Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận hạn

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

*Vận hạn

(Nguyên tác: 三差两错 có nghĩa là những tai nạn, đen đủi ập đến bất ngờ)

Lúc trải giường, tôi cảm giác được sắc mặt của cô y tá có chút hoang mang luống cuống, còn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, hình như đang lo lắng có thứ gì chạy vào, bởi vì thấy tò mò, nên tôi hỏi y tá:

- Chị đang nhìn gì vậy?

Không ngờ chỉ một câu hỏi đơn giản, đã dọa y tá thét lên, sắc mặt cô ấy căng thẳng nói:

- Không có gì, không có gì.

Tôi nói:

- Nơi này có phải từng có người chết không?

Y tá kêu ‘hả?’ một tiếng, hỏi ngược lại tôi:

- Sao cậu biết?

Trời đất ơi, biểu hiện của chị rõ ràng như vậy, nếu tôi còn không biết, tôi đúng là thằng ngốc.

Sau đó, y tá cũng không nói gì nữa, mặc kệ tôi hỏi thế nào, cũng ngậm chặt miệng.

Y tá vội vàng trải xong giường, dẫn tôi xuống tầng đưa Trương mù lên, cùng đi lên còn có vài cô y tá khác, bọn họ đẩy Trương mù lên trên, vào trong phòng chuyển Trương mù sang một cái giường bệnh, lúc này mới rời đi, cả quá trình vô cùng thuần thục, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, hơn nữa, cả quá trình, cũng không ai nói câu gì, giống như đang diễn kịch câm, điều này khiến tôi cảm thấy hơi quái lạ.

Đợi cho đến khi tất cả y tá đều rời khỏi, bác sĩ đi tới xem qua tình hình của Trương mù, nói với tôi;

- Buổi tối đừng đi lung tung, trông chừng bạn cậu, có chuyện gì gọi tôi, tôi ở trong phòng trực ngay đầu cầu thang.

Bác sĩ ra khỏi phòng, tôi nhìn Trương mù nằm mê man trên giường, nếu không bởi vì tôi, hiện tại anh ta cũng không biến thành thế này, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh ta như thế nào.

Đã sắp đến mười hai giờ khuya, bình nước truyền của Trương mù sắp hết, tôi ấn ấn chuông đầu giường, đợi một lúc sau, y tá đến thay, y tá liếc nhìn giường tôi một cái, sau đó nói:

- Chỉ được ở lại một người nhà!

Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì, tôi và Trương mù tổng cộng chỉ có hai người, một là người bệnh, hai là tôi, làm sao còn người nhà khác?

Tiễn y tá đi, mặc dù hơi đói, nhưng tôi còn nhớ lời bác sĩ dặn, tôi đành nhịn xuống, chuẩn bị chịu qua đêm nay, ngày mai nói sau, khóa cửa lại, tắt đèn, tôi lập tức nằm lên giường, nghĩ về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cứ có cảm giác không chân thật.

Nghĩ ngợi, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, dù sao mấy ngày nay cũng chưa được ngủ ngon, còn tập trung lái xe cả ngày, đã sớm mệt như chó!

Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác được như có ai đang than thở bên tai mình, hình như nói:

- Haizz, giới trẻ hiện nay, cũng không biết nhường người già chúng tôi một chút, một cái giường to thế này, vẫn còn chiếm hết chỗ của tôi.

Lúc đầu tôi còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng câu nói của y tá đột nhiên xuất hiện trong đầu, nghe ý của y tá, trên chiếc giường này, vẫn còn một người nữa đang nằm!

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên ngồi bật dậy, nhảy xuống giường xoay người đánh giá giường bệnh, ngoài cái chăn cái gối, không còn gì khác, vậy vừa nãy là ai đang nói chuyện? tôi không ý thức được nhích lại gần bên giường Trương mù, bởi vì trong tiềm thức của tôi, Trương mù là người có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Cứ như vậy, tôi đứng im tại chỗ vài phút, không phát hiện ra chỗ nào dị thường, nhưng càng như vậy, mới càng sợ hãi, cô y tá vừa rồi nói vậy là có ý gì? Không thể nào vô duyên vô cớ nói ra câu đó, nhất định cô ấy đã thấy gì đó, nhưng, vì sao tôi không nhìn thấy?

