Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di ảnh của tôi

Phiên bản Dịch · 1820 chữ

Ba người bạn cùng phòng cởi trần ngồi trước máy tính, miệng còn không ngừng gào thét những từ lóng kiểu như: ‘má nó, cậu lên đi!” ,“úp sọt nó, đợi mình dịch chuyển’. tiếng đánh phím và tiếng gõ chuột không dứt bên tai, tất cả đều vô cùng ồn ào, nhưng trong mắt tôi, mọi thứ tựa như là một màn trình diễn kịch câm không tiếng động, trong đầu tôi nổ đùng đoàng, lỗ tai không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào, ánh mặt trời chiếu lên người tôi, tôi vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Lão nhị nói cậu ta nhìn thấy tôi đi vào nhà vệ sinh, nhưng tôi rõ ràng vừa trở về từ bên ngoài, vậy ‘tôi’ mà cậu ta nhìn thấy, chẳng lẽ chính là bức ảnh chụp đen trắng trước mắt?

Qua một hồi lâu, tôi mới tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ, tôi nhìn thật kĩ bức ảnh đen trắng dính trên tường nhà vệ sinh, độ cao tương đương với tôi, vừa vặn tôi có thể nhìn thẳng nó, lúc tôi nhìn tấm ảnh, cứ cảm giác nó cũng đang nhìn mình, cảm giác này, giống như có một người đứng đối diện với bạn, thậm chí, bạn còn nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt họ.

Cả nhà vệ sinh ngoài tấm ảnh này ra, dưới đất vẫn còn một đôi giày, đặt ngay phía dưới tấm ảnh, gót giày dựa vào tường, mũi giày chĩa về phía tôi, tôi nghĩ, nếu là tôi đứng trong nhà vệ sinh, vị trí của đầu và chân tôi, có lẽ giống hệt vị trí của tấm ảnh và đôi giày này!

Chẳng lẽ, hiện tại, vẫn còn có một ‘tôi’ khác mà tôi không nhìn thấy, đang đứng ở bên trong, nhìn tôi chằm chằm.

Đây là đôi giày vải ông nội tặng cho tôi, được tôi mang lên lúc khai giảng học kỳ này, đến tận bây giờ cũng chỉ mới đeo qua một lần, tôi vẫn luôn cất dưới gầm giường, là ai đặt nó ở đây?

Còn cả tấm ảnh, người trên ảnh mặc dù giống tôi như đúc, nhưng tôi trước nay chưa từng chụp qua ảnh đen trắng!

Lúc tôi đang kinh hồn chưa định thần lại, lão nhị bỗng chạy tới, hỏi tôi:

- Cậu rốt cuộc có đi vệ sinh không thế, cậu không đi thì để mình đi nhá!

Tôi vội vàng chui vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, tấm ảnh đen trắng trên tường nhất định không được để cho bọn họ phát hiện ra, tôi không muốn bọn họ bị liên lụy vào chuyện này.

Sau khi vào nhà vệ sinh, tôi cúi người xuống nhặt giày, nhưng khi tôi đứng dậy, đã không thấy tấm ảnh đâu! Tôi đứng nhìn quanh nhà vệ sinh một vòng, thậm chí còn nhìn lên trên trần nhà vài lần, vẫn không nhìn thấy!

Lúc này, lão nhị bắt đầu gõ cửa, kêu tôi nhanh ra ngoài.

Không biết làm sao, tôi chỉ đành mở cửa, lão nhị liếc nhìn tôi một cái, hỏi sau gáy tôi dính cái gì vậy?

Cậu ta chỉ thuận miệng hỏi, sau đó đã đóng cửa nhà vệ sinh lại, tôi lập tức hiểu ra, sau gáy tôi, dính tấm ảnh đen trắng vừa biến mất ban nãy! Tôi vội vàng cho tay ra sau xé, lại phát hiện nó như đã được bôi một lớp keo, dính chặt lên tóc tôi, lúc tôi kéo nó xuống, da đầu còn đau nhức.

