Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BÁC SĨ TÂM LÝ

3103 chữ

Làm chuyện gì cũng phải nhanh chóng quyết định, nếu trì hoãn sẽ không bao giờ đạt được mục đích.

Bây giờ Tiểu Hạ đã trải nghiệm sâu sắc chân lý này.

Hôm qua lúc về Sở cô nên lập tức xin Chủ nhiệm đổi người thụ án nhưng lại chần chờ. Kết quả là sáng hôm nay, lúc cô đến công ty mới biết Chủ nhiệm đã đi công tác đột xuất, mà ở nơi này, không có sự đồng ý của ông thì không ai dám tự ý sắp đặt công việc, cũng không dám gọi điện quấy rầy ông đi công tác do đó cô đành phải miễn cưỡng nhận tiếp vụ án này

Trừ khi cô từ chức! Nhưng công việc tốt thế này không dễ kiếm được, mà cô cũng không thể báo đáp ân tình Chủ nhiệm Phan như vậy.

Trong lòng Tiểu Hạ bức bối không rõ nguyên nhân, đã vậy đêm qua lại liên tục gặp ác mộng, những lúc không biết phải làm sao cho tốt như thế này cô thường đến bác sĩ tâm lý miễn phí của mình để tâm sự. Nghĩ là làm cô tận dụng thời gian nghỉ trưa trực tiếp đến gõ cửa văn phòng của anh ta.

Vạn Lý là người đàn ông 31 tuổi, bác sĩ tâm lý sống ở tầng mười bốn, bề ngoài cao lớn trí thức, ánh mắt thân thiện khiến cho người ta sinh lòng tin cậy. Cô từng giúp anh thắng kiện ly hôn, lại phát hiện làm chung tòa nhà, đặc biệt khi bên cạnh anh ta cô cảm nhận được sự ấm áp an toàn vì thế anh ta đã trở thành bạn tốt của cô.

"Lại bị bóng đè?" Nhìn ánh mắt thất thần của cô, anh ta hỏi.

"Nhiều khi tôi rất ghét bác sĩ tâm lý, anh không thể giả vờ rằng anh không biết chuyện gì xảy ra được à? Sớm biết vậy lúc trước không kể chuyện cho anh nghe rồi."

"Vậy là tôi đã đoán đúng. Nhưng mà bây giờ là giờ nghỉ trưa, hơn nữa tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý của cô." Vạn Lý trêu cô

"Trên mặt anh viết rõ ràng anh là bạn tôi, kiêm luôn chức bác sĩ tâm lý miễn phí đấy."

"Vậy à? Còn viết gì nữa không?"

"Viết Nhạc Tiểu Hạ có thể muốn làm gì thì làm."

"Nếu vậy thì.. được rồi! Tôi mời cô ăn trưa, góc phố dưới lầu mới mở quán mì sợi, ra đó dễ nói chuyện. Đi thôi!"

Vốn dĩ công việc Vạn Lý đang làm là lý giải tâm lý người khác. Mà đối với Tiểu Hạ, anh ta lại càng hiểu rõ bởi vì cô là bằng hữu của anh. Anh biết cô dễ dàng thả lỏng mình ở nơi đông người, trình độ khôi phục bản tính hoạt bát cũng rất tốt nên nơi đó có thể giúp cô điều tiết tâm lý. Gần đây cô quá áp lực, đặc biệt là sau khi nhận vụ huyết án chấn động cả thành phố như vậy. Hắn thật sự rất muốn giúp cô.

"Anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Gần đây tôi mất ngủ nghiêm trọng, nếp nhăn cũng sâu hơn rồi." Bọn họ ngồi xuống một góc của quán mì sợi ồn ào, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Đừng lo, theo thống kê có hơn 40% dân số bị trở ngại giấc ngủ, mà dân gian hay gọi" bóng đè "chính là một trong số nguyên nhân gây ra vấn đề đó." Vạn Lý an ủi Tiểu Hạ. Thật ra hắn có chút nghi ngờ về tình trạng vô lý của cô, nhưng trước khi chưa chứng thực được thì hắn không muốn dọa cô sợ.

