Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thai người con quỷ

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Câu trả lời của Trương mù khiến tôi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Cửu Sư Bái Tượng không phải là kết cấu phong thủy sao? sao có thể khiến con người bị thương? Đang lúc bực mình vì cái tên Trương mù này nói dối cũng không biết tìm lý do hợp lý một chút, Lăng Giáng lại đột nhiên cau mày nhìn tôi chằm chằm, sau đó hỏi Trương mù:

- Chính là hắn?

Trương mù không nói gì. Nhưng lại gật gật đầu.

Lăng Giáng lại dùng ánh mắt lúc trước nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy trên người mình liệu có phải lại xuất hiện thứ không sạch sẽ gì rồi hay không, sợ tới mức vội vàng xoay người nhìn nhìn, nhưng lại chẳng thấy gì.

Bất kể là câu hỏi của Lăng Giáng, hay là câu trả lời của Trương mù, theo tôi thấy, quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt. tôi biết, cho dù tôi hỏi, bọn họ cũng không nói, cho nên cứ dứt khoát làm bộ không nghe thấy gì, để mặc bọn họ tự đối thoại, nhưng cuộc đối thoại của bọn họ chỉ kéo dài đến đó, bỗng nhiên xung quanh rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Vì để xoa dịu không khí xấu hổ, tôi hỏi Lăng Giáng:

- Lúc trước cô bảo tôi cùng cô đi gặp bạn cùng phòng, cô sẽ nói cho tôi biết ý nghĩa của câu nói kia, hiện tại tôi đi gặp rồi, cô hãy thực hiện lời hứa của mình đi, nói đi, vì sao tôi đến ngôi trường này học tập lại không phải là ngẫu nhiên?

Lăng Giáng dùng một loại ánh mắt rất quen thuộc nhìn tôi, ánh mắt này tôi từng thấy Trần tiên sinh dùng qua, Trương mù cũng dùng qua, tôi biết ánh mắt này dùng để nhìn những thằng ngốc, sau đó, tôi chợt nghe thấy Lăng Giáng nói:

- Tôi nói dối mà anh cũng tin?

Tôi lắc đầu nói:

- Tôi phân biệt được đâu là nói dối, đâu là nói thật, nếu cô không muốn nói cho tôi biết, cứ nói thẳng mình không muốn nói, không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí.

Lăng Giáng gật gật đầu, nói:

- Tôi không muốn nói.

Có một giây phút, tôi thực sự muốn rút cái miệt dao dưới gối Trương mù ra, một dao chém chết Lăng Giáng cho xong, có người biết trêu đùa người khác thế này sao?

Trương mù đột nhiên hỏi tôi:

- Vừa rồi cậu đi đâu làm gì, sao trên người toàn quỷ khí thế kia?

Vì thế, tôi kể lại chuyện ở ký túc xá nữ sinh cho Trương mù nghe một lượt, Trương mù nghe xong cúi đầu trầm ngâm, một lúc sau, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với tôi, tôi không biết anh ta có ý gì, chỉ đành đi tới, lại nghe thấy anh ta hỏi:

- Cậu dùng lý do gì để được vào trong? Cậu không biết đó thôi, tôi đã tìm rất nhiều lý do, cũng chưa bao giờ trà trộn được vào trong đó, thằng này khá quá nhỉ, trông hằng ngày nghiêm túc đàng hoàng, hóa ra lại biến thái ngầm.

Nói thật, hiện tại tôi không còn muốn chém chết Lăng Giáng nữa, bởi vì tôi muốn chém chết Trương mù! Cái tên này! anh có thể nói vào trọng điểm được không?

Trương mù có lẽ nhìn thấy được ánh mắt muốn giết người của tôi, cho nên ho khan một tiếng, sau đó mới nói:

- Các người điều tra qua bạn trai của cô ta chưa?

Trương mù vẫn đúng là Trương mù, trên phương diện này, đầu óc chuyển động nhanh hơn tôi rất nhiều, anh ta gần như chỉ cần nghe xong đã lập tức nghĩ tới bạn trai của cô ta, vì thế, tôi lại lặp lại lời Lăng Giáng nói cho Trương mù nghe, nghe xong, anh ta cúi đầu suy nghĩ, sau đó hỏi Lăng Giáng:

- Cô đến phòng hắn bao giờ chưa?

