Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vua Của Giới Sát Thủ, Diêm La!

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

Trên mặt biển bao la, sóng biển ào ào, chuyến tàu quốc tế đang theo lộ trình một cách bình thường.

Bên trong con tàu, một tình huống bất ngờ đột ngột xảy ra.

Một sản phụ với cái bụng bầu to, trên trán đổ ra mồ hôi lạnh trong tư thế đau đớn đang cuộn mình.

“Á! Đau… Đau quá! Đau quá! Cứu! Cứu tôi! Cứu tôi với!” Sản phụ kia đau đớn gào lên trong quặn thắt.

Nữ tiếp viên, người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của người sản phụ kia, cô vội đỡ người sản phụ dậy.

“Bác sĩ! Bác sĩ đâu! Mau gọi bác sĩ!” Chồng của sản phụ là một người đàn ông trung niên.

Giữa vùng biển rộng lớn, chuyến tàu vẫn tiếp tục theo lộ trình cho trước.

Cô nữ tiếp viên kia tái mặt và suy sụp vì sợ hãi. Cô trả lời: “Tôi… Bác sĩ của chúng tôi trên chuyến tàu này đang trong thời gian nghỉ phép và anh ấy không có mặt trên tàu.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của người đàn ông kia đột nhiên thay đổi, thẳng tay tát vào mặt của nữ tiếp viên. Ông ta giận dữ: “Phí lời! Các người nói vậy là sao? Còn vợ tôi thì sao? Nếu vợ tôi mà chết trên chuyến tàu này của các người, tôi sẽ đưa công ty các người ra tòa, tôi sẽ kiện cho công ty các người phá sản luôn đấy!”

“Chúng tôi thành thật xin lỗi! Thành thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ phát loa thông báo trên chuyến tàu này xem có bác sĩ nào hay không.” Cô nữ tiếp viên bị đánh nhưng không dám nói gì.

Đây là khoang hạng nhất, các hành khách trong khoang này đều là những người giàu giới thượng lưu.

“Xin lỗi! Cho chúng tôi xin làm phiền các hành khách trên chuyến đi này. Không biết có bác sĩ nào trên chuyến tàu này không? Hiện trên chuyến tàu của chúng tôi có một sản phụ cần phải cấp cứu. Chúng tôi rất mong sự giúp đỡ của bác sĩ.”

Các hành khách chỉ biết nhìn nhau, nhưng không ai trong số họ là bác sĩ cả.

“Mình ơi! Em đau! Em đau quá! Đau chết đi mất!” Người sản phụ sắp ngất vì quá đau đớn.

Chuyến tàu còn ít nhất tới ba tiếng đồng hồ nữa mới cập bến. Nhưng mà nhìn vào thể trạng của sản phụ kia, e rằng ba tiếng đồng hồ thì cô ấy sẽ không xong.

“Tôi có thể cứu cô ấy!”

Trong thời khắc mấu chốt, ở hàng ghế phía sau người sản phụ, một cánh tay lười biếng duỗi ra. Mọi người quay lại nhìn thì chỉ thấy một cánh tay thon thả thẳng tắp, nước da nõn nà, trắng trẻo.

Một cô gái trong chiếc áo phông trắng, nước da trắng nõn. Khuôn mặt như quả trứng ngỗng lớn bằng bàn tay, mắt có đeo cặp kính râm lớn, nhưng nhìn không rõ thấy mặt.

Nhưng chiếc mũi và vành miệng lộ ra thật thanh tú và gợi cảm, khiến cho mọi người xung quanh muốn khám phá cái bộ dáng tuyệt đẹp của cô dưới cặp kính râm như thế nào.

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một chút, nhìn về phía cô gái có dung mạo trẻ trung. Ông liền hỏi: “Cô là bác sĩ à?”

Cô gái lắc đầu: “Không!” Giọng cô nhỏ nhẹ một cách phi thường trong bình tĩnh: “Nhưng tôi có biết một chút y thuật!”

“Cô! Cô không phải là bác sĩ! Vậy sao cô lại giơ tay lên thế hả?” Người đàn ông trung niên cảm thấy mình vừa bị lừa, liền chửi bới lên.

“Thôi được rồi! Trong ba phút nữa, cô gái này sẽ chết vì quá đau đớn. Ông là chồng của cô ấy. Quyền quyết định sống chết của cô ấy là của ông.”

Giọng nói của cô gái cực kỳ dịu dàng dễ chịu, nhưng lại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Như thể nhân sinh trong mắt cô chỉ là một thứ lạnh lùng.

“Anh! Em đau quá! Em đau muốn chết đi mất! Anh mau tìm cách cứu em!”

“Thôi được rồi! Mau cứu vợ tôi! Nếu vợ tôi có xảy ra chuyện gì thì cô cũng chuẩn bị vào tù đi nhé!” Người đàn ông trung niên không còn cách nào khác, đành phải cố gắng.

