể đổi lại mạng sống cho Lăng Giáng? Tôi không biết làm như vậy có hữu hiệu hay không. nhưng trước mắt, tôi chỉ có thể làm như vậy . Hơn nữa, cho dù không có hiệu quả, Lăng Giáng chết rồi, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng đi xuống tìm cô ấy.

Nhưng tôi vừa nằm vào không lâu, có một bóng người xuất hiện bên cạnh miệng hố, nhìn tôi, nói:

- Cậu tưởng cậu chết rồi, cô ấy có thể sống lại sao? cậu tưởng cậu chết rồi, xuống dưới có thể tìm thấy cô ấy sao? chẳng lẽ khi đó cậu không nhìn thấy cỗ quan tài kia làm bằng chất liệu gì?

Người nói chính là Trương mù, sau khi anh ta nói xong, liền đặt mông ngồi xuống phía tây, hơi ngửa đầu, không biết có phải đang ngắm trăng hay không, tôi đã quyết định muốn chết, nên không hề mở miệng nói chuyện. hơn nữa, quan tài làm bằng cái gì, với tôi mà nói, bây giờ còn quan trọng ư?

Trương mù tiếp tục nói:

- Sau khi cậu ngất, tôi thử dùng miệt dao chém. Nhưng không nhìn ra gì cả, hơn nữa còn cực kì dày, đinh tử tôn bên trái và phải đều bị đóng chặt, miệt dao căn bản không cắm được vào, chứ đừng nói dùng tay đẩy ra. Nhất định là cậu không ngờ, cỗ quan tài kia được chế tạo bằng thanh đồng. cậu nhìn miệt dao của tôi thử xem sẽ biết, độ cứng của quan tài còn tốt hơn cả miệt dao, có lẽ đã có lịch sử rất dài.

Tôi vẫn không nói gì, nhưng khóe mắt có hai dòng lệ chảy xuống. những lời này của Trương mù, lại lần nữa chứng minh Lăng Giáng ngoài chết rồi ra, căn bản chẳng còn con đường nào khác có thể đi sao?

Trương mù tiếp tục nói:

- nó có từ thời đại nào tạm thời chưa nói, chủ yếu là chất liệu của nó lại là có đồng bên trong, điểm này, tôi vẫn chưa hiểu, quỷ sợ đồng, sợ muốn tan ra, cái này cậu biết. dùng đồng làm quan tài, đinh tử tôn đóng chặt, ba hồn bảy vía toàn bộ bị nhốt hết trong quan tài, đây rõ ràng là không muốn để cho người âm bên trong đi luân hồi rồi? thằng ngốc, cậu nói xem, cho dù cậu chết rồi, cậu có tìm được Lăng Giáng không?

Hiện tại xem như tôi đã hiểu, Lăng Giáng không chỉ đã chết, ngay cả cơ hội luân hồi cũng vĩnh viễn bị phong kín! Nghĩ đến đây, tôi càng không có động lực sống tiếp, chỉ một lòng muốn chết, dường như chỉ có như vậy, mới khiến cho trái tim đau thương không ngừng rỉ máu của tôi cầm được lại.

Trương mù hình như không định buông tha tôi, vẫn tiếp tục nói:

- Cậu có biết vì sao Lăng Giáng tự nguyện chết thay cậu không? cậu nhất định không biết, nhưng ngày trước cô ấy đã từng nói với tôi, cô ấy nói, cậu đã cứu cô ấy ba lần.

Tôi không hiểu ý Trương mù, người như Lăng Giáng, với năng lực của cô ấy, tôi không gây thêm phiền phức cho cô ấy là may lắm rồi, lẽ nào còn có cơ hội cứu cô ấy?

Trương mù nói:

- Lần đầu tiên là sau núi thôn nhà tôi, cậu là người thứ nhất nhảy xuống, lần thứ hai là trong tòa dạy học, cô ấy chuẩn bị dùng ‘chiêm tinh quỹ địa’. cậu vốn đã chạy ra ngoài, về sau lại chạy ngược vào trong, lần đó, cô ấy rất cảm động.

Hồi tiểu học học lực của tôi cũng không tồi, cho dù tôi cứu cô ấy, thì cũng chỉ có hai lần, không cần giơ ngón tay lên đếm cũng tính được ra.

Trương mù nói:

- Lúc đó tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng cô ấy đã cá cược với tôi, cậu sẽ cứu cô ấy lần thứ ba.

Tôi nói:

- Tôi trong mắt các người, là công cụ cá cược?

Anh ta nói:

- Cậu sai rồi, Lăng Giáng khi ấy nói với tôi, nếu cuộc đời này có người nguyện cứu cô ấy ba lần, cho dù cô ấy có vĩnh viễn không được siêu sinh cũng không oán không hối hận. cho nên, trước khi nhảy vào quan tài cô ấy mới nói với cậu câu kia.

“Cuộc đời này có Lạc Tiểu Dương anh, dẫu có chết trăm lần cũng không hối tiếc.”

Câu nói này vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi, nhưng chủ nhân của câu nói, thì đã vĩnh viễn xa cách.

Tôi vẫn đang đắm chìm trong bi thương, không nói được một lời, cẩn thận nhớ lại những kỉ niệm với Lăng Giáng, tuy rằng thời gian bên nhau không nhiều, nhưng mỗi giây mỗi phút, đều như khắc thật sâu trong đầu.

Trương mù thấy tôi im lặng, tiếp tục nói:

- Thằng ngốc, cậu cũng đừng đau lòng, theo như bình thường, người sau khi chết không thể sống lại, nhưng, cậu chớ quên, đối thủ của chúng ta là một gã đã bất tử vài trăm năm…..