"Vậy có phải đi kiểm tra tim không?" Mì sợi cay xè khiến nước mắt Tiểu Hạ chảy ròng ròng.

"Theo khoa học giải thích," bóng đè "là hiện tượng xảy ra do tư thế ngủ không tốt khiến tuần hoàn máu có vấn đề. Mặc dù kiểm tra sức khỏe định kỳ là thói quen tốt, nhưng cô cũng không nên làm phiền mấy ông già nhìn đâu cũng thấy bệnh ấy đúng không?"

"Đúng vậy." Tiểu Hạ gật đầu, "Cũng không phải tôi cố ý, nhưng trong những lúc nguy cấp tôi lại thốt ra câu niệm phật kia."

"Cho nên tôi đã sớm nói cô lá gan quá nhỏ, bát tự lại nhẹ, dễ dàng đụng phải tà uế, chỉ là sau khi bị dồn ép đến cùng mới sinh ra chút dũng khí, lại còn có duyên với Địa Tạng Vương Bồ Tát nữa chứ, mỗi lần đều gặp dữ hóa lành." Vạn Lý thoải mái cười, hắn không muốn để lại cho Tiểu Hạ những ám thị tâm lý không tốt. Thật ra hắn vẫn rất lo lắng, dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì mỗi lần sau khi Tiểu Hạ bị bóng đè trong cơn ác mộng đều sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm nhưng cô lại hoàn toàn không biết điều đó, Cũng may những lần như thế đều có cái gì đó thay cô hóa giải hết thảy. Còn tình huống lần này có thể giải quyết bình an giống như trước không? Chuyện đó và vụ án có liên hệ gì sao?

"Xem anh đang nói cái gì kìa? Anh là người công tác y tế theo chủ nghĩa khoa học xã hội, đâu phải thầy phong thủy bói quẻ hỏi thần chứ. Đồng chí à, phải chú ý lập trường của mình!"

"Trên thế giới này có hơn 80% nhà khoa học vĩ đại đều tin thượng đế tồn tại, có thể thấy việc nghiên cứu khoa học và tín ngưỡng tinh thần không liên can đến nhau. Bản thân tôi thích mọi việc đều có logic nhưng cũng không bài xích những hiện tượng phi vật lý."

"Diễn thuyết hay lắm, vậy là anh tin có quỷ à?" Tiểu Hạ thản nhiên hỏi, không lo lắng trong đám người ồn ào sẽ có ai chú ý tới góc này.

"Quỷ? Cái đó và vụ án của cô liên quan đến nhau?" Vạn Lý nhíu mày, "Cô đoán à?"

Tiểu Hạ hơi chần chừ.

"Tôi không được phép để lộ tình tiết vụ án cho người không liên quan, nhưng anh là bác sĩ tâm lý của tôi chắc không có vấn đề gì đâu." Cô tự tìm một cái cớ cho mình, sau đó đem chuyện ngày hôm qua và cảm giác từ đầu tới cuối nói cho Vạn Lý.

"Cô đã không muốn tiếp nhận vụ án này thì sao cứ phải miễn cưỡng. Như vậy là không công bằng với cô và cả đương sự, vì sao không tìm người khác làm?" Vạn Lý đề nghị. Anh ta tin lời nói của Tiểu Hạ nhưng anh cũng biết cô khá nhạy cảm nên sẽ có những phân tích không đúng, vì vậy phương pháp tốt nhất là tìm người có thần kinh thép đến giải quyết vụ án đẫm máu này. Hắn tin chuyện này không khó, dù sao vụ án này chấn động như vậy, tuy không có lợi ích kinh tế nhưng tạo hiệu ứng rất tốt về danh tiếng. Trên thực tế, hắn từng vô tình nghe thấy những luật sư khác của Sở luật sư Phi Thiên bàn luận về vụ án. Những người đó cũng cho rằng giải quyết án này không hẳn là xấu, bởi vì dù thắng hay thua thì xác suất tỏa sáng vẫn rất cao, vậy mà Chủ nhiệm lại đưa vụ án này cho "đứa con ghẻ yếu kém" làm, thật là bất công!

