Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nghịch lý

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

Khi nhìn thấy hai hàng huyết lệ trên mặt Trương mù, cả người tôi như nổ tung, sắc mặt anh ta bi thương, hai hàng huyết lệ chảy dài xuống, trong đầu tôi lập tức hiện lên ba chữ --- “Phá Lỗ mù”!

Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao anh ta phải ngồi đưa lưng về phiá tôi, vì sao thi thoảng anh ta lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, đôi lúc lại đưa tay lên quẹt qua mắt, hóa ra, anh ta đang dán giấy trắng cầm máu!

Nhưng, từ rất lâu trước tôi đã biết, thợ nhân và bác sĩ giống nhau, bác sĩ không thể tự cứu mình, cho nên, lúc trên bụng Trương mù có vết thương, cho dù anh ta đã tự dán giấy trắng lên bụng, hiệu quả cầm máu cũng chỉ là tạm thời, về sau vẫn chuyển biến xấu, mà lần này hai mắt chảy máu, rất rõ ràng còn nghiêm trọng hơn vết thương trên bụng nhiều.

Tôi vội vàng hỏi:

- Trương mù, mắt anh? Anh đừng dọa tôi!

Trương mù cười khổ, lắc đầu nói;

- Chắc cậu đã nghe qua câu ‘thiên cơ bất khả lộ’? Bành Giam tự tạo ra thế giới, mỗi lần mơ là mơ một ngàn một trăm năm, mạnh bạo như vậy, không phải là thiên cơ thì là gì? người trong giới từ xưa đến nay vẫn lưu truyền câu nói ‘nhìn thấu nhưng không nói toạc’. huống chi, cậu còn không phải thợ nhân, tiết lộ cho cậu biết, nhân quả quá nặng, kể cả cậu là thợ nhân, thì một việc lớn như vậy, cũng không thể nói cho cậu biết.

Anh ta tiếp tục nói:

- Thằng ngốc, cậu đã hiểu vì sao những thầy xem tướng số trên vỉa hè, đều bị mù chưa?

Tôi gật đầu, đau khổ nói:

- Bọn họ thay người khác xem tướng số, tiết lộ thiên cơ.

Trương mù đột nhiên rú lên:

- Cái tông môn nhà cậu, vớ va vớ vẩn, đó là bởi vì bọn họ bị mù, không có việc nào khác để làm. Lại nói, người ta vừa thấy hắn mù, nhất định cho rằng hắn hiểu thiên cơ, nên mới bị mù, nhưng tôi thì khác, tôi trong một lần nói với cậu nhiều như vậy, không chết là may rồi. cho nên hiện tại cậu đã hiểu, vì sao trước kia có nhiều chuyện tôi biết, nhưng tôi lại muốn tự cậu đi nhìn chưa?

Tôi gật đầu, cuối cùng cũng hiểu, Trương mù vẫn luôn bảo tôi tự đi nhìn tự đi lĩnh ngộ. còn nói gì mà sợ tôi mang quan niệm ỷ lại vào những lời bọn họ đã nói từ trước. thực ra là lo lắng tiết lộ thiên cơ, cho nên, đây cũng là lý do vì sao mấy cao nhân luôn nói chuyện mập mờ lấp lửng. không phải bọn họ không biết, mà là đã biết cũng không dám nói quá rõ ràng. Vẫn phải dựa vào bản thân mình tự đi tìm hiểu, vậy mới không bị coi là tiết lộ thiên cơ.

Nổi bật nhất chính là “Thôi Bối Đồ” ( nghĩa là hình vẽ đẩy lưng) thời Minh, mọi người đều biết quyển sách này, cũng biết quyển sách này có những lời tiên đoán vô cùng chuẩn xác. Nhưng “Thôi Bối Đồ” cũng chỉ là một vài bài ca dao, không nói thật rõ ra là thứ gì. toàn bộ đều dựa vào chính bạn đi lĩnh ngộ.

Tôi hỏi Trương mù:

- Có phải anh đã sớm biết mình sẽ bị mù không?