Trong nhà vệ sinh đã có tiếng xả nước, lão nhị sau khi ra ngoài nhất định sẽ phát hiện, vì thế tôi nghiến rắn, ra sức giựt xuống, cũng may, cuối cùng cũng gỡ ra được.

Tôi cầm tấm ảnh đưa mắt nhìn, phát hiện ‘tôi’ trên tấm ảnh, đang nhai tóc của tôi! Thảo nào vừa rồi không giựt xuống được, hóa ra nó đang dùng miệng cắn tóc tôi!

Một cảnh tượng quen thuộc cỡ nào! Lúc tôi bò lên từ dưới ao cá, bé gái kia không phải cũng nhai tóc của tôi đó sao?

Tôi nhìn thấy vậy, vội vàng vo viên tấm ảnh lại, lúc này lão nhị mới ra ngoài, tôi mượn bật lửa của lão nhị, chui vào nhà vệ sinh đốt tấm ảnh đó đi, lão nhị hỏi tôi đốt cái gì thế, sao lại hôi vậy? tôi nói mấy thứ bẩn thỉu thôi ấy mà, lão nhị cũng vội đi đánh game, không hỏi tôi nhiều nữa.

Xử lý xong tấm ảnh, tôi ném giày vào gầm giường, nghĩ ngợi, lại tìm ra một hộp giày, bỏ đôi giày vải vào trong, sau đó đặt một chồng sách lên trên hộp, xong xuôi, tôi vốn dĩ còn định hỏi lão nhị có thật nhìn thấy tôi hay không, nhưng thấy cậu ta đang chăm chú đánh game, tôi quyết định không hỏi nữa, bởi vì những người chơi game đều biết, hận nhất là bị người khác quấy rầy, một khi đã bắt đầu, sẽ không để tâm tất cả mọi thứ bên ngoài.

Từ từ, nếu nói như vậy, vì sao lão nhị biết người vào nhà vệ sinh là tôi? Rất có thể là người khác vào, nhưng sao lại bị lão nhị nhìn thành tôi? Nhưng làm thế nào giải thích chuyện tấm ảnh ăn tóc người đây?

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không hiểu, vì thế định nằm lên giường nghĩ ngợi một lát, vị trí giường của tôi nằm ở cửa vào, đối diện là lão nhị, tôi vốn định nghỉ ngơi một lúc, nhưng không ngờ lại bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi đang mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy cổ mình lạnh giá, hình như có người bật quạt điện trong phòng ngủ lên, tôi lập tức mở mắt ra, phát hiện trời đã tối, trong phòng không có ai, có lẽ chơi game mệt rồi, đi ra ngoài ăn cơm tối, chỉ có ba cái máy vi tính trên bàn vẫn còn phát ra ánh sáng mờ mờ, đưa mắt nhìn, vẫn có chút quái dị, hơn nữa, quạt điện không bật, tôi cũng đưa lưng về phía vách tường, không thể bị gió lạnh thổi.

Tôi đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đi tìm thợ xây Trần, trên đường đi, tôi cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát, chẳng lẽ, có thứ không sạch sẽ nằm sau lưng tôi, thổi gió lạnh vào người tôi?

Tôi sợ tới mức vội vã rời giường, xem đồng hồ, đã hơn chín giờ tôi, điện thoại còn có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là của Trương mù gửi, hỏi tôi sao còn chưa qua, đã nói rõ phải mua cá nướng Vạn Châu mang sang rồi còn gì?

Tôi không ngờ mình lại ngủ sâu như vậy, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng không nghe thấy.