"Sáng nay tôi đã định nói chuyện này với Chủ nhiệm, thế nhưng ông ấy lại tạm thời đi công tác. Tôi đúng là xui xẻo mà! Hơn nữa mở miệng ra nói cũng rất khó vì sợ làm phụ lòng thầy Phan, tôi biết ông ấy muốn dốc lòng bồi dưỡng tôi vậy mà tôi còn không biết điều như thế!" Tiểu Hạ cầm chén lên tu hết một hơi không để ý hình tượng,

"Tôi cảm thấy mâu thuẫn mới nói chuyện với anh, tôi không biết nên nói với chủ nhiệm về vấn đề của mình hay không, dù tôi cảm thấy mình không sai nhưng nếu làm như vậy tương lai sẽ khiến tôi hối hận."

"Dù sao tâm lý chung của mọi người sẽ suy nghĩ rất nhiều để đưa ra quyết định, cô đừng tự trách."

"Vậy giờ tôi nên làm gì đây? Tiếp tục kiên trì hay bỏ cuộc ngay bây giờ?"

"Vấn đề không phải là kiên trì hay bỏ cuộc mà là bản thân cô có muốn tiếp tục hay không. Nếu miễn cưỡng làm, thì càng làm càng hỏng. Chủ nhiệm của bọn cô cũng không phải không về đâu." Vạn Lý đứng trên lập trường bạn bè nói.

"Nhưng mà sát ngày mở phiên tòa rồi!" Tiểu Hạ nói, "Thật ra tôi có khuynh hướng muốn bỏ. Đúng là không có chí tiến thủ đúng không? Nhưng tôi rất sợ lần gặp tiếp theo. Tôi cũng không thể không làm gì cả, đó là thiếu trách nhiệm với Lý Cảnh Minh và vô ơn với Chủ nhiệm."

Vạn Lý vỗ tay Tiểu Hạ an ủi, "Cô còn muốn gặp hắn ta à? Tại sao?"

"Bởi vì hôm đó hắn ta chưa nói gì cả, sao tôi biện hộ được? Tôi phải nghe hắn ta kể lại mọi chuyện, muốn biết hắn có cần sự giúp đỡ của pháp luật hay không! Thật ra.. tôi đã nghĩ đến trường hợp cho giám định tâm thần hắn một lần nữa."

"Tôi đã đọc những tin tức liên quan trên báo, nghe nói hắn ta có vấn đề tâm lý nhưng không đạt tới mức độ bệnh tâm thần. Có thể biểu hiện ngày hôm qua chỉ là giả vờ, để cô cứu hắn giúp hắn tránh bị xử phạt?"

Tiểu Hạ dứt khoát lắc đầu.

Cảm giác run rẩy ngày hôm qua thực sự đánh sâu vào trong linh hồn Tiểu Hạ. Cô kéo cổ tay áo lên, lộ ra vết bầm tím rõ ràng đập ngay vào mắt, "Nhìn xem, đây là hôm qua hắn ta làm đấy. Với thể lực ốm yếu, trừ khi có chút tà môn, nếu không vết thương sẽ không đáng sợ như vậy? Hơn nữa, hắn ta là một người bình thường thì sao có thể tàn nhẫn như vậy? Có thể ra tay với người nhà của mình?"

"Lòng người là thứ phức tạp khó đoán nhất." Vạn Lý xoa nhẹ vết thương trên cổ tay Tiểu Hạ, trong lòng cảm thấy phương pháp rèn luyện của chủ nhiệm Phan đối với Tiểu Hạ có chút giống mổ gà lấy trứng. Nếu thành tâm bệnh sẽ phiền phức lắm.

"Nếu để cặp mắt chuyên gia như anh đến xem, vậy thì xác suất hắn ta giả vờ hay bệnh tâm thần thật sẽ là bao nhiêu?"