Trương mù gật đầu:

- Lúc tôi biết về mệnh cục chín chữ, tôi không tin,còn luôn luôn đấu tranh, nhưng càng đến phía sau, lại càng phát hiện, trên thế giới này, đúng là có rất nhiều chuyện Trương mù tôi không thể khống chế, cậu lại còn ngốc như vậy, có nhiều việc nghĩ mãi không hiểu. không thể không giải thích cho cậu nghe, mấy bí mật này dù đều là chuyện nhỏ, nhưng chung quy vẫn gieo lại nhân quả, đặc biệt là sau khi Lăng Giáng chết, tôi càng thêm chắc chắn kết cục của chính mình, vốn tưởng chỉ cần lấy được roi cản núi, là có thể cứu Lăng Giáng, vậy coi như đã phá bỏ ‘mệnh cục chín chữ’. Nhưng, há há há, cậu cũng nhìn thấy rồi đó, căn bản không hề có thứ được gọi là roi cản núi.

Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói:

- Những thợ thuật và kiến thức tôi biết, đều là những gì đám người ông nội tôi muốn tôi biết. cũng có nghĩa, hiện tại tôi đang dùng võ công của bọn họ để đánh lại bọn họ, tôi sao có thể đánh thắng đây?

Tôi cảm thấy trái tim mình như bị ngàn vạn con dao xâu xé, đau tới mức sắp sửa ngạt thở, có rất nhiều lời áy náy trong lòng muốn nói, nhưng ra tới miệng, cuối cùng lại chỉ nói được ra hai chữ:

- Xin lỗi!

Trương mù nghe xong xua xua tay:

- Tông môn nhà cậu, cậu xin lỗi tôi làm cái mẹ gì?

Tôi nói:

- Anh là vì tôi nên mới bị mù, đương nhiên phải xin lỗi, nhưng tôi biết, cho dù xin lỗi rồi, cũng vô nghĩa.

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu lại sai rồi, cho dù không có cậu, thì vẫn có người khác, rất có thể là Bành Tiểu Dương,Vương Tiểu Dương, cũng có thể là Trương Tiểu Dương. Thế nên, cậu chưa hiểu à? Số mệnh của tôi và Lăng Giáng. Đã bị định đoạt từ sớm, cũng không đúng, là số mệnh của ba chúng ta đều bị sắp đặt sẵn. căn bản không có biện pháp thay đổi.

Giọng nói của Trương mù có gì đó rất bất lực, tôi biết, anh ta cũng không cam lòng, chứ không, sẽ chẳng đau buồn như vậy, tôi nói:

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Anh ta nói:

- Đến địa cung, cứu Lăng Giáng, liều một phen !

Tôi gật đầu, chìa tay ra định đỡ Trương mù, nhưng lại bị Trương mù hất ra, ngây mặt hỏi:

- Cậu làm gì đấy?

Tôi nói:

- Dìu anh đi, chứ không anh nhìn đường kiểu gì?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà cậu, tôi có mắt, sao phải cần cậu dìu?

Tôi nói:

- Không phải anh mù rồi à?

Anh ta gào lên:

- Cái thằng chó này, mắt của tao chỉ chảy một ít nước, chứ không mù!

Nghe anh ta nói vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là vui mừng, nhưng rất nhanh lại thấy đầy nghi hoặc:

- Anh không bị mù, vậy vừa rồi sao trông anh buồn thế?

Trương mù lại nhìn mặt trăng trên trời, nói:

- Cậu hiểu cái rắm, cái này gọi là ‘sâu lắng’! cũng may là xu hướng tình dục của cậu bình thường, bằng không tôi nam nữ quất tất!

Tôi đi lên đạp một phát, đá ngã Trương mù ra khỏi ngưỡng cửa, học theo giọng điệu của anh ta:

- Cái tông môn nhà anh, lãng phí tình cảm của tôi, tôi còn cho rằng anh mù rồi, hại ông đây vừa nãy còn tự trách mình rất lâu!

Trương mù phủi phủi mông, không thèm để bụng nói:

- Nói thật, thực ra ngay từ đầu tôi cũng cho rằng lần này tôi tiết lộ nhiều thiên cơ, nhất định bị mù, chẳng ngờ lại may mắn tìm đúng chỗ.

Tôi nói:

- Cái gì tìm đúng chỗ? Anh nói lòng vòng khó hiểu thế!

Trương mù không trả lời tôi, mà đi tiếp, tôi vội vàng theo sau, mãi cho đến khi ra ngoài sân, Trương mù mới chỉ vào nén hương vừa cắm ở bên phải cửa sân, nói:

- Cậu nhìn đi, nén hương này có thay đổi gì không?

Tôi nhìn trái nhìn phải, nói:

- Không thay đổi gì!

Trương mù vỗ đùi:

- Đúng là không thay đổi, chẳng lẽ cậu chưa hiểu?

