Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma gọi tên

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Trên trời, vốn dĩ đã không có ánh trăng rọi xuống, hiện tại đèn vừa tắt, bốn phía lập tức chìm vào bóng tối, tôi gọi to Trương mù vài tiếng, nhưng không có tiếng đáp lại.

Tôi ném đèn dầu sang một bên, hai tay nắm chặt miệt dao, tôi không dám quay đầu lại, sợ thổi tắt minh hỏa trên vai, chỉ có thể xoay tròn một vòng tại chỗ, định nhìn xem cái tay sau lưng là thứ gì, nhưng tôi đã quay một vòng, vẫn chưa phát hiện có bàn tay nào, giống như tất cả những gì vừa nhìn thấy đều là ảo giác, nhưng, đèn lại thật sự tắt, đây không phải ảo giác.

Tôi lại xoay vài vòng, vẫn không tìm được bàn tay vỗ vai mình, nhưng tôi tin, nó đang ở ngay phía sau tôi, Bởi vì tôi không thể quay đầu lại, cho nên có một chỗ tôi không thể nhìn thấy, tôi dám khẳng định, nó đang trốn --- sau lưng tôi!

Tôi trở tay dùng miệt dao quơ ra sau lưng, miệt dao quơ được một nửa, bỗng nhiên, miệt dao nhảy lên một chút, thật giống như trên lưng tôi có một chỗ lồi ra ngoài, tôi thử dùng miệt dao cạy nó đi, nhưng cho ngược tay ra sau thực sự rất khó, mà miệt dao vốn dĩ đã nặng, dùng hai tay còn có thể vung lên, nhưng dùng một tay, cố gắng lắm mới nhấc lên được đã không tồi rồi, huống hồ còn phải cho ngược tay ra sau?

Làm sao bây giờ?

Nếu miệt dao không thể dùng , như vậy cũng chỉ có thể dùng tay dứt xuống.

Tôi cho tay ra sau, sờ soạng khắp lưng, tôi có thể cảm giác được, tay tôi đang run rẩy, giống như bạn bị bịt mắt, dùng tay đi mò một cái thùng có rắn, rõ ràng bạn biết trong đó có một con rắn, nhưng vẫn không thể không thò tay vào.

Đột nhiên, tôi chạm phải một cái gì đó lạnh buốt, theo bản năng rụt tay lại, lại đột nhiên bị một bàn tay lạnh như băng nắm vào cổ tay, mặc kệ tôi dùng sức thế nào, bàn tay kia vẫn nắm chặt cổ tay tôi, không thể rút ra được, tư thế như này, giống như tôi là một tội phạm, bị cảnh sát bắt giữ.

Tôi đã cong lưng xuống, miệt dao bị tôi cắm xuống đất, để dễ đưa tay ra sau hỗ trợ, đặt tay còn lại lên chỗ khuỷu tay của cánh tay kia, hai tay đồng thời ra sức, ý đồ rút tay ra ngoài.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, tay tôi chậm rãi chuyển lên trên, nhưng cổ tay vẫn bị nắm chặt, kết quả, tôi kéo được bàn tay kia từ sau lưng lên tới bả vai, nhưng lúc bàn tay chạm vào vai tôi , lập tức buông lông ra, sau đó biến mất ---- nó sợ minh hỏa trên vai tôi!

Thảo nào lúc trước nó chỉ luôn phẩy phẩy, lại không dám đặt hẳn bàn tay lên vai!

Hai tay lấy lại được tự do, tôi nhấc miệt dao lên vung ra sau lưng một cái, lần này thuận buồm xuôi gió, không có chém vào chỗ nào lồi ra.

Tôi cho rằng mình đã thuận lợi giải quyết xong bàn tay kia, lại không ngờ vừa đi được hai bước, bả vai lại bị vỗ một cái, lần này, tôi còn nghe thấy có người gọi tên mình, Tiểu Dương!