"Tôi là bác sĩ tâm lý! Chỉ có thể giải quyết những bệnh tinh thần bình thường. Trong y khoa bệnh tinh thần khác với bênh tâm thần, bệnh tâm thần là các bệnh tinh thần nghiêm trọng như tâm thần phân liệt hay rối loạn nhân cách các loại. Giám định pháp y tâm thần học là loại kiến thức chuyên môn, biểu hiện lâm sàng rất phức tạp, cô cho rằng tôi được làm sao?"

"Tất nhiên là tôi biết không phải ai cũng làm được nhưng ý tôi là phải làm sao mới chứng minh được hắn ta có bệnh!"

"Chuyện này rất phức tạp, khó khăn. Ví dụ như trong quá trình nói chuyện phải tiến hành quan sát ghi chép lại suy nghĩ hành vi, khả năng nhận thức, sinh hoạt, tình cảm và cả chức năng cơ thể của hắn ta, phải nắm rõ hắn ta có tiền sử bị bệnh hay di truyền trong dòng họ không, rồi các biểu hiện khi bị giam giữ, sau đó tiến hành tổng hợp, cuối cùng mới đưa ra được kết luận tương đối chính xác. Trong y học còn có một tình huống gọi là" Hoang tưởng bị chi phối "có nghĩa là bệnh nhân vẫn có năng lực suy nghĩ nhưng luôn cho rằng có một thế lực vô hình nào đó đang kiểm soát mọi hành động của mình. Đây cũng là một loại bệnh tâm thần phân liệt. Trong tình huống này càng phải đặc biệt cẩn thận, nhất định phải đánh giá phù hợp với tiêu chuẩn y học."

"Vậy hả? Xem ra tôi cần phải nghiên cứu cẩn thận thêm chút nữa."

"Ơ, không phải cô nói muốn rút lui sao?" Vạn Lý bất đắc dĩ phải nhắc nhở cái người hay quên này.

"Đúng là muốn rút lui. Nhưng trước khi Chủ nhiệm trở về tôi cũng không thể ngồi không được, ít nhất cũng phải tìm hiểu kĩ tình huống của đương sự chứ."

"Không ngờ cô lại lương thiện như vậy."

"Vấn đề này thì liên quan gì đến lương thiện. Tôi còn muốn kiếm cơm ở" Phi Thiên ", nên phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình."

Im lặng một chút Tiểu Hạ lại lập tức nghĩ về vụ án, ngoại trừ lúc đầu khi bị giam giữ, Lý Cảnh Minh có hành vi quá khích, nhưng sau này hắn lại có vẻ an phận như ngầm thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Dù gì hắn cũng là người có học, không thể không biết hậu quả, tại sao lại không có một lời biện minh cho mình. Và tại sao hôm qua hắn lại kích động như vậy? Còn la lên là muốn cô giúp đỡ? Khó hiểu thật! Trừ khi.. hắn ta thật sự có bệnh, hoặc đúng là.. có quỷ. "

Tiểu Hạ vừa nghĩ đến thứ ấy thì không tự chủ được rùng mình một cái. Vạn Lý thấy cô có chút không đúng liền gõ vào trán cô một cái, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô rất dễ bị ám thị tâm lý, đó cũng chính là nhược điểm tâm lý lớn nhất của cô.

Bản thân Vạn Lý cũng từng trải qua chuyện kì quái, biết rõ trên đời này không thiếu chuyện lạ, có những điều duy tâm tồn tại mà khoa học không thể giải thích được, vì vậy anh tin cô và để bảo vệ cô anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp. Anh biết chuyện này anh không thể giải quyết được nhưng vẫn có thể tìm người đến giúp. Do dự một lúc, rốt cuộc anh cũng hạ quyết tâm.

Chỉ có người kia mới giúp được Tiểu Hạ!

