Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bãi tha ma

Phiên bản Dịch · 1785 chữ

Người giấy đứng bên cửa nhà vệ sinh, thân người cao xấp xỉ bé gái trong giấc mơ của tôi, hơn nữa trên đầu còn có một bím tóc, chỉ có điều bé gái trong giấc mơ hai bên đầu đều là bím tóc, mà bím tóc của người giấy nhiều nhất cũng chỉ được coi là một bím đuôi ngựa, được làm bằng giấy.

Nếu không phải vì bím tóc này, tôi rất có thể sẽ cho rằng người giấy chính là bé gái trong mơ, nếu bé gái không có mặt kia xuất hiện, tôi nghĩ, tôi chắc chắn sẽ không giãy dụa, mà trực tiếp buông tay, để mặc cho di ảnh này lật lại.

Người giấy biết nói chuyện, hiện tại đã là chuyện quá bình thường đối với tôi --- nếu bạn gặp qua hai người giấy khác nhau biết nói, tôi nghĩ, hiện tại đứng ở đuôi toa tàu, nhìn thấy một bé gái người giấy đứng ở đầu toa vẫy tay với bạn, còn bảo bạn đi theo, có lẽ, bạn ít nhiều cũng không còn thấy quá sợ hãi.

Bé gái người giấy muốn tôi đi theo nó, nhưng nó muốn dẫn tôi đi đâu?? Huống hồ, tên lừa đảo kia đã nói rồi, bảo tôi không được lộn xộn, chờ anh ta tới tìm tôi.

Nhưng hiện tại nếu tôi không di chuyển, tôi sợ tôi không làm được, dù sao sức lực của khung ảnh úp trên quan tài này cũng càng lúc càng lớn, chỉ cần tôi hơi chểnh mảng, tôi nghĩ hắn sẽ lật lại được ngay.

Ngoài ra, mặc dù hiện tại tôi muốn đi cùng bé gái người giấy, sợ là cũng không được, bởi vì trước mặt tôi, có tám khung di ảnh dựng thẳng đứng, bọn chúng dàn hàng ngang ở ngay lối đi, giống như muốn cản đường tôi, hơn nữa, bọn chúng còn cười tủm tỉm nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt kia, thật giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất thế gian, tôi nhìn được ra, bọn chúng đang chờ, chờ khung ảnh trong tay tôi lật lại, đến lúc đó, nhất định bọn chúng sẽ lao lên, dùng một góc của di ảnh, chọc thủng đầu tôi, sau đó, nuốt chửng não tôi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là gã lừa đảo gọi.

Tôi không thể không dùng cả bả vai của mình để giữ di ảnh kia, sau đó dùng một bàn tay ấn nghe, anh ta hỏi tôi, nhìn thấy người anh ta phái đến chưa?

Tôi nói không thấy, nhưng lại nhìn thấy tám bức di ảnh và một bé gái người giấy.

Gã lừa đảo nói, đi theo bé gái người giấy, nó sẽ dẫn tôi ra ngoài.

Tôi nói, hiện tại thực sự không thể được, bởi vì di ảnh này rất nhanh thôi sẽ lật lại.

Gã lừa đảo rống lên một câu:

- Tông môn nhà cậu, sớm biết phiền phức thế này, ông đây đã chẳng thèm quan tâm tới cậu nữa, để cậu tự sinh tự diệt cho rồi.

Nói xong, anh ta lại nói:

- Kiên trì một lúc, ông điều viện binh tới.

Nói xong, anh ta cúp điện thoại.

Người giấy đứng ở nhà vệ sinh nhìn thoáng qua bên này, tôi thấy nó hơi nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ gì đó, nhưng tôi lập tức thủ tiêu ngay ý nghĩ này, một người giấy, còn biết suy nghĩ cái gì? Lẽ nào nó còn có tư duy của chính mình? Vừa nghĩ tới đây, tôi đã bị suy nghĩ của mình dọa sợ hú hồn.

Tám di ảnh dựng đứng trước mặt tôi, không biết có phải bởi vì nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và gã lừa đảo hay không, bọn chúng bắt đầu chậm rãi ‘đi’ về hướng tôi bên này, cụ ông ăn thạch đi đầu, không bao lâu đã chạm vào giày tôi, tôi chỉ đành nhắm mắt đạp loạn xạ, nói thật, tôi không dám nhìn bọn họ, đặc biệt là đôi mắt híp đang cười của cả đám, nếu là lúc bình thường thì còn đỡ, nhưng trong tấm ảnh trắng đen, thực sự phải nói là vô cùng quỷ dị.

Hai tay tôi ấn chặt di ảnh không an phận, chân không ngừng đạp ra ngoài, đạp được một lúc, tôi thật sự có chút mệt, lúc này mới dừng lại, mở mắt nhìn, cụ ông trong di ảnh, há to miệng, lao lên cắn giày tôi, khiến mũi giày đứt mất một góc, sau đó, nhai ‘rộp rộp’, cứ như đôi giày đó là đồ ăn sơn hào hải vị, đến cuối cùng, ông ta nuốt chửng mũi giày xuống.

Sau khi nuốt, hình như còn chẹp chẹp miệng, cứ như đang khen ngon lắm.

Những di ảnh khác nhìn thấy vậy, cũng nhao nhao lao lên, tôi không thể không lại lần nữa đưa đôi chân đã mềm nhũn lên ra sức đạp, nhưng cho dù là vậy, thì hai đôi giày của tôi vẫn bị cắn nát thành trăm mảnh, cuối cùng, không thể không cởi giày ra vứt đi.