Lăng Giáng lắc đầu, sắc mặt có chút xấu hổ. tôi biết vì sao cô ấy lại xấu hổ, dù sao trên đầu cũng mang danh hiệu hoa khôi giảng đường, cứ vậy mà đi tới ký túc xá nam tìm một nam sinh, tin chắc chỉ cần không bao lâu, sẽ bị đồn khắp trường, bị đồn đại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người có dụng tâm xấu.

Trương mù cũng hiểu được điểm này, sao đó nói với tôi:

- Cậu đến phòng hắn xem chút đi, chủ yếu phải nhìn hai phương vị, dần mão, thìn sửu.

Tôi hỏi, cái gì phương vị?

Trương mù há miệng, còn chưa nói, đã bị Lăng Giáng ngắt lời:

- Tôi đi cùng hắn!

Thế là tôi và Lăng Giáng lại cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, lúc đến cầu thang, Lăng Giáng dừng lại một chút, nói với tôi:

- Không thấy hoa rồi.

Tôi liếc nhìn góc cầu thang, giải thích;

- Có lẽ vừa nãy bị cô lao công quét đi rồi!

Không ngờ Lăng Giáng lắc đầu, nói:

- Tôi vẫn luôn đứng ngoài cửa, không phát hiện có người đi lên.

Tôi hỏi, vậy chứng minh điều gì?

Cô ấy đáp:

- Không có gì, có thể là tôi hoa mắt không nhìn thấy. Đi thôi.

Hoàn toàn khác với lúc tiến vào ký túc xá nữ sinh, lúc tôi dẫn Lăng Giáng vào ký túc nam sinh, ngoài vài tiếng khóc ‘thút thít’ của mấy nam sinh xung quanh ra, căn bản không gặp trở ngại gì.

Bạn trai của Triệu Giai Đường tên là Tưởng Viễn Chí, sinh viên năm tư khoa ‘công trình thổ mộc’, sau khi hỏi thăm một lúc, tôi biết phòng của hắn ở tầng bốn, phòng 418.

Lúc tôi gõ cửa, trong phòng chỉ có một bạn học đang chơi game, cậu ta sau khi nhìn thấy Lăng Giáng, ra sức trổ tài làm quen, chỉ tiếc, bị bơ không có chỗ giấu mặt.

Hỏi bạn học xong mới biết, vị trí của Tưởng Viễn Chí trong phòng ngủ là sau cửa, bên trên có giường, bên dưới là bàn học, bên trái bàn học là tủ quần áo, đây là cách bố trí phòng điển hình cho sinh viên, tôi mở hết cửa tủ của Tưởng Viễn Chí ra xem, đánh giá trên dưới một hồi, phát hiện Tưởng Viễn Chí rất gọn gàng, không ngờ có thể sắp xếp tủ quần áo và sách vở cực kỳ ngăn nắp, ngoài ra, cũng không có gì dị thường.

Vì thế tôi nhỏ giọng hỏi Lăng Giáng:

- Hai phương vị Trương mù nói nằm ở chỗ nào?

Lăng Giáng nói:

- Dần mão nằm hướng tây, thìn sửu ở hướng nam.

Lăng Giáng vừa nói vừa chỉ cho tôi xem, hướng tây chính là vị trí đối diện với bàn học của Tưởng Viễn Chí, hướng nam lại là ban công, tôi nhìn theo ngón tay Lăng Giáng chỉ, không có chỗ nào khác thường so với phòng ký túc bình thường, tôi không biết, Trương mù muốn tôi nhìn cái gì.

Tôi nói với Lăng Giáng:

- Đồ đạc đều rất ngăn nắp ngay ngắn, không có chỗ nào bất thường.

Lăng Giáng nhìn tôi nói:

- Đây chính là chỗ bất thường!

Tôi hỏi, vì sao?

Lăng Giáng nói:

- Nếu đổi là anh, hiện tại anh tạm nghỉ học , anh sẽ làm gì?

Tôi nghĩ ngợi nói, tôi sẽ thu dọn hành lý, mang theo chăn gối và sách chuyên ngành --- từ từ, ý của cô là, hắn không mang đi cái gì!?

