Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tra ra người này

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

Lúc cô ta nói những lời này, không phải nhìn đồ ăn sáng trên bàn, mà là nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười khó đoán, nhất là cái ánh mắt như gà âm kia, giống như đang nói --- tôi mới là đồ ăn của cô ta.

Trong đầu tôi nổi lên suy nghĩ này, bản thân cũng bị dọa hú vía, nếu không phải bởi vì có Lăng Giáng ở đây, tôi nghĩ, tôi nhất định đã xoay người chạy mất.

Triệu Giai Đường vừa đưa tay gỡ túi đồ ăn sáng, vừa nghiêng đầu nhìn tôi, cô ta gỡ rất lâu, vẫn chưa gỡ được cái túi, nhưng, cô ta vẫn không có ý định quay đầu đi nhìn, ánh mắt vẫn dán chặt vào người tôi, không hề chớp.

Tôi nghi hoặc nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng cũng đang nhìn tôi, rõ ràng, trước lúc tôi bước vào, Lăng Giáng chưa gặp qua tình huống này.

Lăng Giáng lặng lẽ đưa tay lên chỉ ra bên ngoài cửa phòng, ý bảo tôi ra ngoài, sau đó tôi chợt nghe thấy cô ấy nói:

- Giai Đường, cậu ăn từ từ, mình dẫn em họ xuống dưới đây.

Tôi cùng Lăng Giáng đi ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa lại, lúc đóng cửa, tôi khẽ liếc nhìn Triệu Giai Đường, phát hiện cô ta vẫn nghiêng đầu nhìn tôi, đợi tới khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại, vốn tưởng rằng Lăng Giáng sẽ đưa tôi xuống tầng, lại không ngờ, sau khi đi được một đoạn, Lăng Giáng bỗng cởi đôi xăng-đan cao gót ra, cầm trong tay.

Nhìn thấy động tác của cô ấy, tôi lập tức cho rằng cô ấy là thợ giày, nhưng động tác tiếp theo, lại khiến tôi không biết nên khóc hay cười. cô ấy ghé sát vào tai tôi nói nhỏ:

- Chúng ta quay lại, thử nhìn vào trong qua mắt mèo trên cửa.

Hóa ra, cô ấy cố tình đi một đoạn, để Triệu Giai Đường nghĩ rằng chúng tôi đã rời khỏi, sau đó cởi guốc ra, là để lúc đi không phát ra âm thanh.

Tôi và cô ấy cẩn thận quay lại cửa phòng 606, cô ấy bảo tôi nhìn trước, tôi nhẹ nhàng ghé lên cửa, nhìn vào bên trong, phát hiện mắc mèo này hình như bị hỏng rồi, mọi người đều biết, trên mắt theo thường được trang bị mặt kính lồi lõm, như vậy từ bên trong có thể nhìn thấy rất nhiều nơi ở bên ngoài, mà bên ngoài muốn nhìn vào trong thì lại rất khó, nhưng mắt mèo này, bên trong không có mặt kính, chỉ có một cái lỗ nhỏ, có lẽ đã bị người ta tháo xuống.

Tôi nhòm qua cái lỗ, nhưng không nhìn thấy Triệu Giai Đường, cả phòng trống trơn, chỉ có túi đồ ăn sáng Lăng Giáng mang về vẫn còn bốc hơi nóng trên bàn.

Người đâu?

Tôi di chuyển thân người sang trái lại sang phải, cố gắng nhìn thấy thật nhiều nơi bên trong phòng, nhưng tìm một vòng, vẫn không tìm thấy, tôi nghĩ, có phải là đi WC rồi không? dù sao trong mỗi phòng ký túc đều có nhà vệ sinh riêng, nằm ở ngoài ban công, nếu như đi WC, trong này không nhìn thấy.

Chính vào lúc tôi đang nghĩ như vậy, đột nhiên mắt mèo tối đen, không nhìn thấy gì nữa, chẳng lẽ đã bị cái gì chắn lại? tôi thử dùng đầu ngón út chọc vào, lại phát hiện ngón út chạm vào cái gì đó mềm mềm, không chọc vào được.