Nhưng bọn họ lại như quỷ chết đói ăn mãi không no, vẫn nhìn chằm chằm đầu tôi, tôi biết, ngay từ đầu, bọn họ đã muốn ăn thứ bên trong hộp sọ tôi, thứ này, bị bọn họ gọi là ---- thạch!

Chính lúc này, tôi nhìn thấy bé gái người giấy lúc trước rời đi, lại xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, đôi mắt to tròn của nó không chút tức giận, cứ vậy nhìn tôi chằm chằm, sau đó, duỗi tay ra, nhưng lần này, nó không vẫy tay với tôi, mà chuẩn bị làm gì đó, lúc này, tôi mới nhìn rõ, có một con hạc giấy bay ra từ trong tay nó, từ từ bay tới chỗ tôi, cuối cùng, dừng lại trên đỉnh đầu tôi.

Khi hạc giấy dừng lại, chuông điện thoại gần như vang lên cùng một lúc, nghe thấy tiếng chuông, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, vẫn dùng tư thế lúc trước ấn nghe, vừa nghe vừa cảnh giác những di ảnh kia có thể sẽ xông lên, nhưng di ảnh nhìn thấy hạc giấy, thì đều trở nên yên lặng hơn rất nhiều.

Gã lừa đảo nói trong điện thoại:

- Cậu gỡ con chim kia ra, dính lên trên di ảnh, làm xong, chạy ra ngoài cùng em gái người giấy, tôi ở bên ngoài đón cậu.

Tôi làm theo lời anh ta, lấy con ‘chim’ trên đầu xuống, con chim này toàn thân màu vàng, sau khi mở ra, bên trong còn vẽ nguệch ngoạc hình gì đó, có hơi giống loại bùa Trần tiên sinh từng dùng, nhưng cảm giác lại không quá giống, lá bùa này giống như ảnh ngược lại với lá bùa của Trần tiên sinh, hoàn toàn tương phản!

Tôi không biết nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo yêu cầu, gỡ chim ra dán lên trên di ảnh, không ngờ lại có hiệu quả ngay lập tức, di ảnh lúc trước run rẩy vô cùng lợi hại, không ngờ sau khi dính con chim này lên, lại nằm im không nhúc nhích.

Thời gian còn lại, chính là chạy ra khỏi nơi quỷ quái này.

Tôi đang chuẩn bị lao ra, tiếng nói của gã lừa đảo lại truyền đến:

- Nhất định đừng để cho bọn họ kề sát mặt cậu.

Một câu nói thật quen thuộc cỡ nào, tôi nhớ rõ lúc Trần tiên sinh xử lý chuyện của thợ xây Trần, cũng nói với tôi, không được để di ảnh dính vào mặt.

Tôi không biết vì sao lại phải chú trọng điều ấy, nhưng tối thiểu tôi hiểu được nhất định không thể để bọn họ đụng vào mặt mình, nhưng có một việc tôi có thể xác định, gã lừa đảo có lẽ là người giống Trần tiên sinh, bằng không, vì sao anh ta biết những thứ này?

Tôi sải bước chạy về phía trước, hai tay bịt mặt, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh, chạy thục mạch lên trước, qua chỗ hở ở khẽ tay, tôi thấy bé gái người giấy còn cách mình không xa, nằm trong tầm mắt có thể nhìn thấy.

Nhưng, chính lúc này, chân tôi đột nhiên vấp ngã, cả người ngã sõng soài xuống đất, cũng may hai tay đúng lúc chống được, nếu không thì có mà ngã gãy răng.

Tôi rất khó hiểu, lối đi này vừa nãy tôi còn chạy vài lần, rất bằng phẳng, sao có thể bị vấp ngã? Tôi nghiêng đầu nhìn xuống chân, không ngờ lại nhìn thấy di ảnh của cụ ông chắn trước chân mình, tôi vội vã nhấc chân qua di ảnh, chuẩn bị chạy tiếp.

Khi tôi vừa mới quay đầu lại, lại phát hiện trước mắt mình, đã có bảy bức ảnh trắng đen giống nhau, nụ cười giống nhau, nhưng đều là của những di ảnh ngoài cười nhưng trong không cười, có lẽ không muốn cho tôi rời đi, lúc này, tôi cảm giác có thứ gì đó bò lên người mình, tôi quay đầu nhìn, là di ảnh của cụ ông, đang men theo đùi, bò lên trên, đã bò đến lưng, chỉ cần một chút nữa, là đến đầu tôi rồi!

Tôi vòng tay ra sau để hất xuống, nhưng căn bản không nhìn thấy ông ta, trong lòng nghĩ, lần này tôi chắc chắn bị ông ta ‘ăn thạch’ rồi.

Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhìn thấy người giấy vươn tay, bàn tay đó xuyên qua bảy di ảnh, tát một cái lên đầu tôi, đau tới mức muốn khóc, sau đó, tôi nghe thấy tiếng kính vỡ, có lẽ là di ảnh của cụ ông đã bị người giấy đập nát.

Nhân cơ hội này, tôi nhảy mạnh lên trước, nhảy tới bên cạnh bé gái người giấy, sắc mặt người giấy không đổi, trừng lớn hai mắt, xoay người bước đi, tư thế rất không nhịp nhàng.

Liên tiếp đi qua hai chỗ nối toa tàu, tôi mới thấy người giấy nghiêng mình, đạp chân lên một chỗ nối toa tàu, sau đó thò tay ra chỉ chỉ, tôi hiểu, nó bảo tôi đi bên này.

Tôi cố lấy hết dũng khí, nhắm mắt lại, lại lần nữa bước qua chỗ nối liền hai toa tàu.

Đợi tới khi tôi mở mắt, cảnh tượng trước mặt đã dọa tôi suýt ngất lịm --- tôi đang đứng trong một bãi tha ma.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.