Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người họ Bành cuối cùng

Phiên bản Dịch · 1861 chữ

Lúc tôi cùng Trương mù đến ao cá, xung quanh đã tụ tập rất nhiều thôn dân, bọn họ không biết chuyện về cá Quy Khư, cho nên khi nhìn thấy những bộ xương, ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán ra, chứ không như Vương Thanh Tùng, ngồi bên bờ ao nôn thốc nôn tháo.

Tôi liếc mắt nhìn ao cá, ở vị trí giữa ao, chất đầy xương trắng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đầu lâu, không dưới hai mươi cái, ngoài ra, tôi lần đầu nhìn thấy hình dạng của cá Quy Khư trong miệng Trần tiên sinh.

Khi nước trong ao tháo cạn, trên đống xương trăng, vẫn còn vài con cá đang giãy đành đạch, hình như chúng nó không muốn cứ vậy mà chết, tôi nhìn thật kĩ, những con cá này có chút khang khác với những con cá chúng ta hay thấy, chúng nó không chỉ có một bộ răng nanh dài đườn, mà răng còn có màu đen, miệng có thể há rất to, bước đầu phỏng đoán, có thể ăn mất được cả một nắm tay của trẻ em.

Những con cá giãy dụa dưới đáy ao, miệng há hốc như đang kiệt sức, gắng sức hít lấy hít để ô-xi, không biết vì cái gì, nhìn thấy cái miệng chúng nó há ra, tôi đột nhiên nhớ tới ông nội, miệng của ông nội cũng há to, ông giống với lũ cá, là bị ngạt thở chết.

Ao cá tồn tại đã lâu, tôi đi hỏi một lượt, phát hiện những người ở đây, đều không ai biết rõ thời gian xuất hiện ao cá, câu trả lời của bọn họ như nhau, khi bọn họ sinh ra, ao cá này đá có rồi.

Ao cá này đã tồn tại từ rất lâu.

Lúc tôi và Trương mù tìm thấy Trần tiên sinh, ông ấy đang ngồi xổm trên đất yên lặng hút thuốc, nhìn đống xương trắng hếu trước mặt, không nói câu nào, tôi nhìn được ra, ông ấy có chút rầu rĩ, không chỉ có mình ông ấy, người trong cả thôn, nhìn ai cũng vô cùng buồn rầu, cũng phải, đột nhiên phát hiện dưới ao cá có nhiều xương người như vậy, không ai có thể không chút thương cảm.

Vương Thanh Tùng vất vả lắm mới nôn xong, chạy đến hỏi Trần tiên sinh:

- Trần tiên sinh, hiện tại phải làm gì đây? Có cần báo cảnh sát không?

Một hai mạng người, Vương Thanh Tùng còn có thể ỉm đi, nhưng nơi này tổi thiểu cũng có đến hơn hai mươi mạng, không thể che giấu được, cho nên, ông ấy đã lập tức nghĩ đến báo cảnh sát.

Trần tiên sinh nói:

- Báo cảnh sát có tác dụng quái gì, những người này đều đã chết được mấy chục năm rồi!

Trương mù cũng nói, vừa nhìn là biết đã chết khá lâu, cảnh sát cũng không điều tra được ra phương hướng.

Vương Thanh Tùng nóng lòng đến sắp phát khóc:

- Vậy phải làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh tức giận nói một câu:

- Còn có thể làm gì? Tìm một chỗ chôn cất bọn họ đi!

Trương mù lại nói:

- Không cần thiết phải phiền hà như vậy, huống hồ, còn không rõ cái sọ nào là của khung xương nào, không bằng tìm người lấp ao, đơn giản thô bạo hữu hiệu.

Sau khi bàn bạc một hồi, Vương Thanh Tùng quyết định chọn cách của Trương mù, nguyên nhân ngoài một điểm đã nói bên trên, vẫn còn một nguyên nhân lớn hơn, là dùng thân phận của Trương mù chèn ép Trần tiên sinh, Trần tiên sinh không thể không giơ hai tay đồng ý đề nghị của Trương mù.