Tôi quay đầu, nói với Lăng Giáng:

- Mắt mèo bị che lại rồi.

Lăng Giáng khẽ nhíu mày, nghi hoặc đẩy tôi ra, sau đó tự ghé người lên cửa nhìn vào trong, học theo cách của tôi, di chuyển sang trái lại sang phải, sau đó lui ra sau vài bước, kéo tay tôi chạy xuống dưới tầng, đến ngay cả giày cũng không kịp đeo, cứ thế chân trần chạy xuống dưới tầng ba.

Tới tầng ba, cô ấy liếc nhìn ra sau, hình như thấy không có thứ gì đi theo, mới đeo đôi giày xăng-đan cao gót vào, tất da chân đã bị bẩn đen, nhưng cô ấy lại như không phát hiện ra.

Tôi hỏi rốt cuộc cô đã thấy gì? vì sao lại sợ hãi như thế?

Cô ấy không nói chuyện, mà tiếp tục đi xuống dưới tầng, mãi cho đến khi ra khỏi cửa ký túc, cô ấy mới dừng lại, bà thím trông cửa đột nhiên xuất hiện sau lưng chúng tôi, trong tay còn cầm cái chổi, vừa quét rác vừa cằn nhằn, lần sau đừng đến nữa!

Nền đất rất sạch, nhưng bà ấy vẫn quét rác rất tỉ mỉ, Lăng Giáng liếc nhìn bà thím một cái, kéo tôi chạy đi.

Đã ra khỏi tòa ký túc nữ sinh một lúc rất lâu, Lăng Giáng vẫn chưa buông tay tôi ra, dọc đường gặp phải rất nhiều ánh mắt lườm nguýt của các nam sinh, khiến trong lòng tôi cũng thấy khá ‘oai’, nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được có gì đó không đúng.

Cô ấy vì sao cứ phải kéo tôi đi? Tôi vừa không ‘cao, phú, soái*’. Cũng không phải con ông cháu cha, trên người không quyền không thế, căn bản là không có chỗ nào để một hoa khôi giảng đường ưu ái, cô ấy kéo tôi đi như vậy, nhất định là có nguyên nhân khác.

( chú thích: ‘cao, phú, soái: là cụm từ được giới trẻ hay sử dụng, có ý nghĩa: cao to, giàu có, đẹp trai =))) )

Quả nhiên, tới một bãi cỏ có ánh mắt trời gay gắt, cô ấy mới buông tay tôi ra, lúc này tôi mới phát hiện, sắc mặt của cô ấy trắng bệch, sau khi buông tay, cô ấy lập tức ngồi xổm trên đất, hai tay ôm chặt thân mình, hình như đang rất lạnh.

Tôi hỏi cô ấy làm sao vậy?

Cô ấy đáp:

- Anh không biết vừa rồi anh nhìn thấy gì à?

Tôi nói:

- Tôi chưa nhìn thấy gì, mắt mèo đã bị che lại, càng không nhìn thấy.

Lăng Giáng liếc tôi một cái, nói:

- Mắt mèo không bị che, mà đó là Triệu Giai Đường ghé mặt lên cửa nhìn ra bên ngoài!

Nói cách khác, lúc đầu tôi nhìn vào trong, Triệu Giai Đường vẫn luôn trốn sau cửa, về sau tôi không nhìn thấy gì nữa, là do cô ta đứng dậy đối mặt với tôi! Mà tôi, vẫn ngốc nghếch tưởng rằng mắt mèo bị che lại, còn ngu si dùng ngón út chọc vào!

Câu nói của Lăng Giáng giống như một tảng băng rơi xuống từ trên trời giữa cái nóng hè oi bức, hiện tại hồi tưởng lại, sau lưng tôi không khỏi chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lăng Giáng đột nhiên nói:

- Cậu ấy đứng sau cửa nhìn chúng ta cũng không đáng sợ, vấn đề là, cậu ấy sao biết chúng ta quay lại?