Tôi không còn dám để Trương mù phải giải thích nhiều, vì thế vội vàng nghĩ ngợi. nghĩ một lúc, tôi nói:

- Nén hương kia được đốt lên rồi, theo lý mà nói, lúc nãy chúng ta ở trong nhà cũng được một khoảng thời gian, hương kiểu gì cũng phải cháy được một đoạn rồi. nhưng hiện tại, tuy rằng nó bị đốt, lại không hề thay đổi, có phải là, thời gian không trôi đi không?

Trương mù nói:

- Đúng thế, với chủ yếu là bởi vì cậu, tôi đã nói rồi, trong sân nhà này là đại mộng xuân thu của Bành Giam. Mỗi một giây một phút, đều là một loại khả năng, nhưng chỉ cần cậu vào sân, bởi vì cậu là Bành Giam tương lai, cậu là duy nhất, vậy cũng chỉ có duy nhất một khả năng sẽ diễn ra tiếp. chỉ cần cậu không thay đổi, thời gian không trôi đi, thằng ngốc, tôi dám cá với cậu, chỉ cần cậu bước ra khỏi sân nhà, nén hương lập tức cháy hết.

Vì thế tôi đi ra khỏi sân nhà, vừa đi được vài bước, quả nhiên nén hương kia bắt đầu cháy.

Một màn trước mắt khiến tôi rất kinh ngạc, nói:

- có phải anh đã sớm biết không hả?

Anh ta đáp:

- Cũng là lúc cắm hương mới biết, nên tôi mới thử đánh cược một phen, nhìn xem có phải nếu tôi tiết lộ thiên cơ cho cậu, tôi sẽ bị mù không. xem ra, tôi cược thắng rồi.

Tôi hỏi:

- Vì sao lại như vậy?

Trương mù nói:

- Cậu còn nhớ, tôi từng nói, tất cả thợ thuật trên đời này, đều có lập có phá. Thợ thuật đại mộng xuân thu cũng vậy, nhất định có phương pháp phá giải, muốn phá giải thợ thuật, phương pháp trực tiếp nhất chính là tìm thấy sơ hở trong thợ thuật này, như vậy, sơ hở của đại mộng xuân thu là gì?

Tôi dùng hết khả năng của mình để suy nghĩ, qua một lúc sau, không chắc chắn lắm nói:

- Sơ hở kia, chính là tôi?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà nó, cuối cùng cũng thông não rồi! đúng thế, cậu chính là sơ hở! Bành Giam đại mộng xuân thu, nắm trong tay mệnh và vận của những người trong ba thôn Vương gia. Có nghĩa, hắn cũng nắm trong tay mệnh và vận của cậu, nhưng cậu lại là tương lai của hắn, mệnh và vận của cậu do hắn khống chế, đây cũng là mục đích hắn làm ra một việc tày trời như vậy. kết quả, bây giờ cậu lại xông vào, hắn chắc chắn lại phải nắm giữ mệnh và vận của cậu, bằng không, đại mộng xuân thu sẽ bị phá.

Nói đến đây, anh ta ngừng một chút mới nói:

- Vấn đề có rồi, chỉ cần cậu bước vào trong sân nhà, mệnh và vận của cậu sẽ bị người khác nắm trong tay, cái này hoàn toàn đi ngược lại với việc cậu tự nắm giữ vận và mệnh của mình. Đại mộng xuân thu vẫn sẽ bị phá.

Tôi gật đầu nói:

- Tôi hiểu ý của anh, đây là một nghịch lý, giống như có người nói, “tôi có thể nhấc được bất cứ người nào lên”. Nhưng rất nhanh có người đưa ra câu nghi vấn: “anh có thể nhấc được chính mình lên không?” . rõ ràng, hắn không thể tự nhấc chính mình lên, nhưng ‘chính hắn’, cũng được coi là “bất cứ người nào”.

Trương mù nói:

- Đúng vậy, hắn không dám nắm trong tay mệnh và vận của cậu, vậy thì bên cạnh cậu sẽ có một chút sơ hở, cho nên tôi và cậu đi với nhau, ít nhiều cũng tránh được chút hạn chế của mệnh cục. đó cũng là lý do sao tôi chưa bị mù.

Tôi hưng phấn nói:

- Cho nên nếu tôi đi cứu Lăng Giáng, có thể sẽ cứu được đúng không?

Trương mù nói:

- Có lẽ là như vậy!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.