Vương Thanh Tùng hô hào thôn dân bắt đầu lấy đất lấp ao, Trương mù hỏi tôi, một năm gần đây, có nghe nói trong thôn xảy ra chuyện mất cắp thi thể hay không.

Tôi nghĩ ngợi, ít nhất trong trí nhớ của tôi, thì không có loại chuyện này, tôi hỏi Trương mù, hỏi chuyện này làm gì?

Trương mù đáp:

- Cũng phải làm rõ nhưng người này đến từ đâu, đúng rồi, thôn các cậu có thôn chí không?

(thôn chí: sổ ghi chép lại các sự kiện, các hoạt động diễn ra trong thôn.)

Tôi nói:

- Tôi không biết, thứ này người khác họ như nhà chúng tôi không được xem.

Đúng vậy, thôn chí, đều chỉ có người nhà họ Vương mới có tư cách xem, nhà tôi là gia đình khác họ, nên chưa từng được tiếp xúc với thứ bên trong.

Trương mù kêu Trần tiên sinh đi gọi Vương Thanh Tùng đến, hỏi lại câu hỏi vừa rồi, Vương Thanh Tùng đáp, thôn chí ở đền thờ.

Trương mù nói:

- Hiện giờ phải đi lấy, đợi chút nữa, tôi đi với ông!

Sau đó, bốn người chúng tôi rời khỏi ao cá, đi tới đền thờ.

Tôi hỏi Trương mù:

- Anh cảm thấy những người này sẽ là ai?

Trương mù nói:

- Tôi hôm qua cậu đã xem qua giả phả rồi, chẳng lẽ còn chưa nghĩ ra?

Tôi hỏi:

- Có liên quan gì với gia phả?

Trương mù mắng:

- Tông môn nhà cậu, cậu không thấy xấu hổ khi tự nhận mình là sinh viên à? Chuyện này mà còn chưa hiểu?

Tôi không nói gì, bởi vì tôi biết sau khi Trương mù mắng, nhất định sẽ giải thích cho tôi nghe.

Quả nhiên, Trương mù nói tiếp:

- Thôn này hiện tại gọi là thôn Vương gia, vậy thì những người họ Bành trước kia đâu? Cậu ở trong thôn lâu như vậy, chẳng lẽ cũng chưa phát hiện, những ngôi nhà trên núi quanh đây, không có nhà ai họ Bành sao? người nhà họ Bành cũng không phải thần tiên, sinh lão bệnh tử không thể tránh, vậy bọn họ sau khi chết, đã đi đâu? Khà khà, rất rõ ràng, chính là ao cá kia!

Tôi hỏi, vậy là do ai làm?

Trương mù đáp:

- Rất rõ ràng, chính là người tên là Vương Nông Hữu!

Tôi lại hỏi:

- Động cơ của ông ta là gì? Chẳng lẽ ông ta lại giết bố vợ mình?

Trương mù đáp:

- Cho nên hiện tại đi xem thôn chí, tôi tin bên trên chắc chắn có ghi chép!

Đến đền thờ, Vương Thanh Tùng vốn còn định lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lại phát hiện, khóa cửa lớn đã bị người ta chém đứt, Trương mù mặt mày nghiêm túc nói:

- Hiện tại không phải lúc suy nghĩ vấn đề này, khóa bị phá rồi có thể thay cái mới, nhưng chân tướng lại chỉ có một, mau mau mau, đi lấy thôn chí.

Vương Thanh Tùng đành phải bất đắc dĩ đi lấy thôn chí.

Thôn chí đặt ở phía dưới điện thờ, dán phía sau điện, nếu không tìm kĩ, căn bản không thể nhìn thấy.

Trương mù cầm thôn chí, lật giở rất nhanh, mục đích của anh ta rõ ràng là tìm thứ gì đó, đối với những ghi chép râu ria không quan trọng, anh ta đến nhìn cũng không nhìn, mà chuyên tâm tìm kiếm thứ mình cần.

Trương mù xem một lúc, cười ha ha, nói:

- Quả nhiên là như thế, các người xem hàng chữ này đi.