Tôi biết nhất định là thứ không sạch sẽ, bởi vì tiếng nói của hắn hoàn toàn không giống một người bình thường, trong tiếng gọi như có tiếng khóc vọng lại, khiến người nghe rất chói tai.

Tôi không quay đầu, cũng không trả lời hắn, mà vác miệt dao trên vai, đi tiếp về phía trước.

Đúng lúc này, lại có người vỗ một bên bả vai khác của tôi, hơn nữa còn gọi một tiếng ‘Tiểu Dương’, đoạn đường tiếp theo, mỗi một lần ‘hắn’ vỗ vai tôi, đều sẽ gọi tôi một tiếng, tiếng gọi có đau khổ, có vui vẻ, có bi thương, có mừng vui, có phẫn nộ, cũng có thương hại….

Tiểu Dương, Tiểu Dương, Tiểu Dương, Tiểu Dương, . . . . . .

Đột nhiên, tôi cảm giác được, hòn đá ven đường cũng đang gọi tên tôi, tôi nhìn thấy bên trên hòn đá như mọc ra một cái miệng, há ra khép lại, trong miệng lẩm bẩm ‘Tiểu Dương’.

Còn cả gạch trên nền đất, sân nhà người khác, toàn bộ đều há ra khép lại, gọi hai tiếng ‘Tiểu Dương’, gần như chỉ trong nháy mắt, cả thôn, tất cả mọi thứ, đều tự mọc ra một cái miệng, ‘ai’ cũng gọi hai chữ ‘Tiểu Dương’.

Ma gọi tên!

Đây là một câu chuyện hồi nhỏ ông nội kể cho tôi nghe, nói đi đường ban đêm, nếu có người ở sau lưng gọi bạn, nhất định không được trả lời, nếu không, hồn của bạn sẽ bị dẫn đi.

Tôi không dám trả lời, chỉ có thể lấy tay bịt chặt tai nhắm mắt đi thẳng, chờ tới khi tôi mở mắt ra, những cái miệng xung quanh đã biến mất, tất cả khôi phục nguyên trạng.

Lúc này, bả vai của tôi bị vỗ một cái:

- Tiểu Dương, bác Vương Thanh Tùng đây, sao cháu lại về rồi?

Sau lưng truyền đến tiếng nói của Vương Thanh Tùng, tôi thiếu chút nữa không nhịn được quay đầu lại, nhưng lúc quay được một nửa, đột nhiên khựng lại.

Tôi về là bởi vì Vương Thanh Tùng gọi điện cho tôi, nói bác cả sắp bị thiêu chết, tôi mới về, hiện tại ông ấy thế mà lại hỏi tôi vì sao lại về? người này nhất định không phải Vương Thanh Tùng!

- Thằng bé này, lên đại học vài năm, đã không nhận ra bác rồi à?

Tôi muốn mở miệng nói không phải như thế, nhưng lời ra đến đầu môi vẫn bị tôi nhịn xuống.

Ma gọi tên, ma gọi tên không thể quay đầu, không thể trả lời!

Đây là một câu nói ông nội dạy tôi, tôi đã quên đi rất nhiều năm, không hiểu sao hiện giờ lại tức khắc nhớ ra.

Tôi không để ý đến, tiếp tục đi lên trước, đã đi tới giữa thôn, đi thêm một chút nữa, là tới nhà tôi, chỉ cần tới nhà tôi, tìm thấy bố mẹ và bác cả, đưa bọn họ rời khỏi thôn, tất cả đều kết thúc.

Nhưng đã đi lâu như vậy, vẫn chưa nhìn thấy Trương mù, cũng không biết anh ta thế nào rồi, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của anh ta, tôi cũng không cần thiết phải lo lắng cho anh ta.

Lúc này, sau lưng lại có tiếng gọi, nhưng tôi không trả lời, vậy là cũng không còn gọi nữa, tôi vừa thở phào một cái, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn đứng giữa đường, nhìn không rõ diện mạo, nhưng một bên ống tay áo hắn bay bồng bềnh, trống không! trên tay áo, bị nhuộm một màu đỏ sẫm, hình như còn đang chảy máu.