Lúc này, tay tôi đột nhiên bị một bàn tay khác bắt lấy, sợ tới mức liều mạng vùng ra, quay đầu lại phát hiện là Trương mù đang dùng ánh mắt nhìn thằng điên nhìn tôi.

Trương mù tỉnh rồi!

Thời khắc nhìn thấy Trương mù tỉnh lại, tất cả nỗi sợ hãi trong lòng tôi đều tan thành mây khói.

Khóe miệng Trương mù mấp máy, tôi nghe không rõ anh ta nói gì, chỉ đành cúi hẳn người xuống, cuối cùng cũng nghe thấy anh ta nói:

- Đi lấy ba lô của tôi lên đây, lát nữa cậu cần dùng đến!

Nghe thấy những lời này, đầu tôi kêu ‘vù vù’ một tiếng, đồ trong ba lô của Trương mù chỉ dùng để đối phó những thứ không sạch sẽ, hiện tại anh ta kêu tôi mang lên, còn nói tôi cần dùng đến, chứng minh trong gian phòng này, quả thật có thứ không sạch sẽ!

Tôi vội vàng xoay người ngồi xổm xuống bên giường Trương mù nói:

- Trương mù, có phải có thứ không sạch sẽ không? anh nói qua với tôi trước đi!

Trương mù đáp:

- Tông môn nhà cậu, đi lấy đồ trước, mang lên rồi nói!

Tôi liếc nhìn Trương mù, lại nhìn giường ngủ của tôi, sau đó nhấc mình đi ra ngoài cửa.

Lúc đi đến tầng một, phát hiện đã sắp rạng sáng, y tá trực ở bên ngoài đang nằm úp xuống dưới bàn khẽ ngáy khò khò, trong phòng cấp cứu trở nên vô cùng yên tĩnh, cả tòa nhà vô cùng vắng lặng quạnh hiu.

Tôi chạy thẳng xuống bãi đỗ xe, đeo ba lô lên lưng lập tức quay về.

Lúc chuẩn bị đi thang máy lên tầng, tôi còn nhìn thấy có một thằng bé, bởi vì lần trước gặp phải bé gái ở trên tàu hỏa, hiện tại tôi nhìn thấy trẻ em là sợ hãi, cho nên sau khi thấy thằng bé này, từ bỏ luôn ý định đi thang máy, lựa chọn đi thang bộ --- ngộ nhỡ bị nhốt trong thang máy không ra ngoài được, thì phải làm sao?

Trong phim không phải đều diễn như vậy sao, mặc kệ bạn ấn thang máy thế nào, cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở tầng nào đó, an toàn là trên hết, tôi vẫn quyết định leo thang bộ, trong tay nắm miệt dao đã được bọc một lớp vải, là sợ bị người ta nghĩ là thành phần vớ vẩn đến bệnh viện làm loạn, nói không chừng còn bị chú cảnh sát đến xích cổ đi.

Lúc lên tới tầng ba, vừa vặn nhìn thấy thằng bé kia đẩy cửa một phòng bệnh bước vào trong, trong lòng tôi nghĩ, đã muộn thế này còn để trẻ con chạy lung tung, người nhà thằng bé cũng thật chểnh mảng!

Lúc trở lại phòng bệnh, Trương mù vẫn tỉnh táo, anh ta nói:

- Cái giường kia của cậu không ngủ được rồi, cậu mang chăn gối xuống ngủ dưới gầm giường tôi đi, tôi không kêu cậu mở mắt, cậu phải nhắm mắt ngủ, nghe rõ chưa?

Tôi gật đầu nói đã hiểu, sau đó làm theo yêu cầu của Trương mù.

Nằm xuống dưới gầm giường Trương mù, tôi hỏi anh ta:

- Vì sao phải trốn dưới gầm giường?