Lăng Giáng gật gật đầu:

- Nếu là một người nghỉ học bình thường, ít nhiều cũng phải đem một ít đồ đi, nhưng anh xem, cho dù là quần áo hay sách vở, còn cả chăn gối nữa, thậm chí đồ dùng rửa mặt ở ngoài ban công, cũng không có mang đi, theo tôi thấy, đây không phải làm tạm nghỉ học, ngược lại, càng giống đột nhiên mất tích hơn!

Tôi bị suy nghĩ của Lăng Giáng dọa sợ hết hồn, nếu không phải tạm nghỉ học, vì sao phía nhà trường lại nói làm tạm nghỉ?

Lăng Giáng không có trả lời tôi, mà hỏi cậu bạn đã ngừng đánh game, đang dóc lòng đứng một bên hầu hạ Lăng Giáng:

- Lần cuối anh gặp anh ta, là thời điểm nào?

Bạn học kia được Lăng Giáng hỏi, vẻ mặt vui sướng trả lời:

- Hình như cậu ta cảm thấy không thoải mái, đi tới bệnh viện một chuyến, sau đó không còn nhìn thấy nữa!

Lăng Giáng lại hỏi:

- Mọi người làm thế nào biết anh ta tạm nghỉ học?

Bạn học kia đáp:

- là chủ nhiệm nói.

Lăng Giáng hỏi tiếp:

- Anh ta không tự mình nói với các anh sao?

Bạn học kia lắc đầu:

- Cũng chỉ gặp cậu ta trong ngày hôm đó, từ hôm ấy trở đi không thấy mặt nữa, điện thoại vẫn luôn tắt máy, không liên lạc được.

Lăng Giáng gật gật đầu, nhỏ giọng nói với tôi:

- Ngày 9 tháng trước, là thời điểm Triệu Giai Đường phá thai.

Nói cách khác, Tưởng Viễn Chí cùng Triệu Giai Đường đến bệnh viện phá thai xong, liền biến mất không còn tăm hơi? Còn có thể trùng hợp như vậy! ?

Lăng Giáng lại hỏi bạn học kia:

- Ngày anh ta rời đi, có hành động kỳ lạ gì không?

Bạn học kia chăm chú suy nghĩ một lát, hình như đang cố gắng nhớ lại, sau đó mới nói:

- Hôm cậu ta rời đi, mặc một bộ quần áo mới, sau đó nói với chúng mình, từ giờ cậu ta không trở về nữa, kêu chúng mình không cần để cửa, lúc ấy chúng mình cũng không để ý , còn nghĩ là chỉ là tối đó cậu ta không về mà thôi, không ngờ, đúng là không bao giờ về nữa thật, với lại, quần áo cậu ta mặc rất kỳ lạ.

Tôi hỏi, kỳ lạ chỗ nào?

Bạn học kia đáp:

- Kỳ lạ chỗ nào mình cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy nhìn rất khó chịu, cảm thấy bộ quần áo đó, hình như làm bằng giấy!

Nghe đến đó, tôi và Lăng Giáng đều sửng sốt. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ Tưởng Viễn Chí, là một người giấy?

Lăng Giáng lại phân phó tôi lấy hết quần áo trong tủ áo của Tưởng Viễn Chí ra.

Đợi sau khi quần áo được lấy xuống, tôi nhìn thấy trong tủ quần áo, đặt một bức ảnh đen trắng mười bốn tấc, trong ảnh, chỉ có một cái đầu nam sinh, bả vai không lộ cánh tay, bên dưới không lộ ngực, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là tiêu chuẩn của ảnh thờ!

Trước bức ảnh đen trắng, còn đặt song song ba nén hương.

Trong tay Lăng Giáng không biết từ khi nào đã nhiều thêm một bông hoa giấy màu trắng, cô ấy đặt hoa lên trước di ảnh, tay trái kẹp thành thủ ấn tôi nhìn không hiểu, lúc này mới lấy ảnh ra, lật ngược lại, tôi nhìn thấy sau bức ảnh có một hàng chữ nhỏ, tôi đến gần nhìn, chỉ có bốn chữ: “ ngày 9 tháng X”.

Đây là thời gian Triệu Giai Đường phá thai, cũng là thời gian hắn biến mất!

Lăng Giáng nhìn thấy ảnh chụp, thân mình run rẩy, thì thào nói:

- Thai người con quỷ…...

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.