Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có đầu

Phiên bản Dịch · 1872 chữ

Loại thọ hài thêu hoa xanh này tôi từng nhìn thấy, lúc ông nội được chôn cất,cũng mang loại giày này, hiện giờ, có một người cũng mang loại giày này đứng sau lưng Trương mù, khoảng cách còn rất gần, nếu, tôi nói là nếu người đó vẫn còn có thể hít thở, vậy thì hơi thở của hắn, rất có khả năng sẽ phả vào sau gáy Trương mù.

Người phía sau kia đi theo chúng tôi từ khi nào? Tưởng tượng đến vấn đề này, da đầu tôi liền run lên, vốn dĩ chỉ có hai người đi bộ trong đêm, kết quả đi mãi đi mãi, lại phát hiện sau lưng không biết từ lúc nào nhiều thêm một người, vả lại, bạn đi hắn cũng đi, bạn đứng im, hắn cũng đứng im không động đậy….

Tôi không biết Trương mù đã phát hiện ra hắn hay chưa, nếu chưa, tôi có nên nhắc nhở anh ta không?

Chính vào lúc thần kinh tôi đang xoắn xuýt vào nhau, Trương mù giơ chân đá lên mông tôi, nói:

- Lại còn lười biếng, trời lạnh, đi nhanh lên.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi lập tức hiểu ra, anh ta đã phát hiện sự tồn tại của người phía sau, nếu không, trời mùa hè nóng nực thế này, anh ta không thể nói ‘trời lạnh’.

Nếu Trương mù biết sau lưng có người, vậy nhất định anh ta có biện pháp đối phó.

Quả nhiên, còn chưa đi được vài bước, Trương mù đã tăng nhanh tốc độ, đi song song cùng tôi, đường núi dù không thể lái xe vào, nhưng vẫn có thể đi được song song hai người.

Trương mù vừa đi lên, tôi đã cảm nhận thấy sau lưng rét run, đây không phải gió lạnh thổi ban đêm, mà là cái lạnh thấu tận xương, cứ như bị nhốt trong tủ lạnh, tôi biết, nhất định là người phía sau kề sát sau lưng tôi.

Trương mù đột nhiên hỏi tôi:

- Có biết nhảy không?

Tôi đáp, không.

Trương mù nói:

- Tôi biết cậu không biết, tôi dạy cậu, nhìn kỹ, đi theo bước chân của tôi, đừng đi sai.

Lúc nói những lời này, anh ta còn ra hiệu bằng ánh mắt, nói thật, lúc đầu tôi thật sự không nhìn được ra anh ta đang ra hiệu bằng ánh mắt, không phải bởi vì trời tối, mà là vì mắt anh ta quá bé.

Tôi biết có lẽ anh ta sắp ra tay, cho nên cúi đầu, chăm chú nhìn chân anh ta.

Bước đi đầu tiên anh ta bắt đầu bằng chân trái, gót chân chấm đất, bước lên trước một bước, gót chân vẽ ra một dấu vết trên nền đất, tôi cũng học theo, nhưng đường kẻ tôi vẽ, nguệch ngoạc méo xẹo, không thẳng tưng như của Trương mù.

Bước thứ hai, chân phải anh ta đưa lên, lấy mũi chân chấm đất, lại vẽ một đường kẻ trên mặt đất, bước thứ ba, anh ta hơi nhấc chân trái, lúc đưa lên, đầu tiên là dùng mũi chân chấm đất, dùng gót chân vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó lại lấy gót chân chấm đất, vẽ một đường thẳng về đằng trước, mũi chân chạm xuống đất, đồng thời, trong miệng niệm một câu: càn!

Động tác này thoạt nhìn đơn giản, nhưng thực ra lại không dễ đi, ít nhất đối với tôi mà nói, động tác này tôi đi không được tự nhiên, cũng không biết có đi đúng hay không, dù sao, Trương mù cũng không ‘uốn nắn’ tôi.

Tôi cho rằng nhịp bước phía sau đều giống như vậy, lại không ngờ, phía sau càng khó hơn.