Vương Nhị Cẩu! ?

Trong thôn chỉ có hắn bị gà âm chặt đứt tay, chỉ có một mình hắn bị cụt một tay!

Nhưng, không phải hắn đã chết rồi sao? hơn nữa xác của hắn, cũng bị sư thúc của Trần tiên sinh đốt rồi, hiện tại đứng trước mặt tôi kia, là ai?

Tôi thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu, cười với tôi:

- Tiểu Dương, trả tay lại cho tao, nó đang ở sau lưng mày!

Vù vù!

Đầu tôi nổ đùng đoàng! Đích thị là tiếng nói của Vương Nhị Cẩu, hơn nữa theo lời hắn nói, cánh tay vẫn luôn vỗ bả vai tôi, chính là của Vương Nhị Cẩu!

Hắn nói cánh tay của hắn ở sau lưng tôi, khiến tôi thiếu chút nữa quay đầu lại nhìn.

May mắn thay tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã cảm thấy sau lưng bị đẩy, đẩy tôi về phía Vương Nhị Cẩu!

Vương Nhị Cẩu vươn một cánh tay còn lại lên, nhe răng cười với tôi.

Mắt thấy sắp bị đẩy tới trước mặt Vương Nhị Cẩu, hắn đột nhiên há miệng, nghiêng đầu, hình như đang nhắm vào cổ tôi, hắn muốn uống máu tôi!

Tôi dường như nghe thấy hắn nói:

- Tiểu Dương, ông nội mày nợ tao, tao muốn mày phải trả.

Nói xong, hắn há miệng cắn xuống, nhưng không có cảm giác đau, ngược lại hắn còn lùi ra sau vài bước, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi:

- Trên cổ mày đeo thứ gì?

Trên cổ tôi đeo chuông trấn hồn ông nội để lại cho tôi, chẳng lẽ Vương Nhị Cẩu sợ thứ này? Tôi vốn muốn trả lời Vương Nhị Cẩu, nhưng nghĩ đến ma gọi tên, vẫn quyết định ngậm miệng không nói.

Quả nhiên, Vương Nhị Cẩu mỉm cười hì hì, nhếch môi nói:

- Thằng ôn, cũng không lừa được mày mở mồm nói chuyện, vậy mày đi chết đi!

Hắn vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy bàn tay kia có ý đồ bắt lấy sợi dây trên cổ tôi, sau đó tôi chợt nghe thấy ‘roạt’ một tiếng, ngửi thấy mùi khét như ‘thịt cháy” (mùi này khá giống với mùi tóc cháy.) quả nhiên, Vương Nhị Cẩu không thể chạm vào đồ ông nội để lại.

Chính vào lúc tôi đang cho rằng mình may mắn, bàn tay kia lại đẩy lưng tôi, đẩy tôi sang một hướng khác, tôi ghì chặt chân xuống đất cũng vô dụng, cơ thể vẫn bị đẩy đi, nơi trước mắt, nếu tôi nhớ không nhầm, thì chính là ao cá trong thôn!

Bịch một tiếng, tôi bị đẩy xuống ao cá, lúc này tôi đột nhiên nhớ ra, bác hai từng nói, cái tay kia của Vương Nhị Cẩu, được chôn bên cạnh ao cá! Chẳng lẽ hắn muốn dìm tôi chết đuối??

Cũng may, nước trong ao không sâu, cho dù tôi ngồi xổm, cũng không ngập đến cằm, muốn dìm chết tôi có lẽ không dễ.

Nhưng, chính lúc này, ở trước mặt tôi, có bọt nước nổi lên, có thứ gì đó muốn thò lên trên!

Dưới bóng đêm, tôi thấy trong ao cá, một cái đầu trước sau cột hai bím tóc đuôi ngựa, từ từ ngoi lên khỏi mặt nước --- là bé gái muốn tôi giúp nó tìm mặt trên tàu hỏa.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.