Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm năm một lần

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

Thời gian kế tiếp, tôi và Trần tiên sinh không ai dám ngủ, Trần tiên sinh cứ rít hết hơi thuốc này lại đến hơi thuốc khác, còn tôi ngồi dựa lưng trên ghế nhìn chằm chằm quan tài, nhìn một lúc, tôi lại lo lắng có con mắt màu đỏ nhìn tôi qua khe hở, vì thế, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại cầm đèn dầu đi kiểm tra một lần.

Đợi tới khi tôi ngồi xuống, Trần tiên sinh hỏi tôi:

- Không phải tôi bảo cháu đừng về rồi sao, vì sao cháu lại quay về?

Tôi kinh ngạc nhìn Trần tiên sinh nói:

- Không phải ông bảo Vương Thanh Tùng gọi điện thoại bảo cháu về sao?

Trần tiên sinh quay đầu nhìn tôi:

- Nói luyên thuyên gì đấy? ông đây sao có thể gọi cháu về được?

Nghe xong lời này. Tôi cùng Trần tiên sinh đều đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải ông ấy bảo Vương Thanh Tùng gọi tôi về, vậy là ai chỉ thị Vương Thanh Tùng gọi cho tôi?

Ngay từ đầu tôi tưởng đúng là Vương Thanh Tùng, nhưng hiện tại ngay cả Vương Thanh Tùng cũng chết rồi, cho dù ông ấy có âm mưu gì, đến bây giờ cũng ‘công toi’, thế nên, Vương Thanh Tùng có lẽ chỉ là một quân cờ, vậy người đứng sau lưng Vương Thanh Tùng, sẽ là ai? Có phải chính là người đứng sau cửa đền thờ nói chuyện với tôi không?

Nhưng, người này là ai? Hay là nói, hắn căn bản không phải người?

Tôi đem vấn đề này hỏi Trần tiên sinh, ông ấy tức giận nói:

- Nếu ông đây biết, ông đã sớm đi bắt đối phương rồi, còn ngồi ở đây chùi đít cho cháu sao?

Tôi cười hề hề, biết trong bụng Trần tiên sinh đang đầy một cục tức.

Sau đó, tôi và Trần tiên sinh lại bắt đầu hàn huyên câu được câu chăng, nhưng Trần tiên sinh hình như không hào hứng lắm, có lẽ đang tự suy nghĩ trắc trở trong lòng.

Tôi hỏi:

- Ngày đó sau khi cháu vào trong đền thờ, mọi người đã làm gì? Không phải nói cháu là con mồi, còn các ông sẽ bắt người đang lẩn trốn sao?

Trần tiên sinh thò tay xuống móc móc chân, sau đó còn cho lên mũi ngửi, nhìn vẻ mặt của ông ấy, hình như chính mình cũng bị dọa, sau đó mới đó:

- Trương mù ngất rồi!

Tôi giật nẩy người, vội vàng hỏi:

- Trương mù sao lại ngất?

Trần tiên sinh nói:

- Lúc cậu ta dùng ‘di hoa tiếp mộc’, đã sắp kiệt sức rồi, về sau lại còn mời tổ tiên xoay người nữa, lại phá địa sát, cuối cùng là cháu không thiết sống đi xoay người cho bác cả, cậu ta vất vả lắm mới kéo cháu về được, lúc đó không phải cũng ngất một lần rồi đấy à? Hơn nữa, vốn lúc trước trên bụng đã bị thương, cho dù là người sắt cũng không chịu đựng nổi, cậu ta chưa chết là may lắm rồi, nếu không dựa vào tính khí của cậu ta, nào đến lượt cháu đi xếp bài vị?

Nghe đến đó tôi mới hiểu, hóa ra Trương mù vẫn luôn gắng gượng, còn cố ý muốn tôi dẫn anh ta đi một vòng quanh thôn, hiện tại xem ra, có lẽ là giống với Trần tiên sinh sau khi ‘dẫn hồn qua sông’, rõ ràng là bị thương, nhưng vẫn làm bộ không việc gì, đều là để ‘phô trương thanh thế.’

Tôi hỏi:

- Lúc sáng cháu đến, anh ta còn đang ngủ trên giường, chắc không sao chứ?