Đi xong bước đi ‘càn’, tôi thấy Trương mù vẫn lấy chân trái để bắt đầu, mũi chân chĩa xuống đất, vẽ lên trước cự ly khoảng một nửa, sau đó đổi thành gót chân vẽ lên đất, tôi nhìn kỹ, độ sâu của đường vẽ này, sâu hơn đường vẽ lúc trước một ít, càng khiến tôi giật mình chính là, chiều sâu của đường vẽ này, từ trước ra sau, đều có chung một độ sâu nông, việc này phải cần có bao nhiêu khả năng khống chế với cơ thể thì mới làm được?

Bước đi đầu tiên đi xong, Trương mù càng đi càng hưng phấn, càng đi càng nhanh, khiến tôi đi phía sau đã sắp không nhìn rõ rốt cuộc anh ta đi thế nào, chỉ đành ngậm ngùi học qua loa, cũng may anh ta không quan tâm, mà chỉ đắm chìm vào nhịp bước của mình, thật giống như anh ta đúng là đang nhảy.

Tuy rằng nhìn không rõ nhịn chân, nhưng chữ anh ta khẽ niệm trong miệng, tôi lại nhớ kỹ, bắt đầu từ chữ đầu tiên, phân biệt là: càn, ly, chấn, khảm, cấn, tốn, đoái, khôn.

Mỗi ba bước lại niệm một câu, tổng cộng tám câu, bước đi hai mươi tư bước, mà tôi nhiều nhất cũng chỉ nhớ được bốn bước đi đầu tiên đi kiểu gì, cho dù có nhớ, đi cũng rất khó, lúc Trương mù bước bước đi ‘khôn’ cuối cùng. Tôi nhìn thấy anh ta nghiêng chân phải chạm đất, quẹt ngang về phía trước nửa bước, sau đó đứng nghiêm, nâng chân phải lên, uốn gối, cuối cùng dùng cả mu bàn chân phải, đạp mạnh xuống đất, anh ta cũng không niệm thêm chữ nào, mà khẽ nói một chữ: khôn!

Tôi không biết có phải do tinh thần quá căng thẳng hay không, nên mới xuất hiện ảo giác, lúc chân phải anh ta chạm đất, tôi dường như nhìn thấy quanh chân phải anh ta, xuất hiện một hình bát quái màu vàng, đáng tiếc, chỉ nháy mắt đã biến mất, cho nên tôi không chắc chắn rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay là không.

Không đợi tôi dụi mắt đi xác định lại, Trương mù một cước đá vào mông tôi, hét lớn một tiếng:

- Tông môn nhà nó, chạy!

Sau đó anh ta liền thật sự mặc kệ sống chết của tôi, chạy bạt mạng về phía trước.

Tôi sợ tới mức vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi:

- Thứ phía sau là gì, giải quyết chưa?

Anh ta đáp:

- Không phải thứ bình thường, một cái bát quái bộ, nhiều nhất cũng chỉ giữ chân hắn được một lúc, chạy nhanh lên.

Tôi lại hỏi, có phải là thứ vẫn luôn đi theo sau lưng tôi đó không?

Anh ta đáp:

- Thứ đi theo cậu, nếu như dễ đối phó như thế, ông đây đã sớm giúp cậu giải quyết rồi, bớt nói nhảm đi, mau chạy!

Bước chân của chúng tôi giẫm lên đường núi, phát ra những âm thanh dồn dập ‘soạt soạt’, có vẻ rất loạn xạ, nhưng âm thanh càng loạn, tôi lại càng sợ hãi, giống như một mình bạn đi trong đêm, một khi đã bắt đầu sợ, là sẽ chạy thục mạng về đằng trước, càng chạy càng sợ, hiện tại tôi đang như vậy, nếu không phải có Trương mù ở bên cạnh, có lẽ chân tôi đều đã nhũn ra không chạy nổi nữa rồi.