Trương mù đáp:

- Đây là vận mệnh của thợ nhân, một khi thân thể hoặc linh hồn của thợ nhân suy yếu, những người âm từng đụng chạm với thợ nhân đó sẽ tới báo thù, cho nên, thợ nhân chúng tôi, không ai có cái chết yên lành, chuyện này về sau tôi sẽ nói kĩ hơn, nhưng hiện tại, nếu cậu không trốn dưới gầm giường tôi, sẽ bị bọn chúng nhìn thấy, cậu cũng không được mở mắt, bởi vì cậu nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng cũng nhìn thấy cậu!

Những lời này của Trương mù khiến tôi nhớ đến thợ xây Trần, thợ xây Trần khi còn sống là một người hiền lành tốt bụng, nhưng sau khi chết, còn biến thành bộ dạng như thế, mà lúc ấy Trần tiên sinh cũng từng giải thích qua với tôi, nhưng không giải thích rõ ràng, chỉ nói một nửa, tôi nghĩ, có thể cũng giống với ‘vận hạn’ mà Trương mù nói.

Tôi nói:

- Chẳng lẽ không có cách nào phòng ngừa?

Trương mù không nói gì, nhưng tôi nghe thấy anh ta thở dài một tiếng, tôi hiểu, đây là chuyện không thể tránh!

Một lát sau, Trương mù nói:

- Đến rồi, mau nhắm mắt lại, đừng phát ra tiếng!

Tôi vội vàng nhắm mắt không dám lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng đã cố gắng khống chế.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân "Thùng thùng", nếu không có Trương mù nhắc nhở, rất có thể tôi cũng không nghe thấy.

Âm thanh kia càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, nó đi rất chậm, nhưng vẫn luôn đi thẳng lên trước, không bao lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, tôi nhớ Trương mù đã khóa trái cửa, vì sao cửa phòng còn mở được?

‘thùng!’

Âm thanh kia bước lên một bước, nện mạnh xuống sàn nhà, tôi có cảm giác như có một cái búa nện thẳng vào trái tim mình, có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy, trái tim đã ngừng đập.

‘thùng!”

Một lúc sau, lại có một tiếng nữa, tôi nghĩ, thứ này vì sao cứ đi một bước lại dừng một bước vậy? người bình thường đi bộ hai bước, thời gian không thể lâu như vậy được.

Tôi rất muốn mở mắt ra xem rốt cuộc là thứ gì, bởi vì cảm giác nhắm mắt không nhìn thấy gì thực sự rất khó chịu, đặc biệt là cảm giác cái gì cũng không biết, chính là một sự dày vò, nhưng Trương mù đã nói, trước lúc anh ta chưa nói gì, không được mở mắt.

Tôi nhắm mắt, cắn chặt răng, sợ mình sẽ phát ra tiếng, nhưng, cảm giác căng thẳng tột độ này, khiến tôi gần như có thể nghe rõ nhịp tim mình.

Sau vài tiếng động, âm thanh đó cuối cùng cũng dừng lại bên giường, tôi nghe thấy có thứ gì đó đang lật qua lật lại trên giường, hình như đang tìm đồ.

- Người đâu? Đi đâu rồi?

Một tiếng nói yếu ớt truyền đến, tiếng nói khàn khàn không giống tiếng người, giống tiếng nói của ông bác và bà lão người giấy.

Tôi nghĩ thầm, không phải Trương mù đang ở trên giường sao? chẳng lẽ nó không phải đang tìm Trương mù?

Nhưng, nếu nó không tìm Trương mù, chẳng lẽ là, đang tìm tôi!?

Nghĩ đến đây, tôi sợ tới mức trợn mắt há mồm.

Nguy rồi!

Mở mắt rồi!

Giây phút tôi mở to mắt, tôi nhìn thấy có một cái đầu dựng chổng ngược ngay trước mắt mình, một đôi mắt đỏ như máu, bốn mắt nhìn nhau, tôi nghe thấy hắn nói:

- Hì hì, tìm được rồi.

Thảo nào lúc người này bước đi, khoảng cách giữa hai bước chân lại dài như vậy! hóa ra hắn luôn đứng chổng ngược lại, dùng đầu để đi, tiếng ‘thùng thùng’ kia ---- là tiếng đầu của hắn va chạm với mặt đất!

Mà nó, ngay từ đầu đã không phải tìm Trương mù, mà là tìm tôi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.