Tôi ngồi bật dậy, nửa người vẫn còn ở trong hố, nhưng cái đầu lại quay sang nhìn Trương mù, mở to mắt nhìn anh ta, sau đó cả hai gần như cùng đồng thanh bốn chữ:

- Giấu trời qua sông!

Nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được một vấn đề, cỗ quan tài kia bị phong kín hoàn toàn, ngay cả Trương mù cũng không đẩy được ra, hơn nữa hiện tại còn bị vùi dưới đất, có thể nói, người biết về ‘giấu trời qua sông’ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, cho dù trên thế giới vẫn có người biết, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết chạy đi đâu tìm?

Nghĩ đến đây, tôi lại lần nữa nằm xuống, tiếp tục im lặng, chờ đợi cái chết đến gần.

Trương mù thấy thế, ngồi một bên nói:

- Vấn đề vừa nãy tôi hỏi cậu, cậu đã nghĩ thông suốt chưa?

Tôi nằm im bên trong, không để ý anh ta.

Anh ta tiếp tục nói:

- Có một việc tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nếu Lăng Giáng là ‘vật phẩm cần thiết’ dùng máu để phong quan tài lại, vậy vì sao ngay từ lúc bắt đầu, Triệu Tử Văn lại phải ngăn cản chúng ta cứu Lăng Giáng? Điểm này, lẽ nào cậu không thấy rất kỳ quái?

Nghe Trương mù nói vậy, quả thật có chút kỳ quái. Dựa theo lý mà nói, Triệu Tử Văn nhất định phải hy vọng cái tên kia ra khỏi quan tài, nếu thế, hắn đáng lẽ sẽ không muốn để Lăng Giáng chết. bởi vì nếu toàn bộ máu trên người Lăng Giáng bị hút cạn, cỗ quan tài kia sẽ bị phong kín, giống như bây giờ, ngay cả Trương mù cũng không đẩy được ra.

Nhưng, thời điểm chúng tôi đi cứu Lăng Giáng, hắn rõ ràng đã ngăn cản, hắn không hy vọng chúng tôi cứu Lăng Giáng ra, đúng là vô cùng mâu thuẫn!

Trương mù liếc nhìn tôi một cái. Nói tiếp:

- Giải thích duy nhất chính là, Triệu Tử Văn không hy vọng người trong quan tài ra ngoài, nói cách khác, hai người bọn họ không phải một người! nói trắng ra, kẻ địch của chúng ta, ngay từ đầu, không chỉ có một đội, mà là hai đội! Triệu Tử Văn là một đội, người trong quan tài là một đội, Triệu Tử Văn đây là mượn đao giết người, vĩnh viễn phong kín cái gã trong quan tài, mà người sai khiến Triệu Tử Văn, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết là người nào, cho nên tôi mới nói với cậu, mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.

Tôi hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù không chấm dứt, cũng có ý nghĩa gì? Dù sao Lăng Giáng cũng chết rồi.

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, sao cậu không ngu chết đi, cậu nghĩ xem, cuộc đối thoại giữa tôi và Triệu Tử Văn, cùng với mùi cá tanh trên người hắn, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu chuyện này là thế nào?

Lòng tôi chấn động, đột nhiên nhảy ra khỏi hố, trừng lớn mắt nhìn Trương mù nói:

- Ý anh là, người biết ‘giấu trời qua sông’ thật ra không phải gã đang nằm trong quan tài. từ đầu tới cuối hắn đều chưa tiến vào Thổ Ty Vương Mộ, hiện tại vẫn đang trốn ở một góc nào đó? chỉ cần tìm được hắn, là có thể học được ‘giấu trời qua sông’ , sau đó cứu Lăng Giáng?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cuối cùng cậu cũng chịu chui ra khỏi hố? cậu nói không sai, theo lý mà nói, hẳn là như thế. cho nên Lăng Giáng có thể sống lại hay không, còn phải tìm được ra người đứng sau lưng Triệu Tử Văn. Có điều nếu cậu cứ nằm trong hố, nhất định không tìm được ra, cậu đừng quên, lúc ông nội tôi hồi sinh bố tôi, gã mãi không chết kia nói gì với ông nội tôi?

Đương nhiên tôi còn nhớ, lúc ấy ông ấy nói, hắn chỉ cho ông Trương Tiệm bảy ngày suy nghĩ, nếu quá bảy ngày, cho dù là hắn cũng không có biện pháp cứu Trương Mặc. vì vậy, thời gian còn lại cho chúng tôi, chỉ có bảy ngày!

Tôi xoay người đi xuống núi, nói:

- Hiện tại xuống núi tìm người đi.

Nhưng Trương mù vẫn đứng im, nói:

- Thằng ngốc, càng thế này thì càng không được gấp, cậu nghĩ xem, gã mãi không chết nhất định biết Lăng Giáng chết rồi. hắn cũng đoán được lúc này chúng ta sẽ đi tìm hắn, bởi vậy, chắc chắn đã trốn đi rồi, âm thầm chờ chúng ta tự làm loạn đầu trận tuyến, nên chúng ta nhất định không được gấp, trước hết phải vạch rõ từng việc rồi hẵng hành động.

Nghe anh ta nói vậy, tôi hiểu ngay, anh ta chắc hẳn đã sớm nghĩ xong kế hoạch, vì thế tôi hỏi:

- Hiện giờ chúng ta phải làm gì?

Anh ta chỉ chỉ hai mươi tư ngôi mộ trước mặt, nói:

- Chuyện cấp bách đầu tiên, chính là đào những ngôi mộ này lên!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.