Sau khi chạy được một đoạn, tôi và Trương mù đều không ý thức được giảm bớt tốc độ, không phải là không muốn chạy, mà là cái ba lô sau lưng quá nặng, không chạy nổi nữa.

Cho nên, tiếng ‘soạt soạt’ dưới chân lại bắt đầu chậm lại, khiến tâm tình người ta thư thái một chút, nhưng đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa xuất hiện phía sau chúng tôi ‘sàn sạt sàn sạt sạt…..’ âm thanh không ngớt bên tai, lúc đầu tôi còn tưởng người chạy khá nhanh, nhưng sau khi nghe xong mới phát hiện, tuyệt đối không phải âm thanh của một người phát ra, bởi vì tần suất không bình thường!

Trương mù cũng phát hiện điểm này, hai người chúng tôi xoay người nhìn, Trương mù giơ đèn pin trong tay lên soi ra phía xa, chỉ thấy có một bóng người màu đen, hắn chạy rất nhanh đến bên chỗ chúng tôi, nhưng hắn không phải đang dùng chân chạy, mà là sử dụng cả tay cả chân, thân mình gần như dán trên mặt đất, ‘bò’ đến phía này, thảo nào, lại phát ra âm thanh dồn dập như thế.

Trương mù thấy vậy, liền mắng mỏ một câu:

- Cái tông môn nhà mày, ông đây có hai chân, mày bốn chân, thì còn chạy thắng thế nào được?

Nói xong, anh ta đẩy tôi một cái, nói:

- Cậu chạy trước đi, lát nữa tôi đuổi theo!

Tôi nhìn thấy anh ta nhíu chặt mày, không còn bộ dáng cợt nhả tí tửng như trước, tôi chỉ biết, đây nhất định là một gã khó giải quyết, tôi ở lại, ngược lại còn gây thêm gánh nặng cho Trương mù, nên tôi không nói gì, lập tức xoay người chạy đi, chạy được một đoạn, tôi mới nhớ anh ta không biết đường vào thôn, tôi mới hô lớn một tiếng:

- Tôi đến lối rẽ phía trước kia đợi anh.

Tôi dường như nghe thấy Trương mù nói:

- Tông môn nhà mày, ông liều mạng với mày!

Chạy được một đoạn, đã tới ngã rẽ, một lối đi lên núi, một lối vào trong thôn, tôi trốn sau một gốc cây đại thụ, ôm ba lô trong lòng, cố gắng dùng ba lô và thân cây che khuất cơ thể mình, chỉ lộ ra cái đầu, cũng may hiện tại không có ai đi lại, nếu không nhìn thấy tôi thế này, chắc còn tưởng trên cây mọc thêm cái đầu, không bị dọa chết mới lạ.

Tôi đã tắt đèn pin trong tay đi, bốn phía yên lặng tối đen, yên tĩnh tới mức không có cả tiếng kêu của côn trùng, tôi chờ ở đây một lúc, mây đen trên trời không biết từ lúc nào đã tản ra một chút, có ánh trăng yếu ớt rọi xuống, tôi vẫn luôn vểnh tai nghe, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, đều có thể kích thích đến thần kinh của tôi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, đi rất chậm, tôi tưởng là Trương mù, nhưng không phải, bởi vì không có ánh đèn pin!

Lúc này, ánh trăng chiếu xuống, một cái bóng từ từ xuất hiện sau thân cây, tôi nhìn thấy rõ, trên vai hắn, không có đầu!

Nhưng hắn vẫn đi về phía trước, tôi nhìn thấy trong cái bóng, tay trái hắn, hình như ôm một thứ gì đó tròn tròn, nếu tôi đoán không sai, đó là đầu của hắn!

Lúc này, bóng người nọ đột nhiên dừng lại, hắn nhấc cao thứ tròn tròn trong tay lên, thò ra từ sau thân cây, một cái đầu đã không phân biệt nổi ngũ quan, dựng thẳng trên bả vai tôi.

Tôi nghe thấy bên tai có tiếng nói:

- Tìm được mày rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.