Tôi tiến lên, thấy bên trên hàng chữ viết: “ tổ tiên nhà họ Vương, Vương Nông Hữu, hạ táng ở mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng, con cháu đời đời hưởng phúc, thiên thu muôn đời.”

Trương mù nói:

- Cửu Sư Bái Tượng, đây chính là động cơ!

Tôi vô cùng khiếp sợ, lại là Cửu Sư Bái Tượng! hơn hai trăm năm trước, mọi người đã biết đến Cửu Sư Bái Tượng, mà lúc đó, cũng đã bắt đầu tranh giành rồi sao? tôi thực sự không hiểu nổi, Cửu Sư Bái Tượng thật sự tốt đến vậy? có thể khiến con người mất đi nhân tính, tự tàn sát chính đồng loại của mình?

Hơn nữa, Vương Nông Hữu sau khi được chôn ở nơi này, thật sự sẽ khiến con cháu đời sau muôn đời hưởng phúc sao? nếu không có Trương mù và Trần tiên sinh, thôn Vương gia đã xém nữa bị diệt vong rồi!

Từ từ, nếu phía dưới chôn Vương Nông Hữu, vậy vì sao ông ta còn tạo ra ‘địa sát trùng nguyệt’ để giết hại cả thôn?

Tôi đem vấn đề này ra hỏi Trương mù, anh ta đáp:

- Ai nói với cậu người được chôn phía dưới là Vương Nông Hữu?

Tôi nói, trong thôn chí không phải viết như vậy à?

Trương mù đáp:

- Trên thôn chí ghi lại là như thế, nhưng sự thật có lẽ là, phía dưới kia, chôn Bành Cảnh Toại!

Bành Cảnh Toại!? người họ Bành cuối cùng?

Nhưng nếu ông ta bị chôn phía dưới, vậy thì việc cả thôn bị ám sát cũng đã có cách giải thích hợp lý, lúc trước Vương Nông Hữu hại người nhà họ Bành bọn họ, cho nên hiện tại sau khi ông ta đắc thế, liền bắt đầu báo thù, cách giải thích này hợp tình hợp lý. Nhưng mà, nếu vị phía dưới đúng là Bành Cảnh Toại, vậy rốt cuộc là ai chôn ông ta vào đó? Người nhà họ Vương hiển nhiên sẽ không làm như vậy!

Tôi lại đem vấn đề này ra hỏi, Trương mù rõ ràng đã sớm có đáp án, anh ta hỏi ngược lại tôi:

- Chắc không phải cậu cho rằng Bành Cảnh Toại chính là người họ Bành cuối cùng đó chứ?

Tôi nói, chẳng lẽ không đúng à?

Trương mù trực tiếp chửi:

- Tông môn nhà cậu, cái thằng ngốc này, nhất định không phải, con gái của ông ta, cũng chính là vợ của Vương Nông Hữu, mới là người họ Bành cuối cùng!

Tôi bừng tỉnh, vừa cảm thán đầu óc Trương mù linh hoạt, vừa thầm mắng bản thân đúng là ngu xuẩn, nếu Vương Nông Hữu có thể được viết tên lên gia phả nhà họ Bành, vậy nhất định là dùng tư cách ‘ nhập gia ở rể’, tư cách này đương nhiên có thể được viết tên lên gia phả, nhưng có lẽ lúc trước nhất định ông ta đã cống hiến chút gì đó cho thôn, về phần cống hiến cái gì, hiện tại đã không thể khảo chứng, nhưng nếu dùng tư cách ‘nhập gia ở rể’ để được ghi tên lên gia phả, vậy thì Bành Cảnh Toại, nhất định còn một cô con gái!

Nhưng, trên gia phả vì sao không có ghi lại!?

Không chỉ có gia phả của nhà họ Bành không ghi lại, ngay cả trên gia phả nhà họ Vương, bên hàng ghi tên ‘bà xã’ của tổ tiên Vương Nông Hữu, cũng không có ghi lại, rõ ràng không hợp lẽ thường! chẳng lẽ bà ta giống với bà nội tôi, là một người không tồn tại?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.