Trần tiên sinh lắc đầu nói:

- Cái này khó nói lắm, Trương mù là thợ nhân có bản lĩnh nhất trong mấy năm gần đây, tuổi còn trẻ, nhưng đến ngay cả ‘đâm ngàn dao’ còn dùng thuần thục như vậy, không phải cứ luyện nhiều mà được, vẫn cần có chút thiên phú, nhưng cậu ta còn quá trẻ, tất cả những chuyện gì nên làm, những chuyện gì không nên làm, cậu ta vẫn chưa thể nắm bắt chính xác, không coi trọng mạng sống của mình, nói một câu khó nghe chút, nếu Trương mù không ra được khỏi thôn nhà cháu, đến lúc đó, vị phía dưới không giết chết người trong thôn, thì tôi nghĩ, dòng dõi thợ vàng mã Trùng Khánh cũng sẽ không bỏ qua cho người thôn cháu.

Lời nói của Trần tiên sinh hoàn toàn khiến tôi thay đổi cái nhìn về Trương mù, đó vẫn còn là Trương mù híp mắt nhìn trộm gái đẹp hay không? anh ta có sức ảnh hưởng lớn với dòng dõi thợ vàng mã Trùng Khánh vậy sao?

Tôi có chút không tin hỏi Trần tiên sinh:

- Cái tên mắt híp đó lợi hại vậy ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Khà khà, ngay cả sư thúc đã chết mấy chục năm của tôi còn biết cậu ta, cháu nói xem, có lợi hại không?

Tôi hỏi:

- Nào nào, kể một chút anh ta có những lịch sử vẻ vang gì đi ạ?

Trần tiên sinh nói:

- Chuyện của cậu ta tôi cũng không biết nhiều, là sư thúc kể cho tôi nghe, bà ấy nói trong giới thợ nhân, cứ cách năm năm lại tụ họp một lần, cụ thể muốn làm gì, sư thúc không nói, nhưng mỗi lần đều tuyển ra một người dẫn đầu ưu tú nhất, còn dẫn đầu đi làm chuyện gì, không phải là người trong giới, cũng không biết được, Trương mù chính là người dẫn đầu của năm ngoái.

Tôi không ngờ Trương mù lại lợi hại trong giới thợ nhân đến vậy, còn có thể trở thành một đại ca đứng đầu, khiến tôi nghĩ tới đại ca đứng đầu trong ‘Thiên Long Bát Bộ’, có phải là đi làm những chuyện lớn ngăn cản kẻ thù bên ngoài hay không? nhưng rất nhanh tôi đã lắc đầu, đều đã là niên đại gì rồi? còn đại ca đứng đầu? vào thời đại vũ khí nóng hoành hành như ngày nay, không có chuyện gì mà một ‘viên kẹo’ không giải quyết được, nếu có, thì là hai viên!

Tôi lập tức nghĩ tới, hình như trong nhật ký của bà nội, cũng nhắc đến có rất nhiều người tụ tập ở nhà bà, tôi nhớ lúc đó là năm 1950, nếu tính năm năm một lần, năm ngoái là năm 2015, vừa vặn! vậy thì buổi gặp gỡ Trương mù và ông nội tôi tham dự, liệu có phải là cùng một buổi gặp gỡ hay không?

Vì thế tôi hỏi:

- Trần tiên sinh, không phải chỉ là một buổi gặp gỡ thôi sao, cho dù là chọn ra người dẫn đầu, cũng không thấy có gì lợi hại?

Trần tiên sinh cười lạnh một tiếng, nói:

- Thằng bé kia, có phải cháu muốn moi họng tôi không? thằng ôn này còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đâu, cháu vừa nhấc đít, ông đây đã biết cháu muốn đi đồng! có phải cháu muốn hỏi, năm đó ông nội cháu có trở thành người dẫn đầu không chứ gì?

Lời nói của Trần tiên sinh khiến tôi vô cùng khiếp sợ, tôi là vì nhìn thấy nhật ký của bà nội, cho nên mới có liên tưởng như vậy, nhưng Trần tiên sinh cái gì cũng không biết, lại có thể liên tưởng được đến?

Trần tiên sinh nói:

- Đừng dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn tôi, ông không nhìn lọt mắt, nói thật cho cháu biết, nếu không phải sư thúc nói cho tôi biết chuyện về ông nội cháu, tôi cũng không đoán được cháu sẽ hỏi như vậy, dù sao lúc chiều cũng đã nói với cháu ít chuyện trong giới thợ nhân rồi, đúng vậy, cháu đoán không sai, ông nội cháu là người dẫn đầu năm đó, hơn nữa, còn liên tiếp dẫn đầu hai đợt! ông nội cháu và Trương mù đều là một hạng người, nhất định sẽ làm nên đại sự!