Chờ tới khi tôi đeo giày chuẩn bị ra ngoài, trong nhà vệ sinh bỗng có tiếng xả nước, tôi định qua đó nói đêm nay tôi không về nữa, nhưng khi đi tới nơi, tôi phát hiện cửa nhà vệ sinh vẫn mở, bên trong không một bóng người, chỉ có một đôi giày đặt dựa vào tường, mà đôi giày này, chính là đôi giày vải tôi đã dùng một chồng sách đè lên!

Chẳng lẽ âm thanh xả nước vừa rồi, là nó xả nước?

Tôi ngay cả ý định cất giày về chỗ cũ cũng không có, thầm nghĩ phải nhanh rời khỏi phòng, cho nên tôi chạy vội ra cửa, nhưng, làm thế nào cũng không mở được, hình như bị người ta khóa từ bên ngoài!

Lúc này, trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng xả nước, tôi nghe thấy tiếng nước chảy ở vòi rửa mặt, thật giống như có người vừa đi vệ sinh xong, đang rửa tay, tiếp nữa tôi lại nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân truyền ra từ trong nhà vệ sinh!

Tôi vội vàng xoay người, dính chặt lưng lên tường, sau đó, tôi nhìn thấy, một chiếc giày vải bước khỏi nhà vệ sinh, lúc nó chạm xuống đất, còn phát ra tiếng động rất nhỏ, không lớn, nhưng lại rõ ràng đến mức dị thường, thật giống như là trực tiếp chui vào trong đầu, ngay sau đó, là chiếc giày thứ hai bước ra ngoài, tiếp nữa, chiếc giày thứ nhất chuyển hướng, mới đến chiếc thứ hai, từng bước từng bước một, đi tới chỗ tôi…..

Mỗi một bước, đều như đang dẫm nát ngực tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở.

Vừa nhìn chằm chằm đôi giày có thể tự bước đi, vừa ra sức kéo cửa, tôi không dám thét, tôi sợ mình vừa thét, đôi giày kia sẽ đi nhanh hơn.

Giày từ ban công bước vào phòng, bước qua bàn học cạnh cửa sổ, ánh sáng lờ mờ trên màn hình máy tính rọi lên trên giày, tôi láng máng nhìn thấy trên đôi giày hình như có một bóng người mơ hồ, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mỏng manh của màn hình máy tính.

Cửa phòng vẫn chưa thể mở ra, giày vẫn đang tiếp tục đi tới, lúc giày đến giữa phòng, ánh sáng màn hình máy tính không còn chiếu được lên trên đôi giày, thân ảnh mơ hồ kia cũng biến mất.

- Két---

Đúng lúc này, ngăn tủ cửa tôi vô duyên vô cớ mở ra, tôi nhìn thấy đôi giày dừng trước cửa tủ, sau đó chuyển hướng, mũi giày hướng về cửa tủ, đi lên trước một bước.

Tôi nhìn thấy rõ, trong ngăn tủ truyền đến tiếng ‘sột soạt’, giống như tiếng có người đang tìm đồ trong tủ, bởi vì cửa tủ che mất tầm mắt của tôi, tôi không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, nhân cơ hội này, tôi lại gắng sức đẩy cửa, phát hiện móc xích trên cửa sắp bị tôi đẩy đứt.

Chính vào lúc tôi đang tràn đầy hy vọng, tôi nghe thấy cửa tủ kêu một tiếng ‘bịch’, sau đó đóng lại.

Tôi không dám quay đầu, sợ thổi tắt minh hỏa trên vai, vì thế đành phải xoay cả người, tôi nhìn thấy, trước tủ quần áo của tôi, có một ‘người’ đang mặc quần áo của tôi, nhưng cổ tay và ống quần đều trống trơn, cổ áo vẫn còn được treo bằng móc áo.

Chỗ móc áo, dán một tấm ảnh đen trắng, chính là tấm ảnh đã bị tôi đốt lúc trước!

Một trận gió đêm lướt qua, tấm ảnh bay phất phới từ trước ra sau, tôi hoàn toàn hoảng loạn!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.