Tuy hơi áy náy với người bạn nhiều năm, nhưng Vạn Lý không thể mặc kệ Tiểu Hạ bị cuốn sâu vào chuyện này. Anh cúi đầu viết ra giấy tên người mà anh muốn nhờ giúp đỡ, sau đó đưa cho Tiểu Hạ.

" Gì vậy? Nguyễn Chiêm - Quán bar Dạ Quy Nhân- Địa chỉ.. - "Tiểu Hạ nghi hoặc ngẩng đầu," Vạn Lý, cái này là sao? Tự nhiên lại muốn giới thiệu bạn trai cho tôi à? Hắn ta so với anh thế nào? Dù hắn tốt hơn thì tôi cũng không cần. "

" Bạn bè lâu như vậy, anh đây sẽ giới thiệu loại người xấu xa đến hại cô à, chỉ cần cô cẩn thận đừng say mê người ta là được rồi. "

" Phi! "

" Đừng nóng mà! "

" Thế anh giới thiệu hắn ta với tôi làm gì? Chẳng lẽ hắn ta có thể giúp tôi trước tòa à? Trước hết đúng là có thể cố vấn giúp tôi vấn đề này, nhưng quan tòa phiền phức lắm, đòi hỏi hắn ta phải có liên hệ với Sở. Hắn có biết pháp luật quy định luật sư chúng tôi không được phép lén nhận người không hả. "

" Cô không nghe tôi nói hết được à? "Vạn Lý cảm thấy buồn cười vì tính dễ nóng nảy của Tiểu Hạ nhưng đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ấy mến Tiểu Hạ. Cô không giống với nhóm thành phần sơ mi tri thức trong tòa nhà cao cấp này, cô đậm vị" người "hơn.

" Không phiền phức đâu. Quán bar này là hắn ta mở, tôi giới thiệu hắn ta là muốn cô đi tìm hắn ta đó. "

" Vậy là hắn ta đẹp trai hơn mức bình thường? "

" Nói đúng ra là hắn ta có khả năng ngoại cảm "

" Ngoại cảm? "Tiểu Hạ có chút không ngờ" Thật hay giả vậy? Hay là tôi nghe lầm? Anh không nói giỡn chứ? "

" Cô không nghe lầm, tôi cũng không nói giỡn. "Vạn Lý vôi cản bàn tay Tiểu Hạ khi chúng sắp đưa tới trán anh, nói tiếp" Tôi cũng không có sốt. Coi chừng! Khăn lụa của cô rớt hết vào trong chén canh kìa. "

" Vậy sao anh lại đột nhiên nói chuyện này, tôi tưởng anh ghét mấy thể loại này chứ? Lúc trước coi thể loại phim này với anh, rủ anh đi xem bói ở cửa miếu, hay đi xem những gì liên quan đến vận mệnh.. Anh đều cười nhạo những thứ đó! "

" Tôi cười nhạo là vì tôi biết nhà ngoại cảm chân chính là như thế nào. "

" Thật à? "

" Thật! "

" Không gạt tôi? "

" Tôi lấy danh nghĩa vợ trước.. Được rồi, tôi lấy danh dự nghề nghiệp của mình ra đảm bảo. "

" Vậy sao anh không sớm nói cho tôi biết? "

" Người đó rất sợ phiền phức, tôi sợ cô quấn lấy người ta đòi bói toán đoán mệnh, vân vân. Còn có.. "Vẻ mặt Vạn Lý đổi thành nghiêm túc," Năng lực của hắn ta là bí mật, nếu không vì vụ án này quá quỷ dị, cô lại là bạn bè của tôi thì tôi sẽ không nói ra người này. Nếu thật sự có quỷ, tìm hắn ta giúp đỡ, tuy không chắc là hắn ta sẽ giúp.. Tiểu Hạ, tôi có thể tin tưởng cô không? "

" Hoàn toàn có thể."Tiểu Hạ cam đoan.

Nguyễn Chiêm? Nhà ngoại cảm? Người và tên đều kỳ quái!

Bạn đang đọc Người Trừ Tà - Dịch của Liễu Ám Hoa Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.