Nghe thấy vấn đề này, đầu tôi đột nhiên nổ tung!

Đúng vậy, vấn đề này quan trọng nhất, rõ ràng Lăng Giáng đã cẩn thận cởi giày cao gót ra, mà tôi từ nhỏ lớn lên trong thôn, đi bộ trên đường đá rất nhiều, bước chân vẫn nhẹ hơn so với người bình thường ( nếu không đất đá sẽ đâm lên chân rất đau), có thể nói, lúc quay lại, ai cũng không phát ra tiếng động, nhưng, Triệu Giai Đường vẫn biết chúng tôi quay lại, nếu không, vì sao lúc đầu tôi nhìn vào trong, cô ta sao có thể đã trốn ở ngay sau cửa?

Nhưng, cô ta vẫn luôn ở trong phòng, hành lang càng không thể có camera theo dõi, vậy thì, cô ta làm sao biết chúng tôi quay lại?

Rất nhanh, tôi đã nghĩ ra, mà khi nghĩ tới đáp án này, tôi càng thêm sợ hãi! Bởi vì, trên hành lang, ở một góc nào đó tôi và Lăng Giáng không nhìn thấy, nhất định có một đôi mắt, nhìn chúng tôi chằm chằm! hơn nữa, đôi mắt này còn có thể thông báo cho Triệu Giai Đường biết những gì nó nhìn thấy, vậy thì, thứ có quan hệ mật thiết với Triệu Giai Đường như thế, cũng chỉ có thứ ở trong bụng cô ta thôi!

Nói cách khác, từ lúc chúng tôi ra khỏi cửa, đã có một đứa trẻ chưa ra đời, trốn trong góc tối ở hành lang, bất động nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Lăng Giáng nghe, cô ấy gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc chúng ta quay lại, tôi có cảm giác bị người khác giám sát!

Nghe Lăng Giáng nói vậy, tôi lại nhớ tới lúc Trương mù làm người giấy, anh ta cũng có cảm giác như vậy, tôi nghĩ, có lẽ đây là bản lĩnh của thợ nhân, có thể cảm ứng được với những thứ không sạch sẽ, vì thế tôi hỏi:

- hiện tại làm sao bây giờ?

Lăng Giáng nghĩ ngợi, hỏi tôi:

- Không phải anh quen Trương mù à? Gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn đến hỗ trợ.

Tôi ngượng nghịu đáp:

- Hiện giờ anh ta tự thân còn khó bảo toàn!

Nói xong, tôi kể lại tình hình của Trương mù cho Lăng Giáng nghe, Lăng Giáng nghe xong, chau mày hỏi:

- Là ai khiến Trương Phá Lỗ bị thương?

Tuy tôi đoán là bà lão người giấy, nhưng tôi không có tận mắt chứng kiến, cũng không có đủ bằng chứng xác thực, cho nên đành phải lắc đầu nói tôi cũng không biết.

Lăng Giáng nghĩ nghĩ, nói:

- Dẫn tôi đi gặp anh ta!

Tôi gật đầu, cùng Lăng Giáng đi ra cổng trường.

Trên đường, tôi vẫn suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện của Triệu Giai Đường, tôi nghĩ, nếu đổi lại là Trần tiên sinh, ông ấy sẽ suy nghĩ về chuyện này thế nào, bình thường đều sẽ đứng ở góc độ người ngoài cuộc, sau đó đi phân tích mọi chuyện từ đầu đến cuối, tôi học theo cách này, suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện.

Lúc đến cổng trường, tôi đột nhiên phát hiện ra một chuyện, chúng tôi đã lơ là đi một người quan trọng nhất!

Tôi hỏi Lăng Giáng, bạn trai của Triệu Giai Đường đâu? Vì sao từ đầu tới giờ không thấy cô đề cập đến?

Lăng Giáng đột nhiên dừng lại, nói:

- Bạn cùng phòng nói, cậu ta đã tạm nghỉ học rồi.

Tôi lại hỏi, cô không điều tra qua cậu ta bao giờ à?

Lăng Giáng đáp:

- Không tra ra người này!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.