Nói đến đây, Trần tiên sinh đột nhiên vỗ đùi:

- Nếu ông đây sớm biết người lúc trước tìm ông làm giày âm, chính là Lạc Triều Đình, người liên tiếp dẫn đầu hai đợt, thì ông nhất định phải mặt dày mày dạn cầu xin ông ấy thu nhận làm đồ đệ.

Quả nhiên, tôi từ trong miệng Trần tiên sinh nghe ra, cuộc gặp gỡ hơn sáu mươi năm trước, giống với cuộc gặp gỡ năm ngoái Trương mù tham gia, nhưng, cuộc gặp gỡ này có mục đích gì? Lại có thể duy trì được vài thập niên, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu? ngay cả thợ nhân lợi hại như Trần tiên sinh, cũng không có tư cách tham gia? Chứng minh, cánh cửa cuộc hội nghị này rất cao!

Tôi lại hỏi:

- Trần tiên sinh, ông có biết năm đó ông nội cháu làm người dẫn đầu đi làm việc gì không ạ?

Trần tiên sinh đáp:

- Thực ra chuyện này đã lưu truyền từ rất sớm rồi, nhưng tất cả mọi người đều không biết đám người đó muốn làm gì, tôi cũng là sau khi gặp sư thúc mới biết.

Tôi hỏi, là chuyện gì?

Trần tiên sinh đáp, Cửu Sư Bái Tượng!

- Cửu Sư Bái Tượng?

Tôi lặp lại lời nói của Trần tiên sinh, không ngờ lại là Cửu Sư Bái Tượng!

Trần tiên sinh nói:

- Theo lý mà nói, chuyện trong nội bộ bọn họ, là không thể truyền ra ngoài, nhưng lần đó không biết vì nguyên nhân gì, cả giới thợ nhân đều biết chuyện, khiến cho một khoảng thời gian rất dài về sau, trong giới thợ nhân đâu đâu cũng lưu hành câu nói ‘Cửu Sư Bái Tượng’ , cháu còn nhớ câu nói tôi nói với cháu khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cửu Sư Bái Tượng không?

Tôi gật đầu, tôi nhớ rõ lúc ấy, Trần tiên sinh nói, lúc ông ấy còn trẻ, có một khoảng thời gian trong giới thợ nhân chỉ cần gặp nhau là lại nói đến chuyện Cửu Sư Bái Tượng, Trần tiên sinh nghe nhiều nên cũng biết, nhưng Cửu Sư Bái Tượng rốt cuộc là gì, lúc đó Trần tiên sinh cũng không biết.

Tôi nói:

- Cho nên ông hoài nghi, khi đó có người cố tình tiết lộ tin tức này?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Không phải hoài nghi, mà chắc chắn có người tiết lộ, hơn nữa, người tôi hoài nghi không phải ai khác, mà chính là ông nội cháu!

Tôi kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Ông nội cháu vì sao phải tiết lộ bí mật này?

Trần tiên sinh liếc mắt nhìn tôi, nói:

- Sao tôi biết? nhưng tôi đoán, ông nội cháu nhất định không để lộ hoàn toàn chuyện này ra ngoài, nếu không nhiều năm như vậy rồi, mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng cũng được tìm thấy rất nhiều, kết quả, chẳng có tác dụng mẹ gì!

Nghe tới đó, tôi lập tức nghĩ tới lời ông bác người giấy nói, ‘Cửu Sư Bái Tượng Hồi Đầu Vọng’, mấu chốt nằm ở ‘Hồi Đầu Vọng’!

Chẳng lẽ, những người trốn trong bóng tối nghĩ trăm phương ngàn kế tới tìm tôi, thực ra chỉ là vì câu nói này?

Thế là, tôi cố tình chuyển đề tài, hỏi Trần tiên sinh:

- Vậy làm gì bây giờ?

Trần tiên sinh móc móc chân, còn quay đầu liếc nhìn quan tài, có lẽ đang hoài niệm đôi giày bị ông ấy ném vào trong, cuối cùng mới nói:

- Chuyện lúc trước tôi không biết, nhưng hiện tại, đợi người này xuống mồ, cháu hãy đưa Trương mù về Trùng Khánh, cậu ta có lẽ phải nằm viện rồi.

Tôi hỏi, nằm viện?

Trần tiên sinh đáp:

- Khà khà, cháu về xem bụng cậu ta, là sẽ hiểu!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.