Thái độ của ông ta không có chút gì là thân thiện, giọng điệu như muốn ra lệnh cho người khác.

Cô gái vẫn ngồi im với vẻ mặt lạnh lùng: “Thái độ của ông như thế này gọi là đang cầu cứu hay sao?”

Trên đời này, chưa có người nào mà dám ra lệnh cho cô cả, người mà dám như thế này thì đã đến cửa suối vàng dưới lòng đất chầu ông bà rồi.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên trở nên đen xì xì đi: “Được rồi! Vậy thì cô muốn bao nhiêu?”

“Xin lỗi ông! Tôi đây không thiếu tiền nhé!”

“Vậy thì cô muốn thứ gì?”

“Tôi nghĩ rằng ông nên có thái độ cầu cứu đi nhỉ?” Cô tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh nước khuynh thành, cùng một đôi con ngươi khác lạ không chút cảm xúc: “Ông! Ông quỳ xuống đi!”

Cô gái có khí chất cao quý, hào hoa mà có xen chút kiêu ngạo, phóng túng mà ngự trị thiên hạ như một vị nữ hoàng.

Người đàn ông trung niên bị liếc liếc nhìn. Trái tim cô lạnh đến không thể giải thích được. Cô gái kia nhìn ông ta như thể cô đang nhìn một cái xác chết.

Người đàn ông trung niên cả giận mà nói: “Cô! Cô đừng có mà kiêu ngạo như vậy!”

Cô gái liếc nhìn vào cái đồng hồ trên cổ tay, cô tỏ vẻ như thể đếm ngược: “Chỉ còn hai phút! Vợ ông sẽ chết ở đây!”

“Vương Đa Trang, sao anh không mau… không mau quỳ xuống đi! Hay là anh muốn tôi chết quách đi rồi, mà để tõm tẽm với mấy con hồ ly tinh kia!” Người sản phụ vừa chửi ông chồng của mình trong cơn đau quặn.

“Bà xã! Em đừng nói vậy!... Cô gái! Tôi cầu xin cô! Cô làm ơn hãy cứu giúp vợ tôi!”

Người đàn ông trung niên chỉ có thể quỳ xuống cầu xin.

Cô gái chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt cô thật cáu kỉnh một cách lạnh lùng, cô dùng sức mà tát thật mạnh vào mặt của người đàn ông trung niên kia.

“Khuôn mặt của con gái không phải là để ăn tát, mà nó là phải để quan tâm chiều chuộng, biết chưa!”

Người đàn ông trung niên choáng váng vì cái tát vừa rồi. Mọi người xung quanh cũng choáng váng theo.

Cô thật là kiêu ngạo, thật cáu kỉnh. Một cô gái thật lạnh lùng. Tuyệt thật.

“Cô tiếp viên! Có đồ y tế gì trên tàu không?”

Cô gái nhẹ xoay về phía cô tiếp viên và nở một nụ cười thật cảm động. Nhưng nụ cười ấy vội vụt qua mắt rồi biến mất. Nụ cười của cô thật rạng rỡ và bắt mắt đến mức như cả thế giới mất đi hết tất cả màu sắc.

“À! À vâng! Vâng…” Cô tiếp viên bị cô gái nhìn chằm chằm, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên không tự chủ. Trái tim nhỏ bé đập loạn xạ trước cái cô gái hạng A đứng trước mặt.

Trên chuyến tàu, một chiếc bàn mổ đơn sơ. Một cô gái đang tiến hành giải phẫu cho một phụ sản.

Tuy nhiên, lúc này con tàu buộc phải dừng lại. Con tàu va phải một con tàu lớn khác. Mặt sàn rung động như thể vừa gặp phải cơn chấn động ở giữa biển.

“Cướp… Cướp biển… chạy… Chạy mau… Chạy mau…”

Tất cả các hành khách trên chuyến tàu đều hoảng loạn vì cái thông tin này truyền tới tai họ.

Khi ấy, chỉ duy nhất cái cô gái đang phẫu thuật cho sản phụ là vẫn điềm nhiên và bình tĩnh đến lạ thường.

“Con đĩ kia, tới đây mau! Nếu không thì cô đừng trách bọn ta sao giết cô đấy!” Bọn cướp biển chĩa súng vào phía sau lưng cô gái.

Cô gái ấy vẫn bình tĩnh, không chút quan tâm. Phút chốc sau, một tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh vang lên trên tàu.

Ca mổ hoàn toàn thành công mỹ mãn, mẹ tròn con vuông.

Lúc này, cô gái từ từ quay lưng lại và ném đôi găng tay dính đầy máu tươi vào trong thùng rác.

Mắt cô gái cụp xuống. Máu bỗng dưng ở đâu mà bắn tung tóe trên bộ y phục màu trắng của cô, vô cùng chói mắt.

Cô gái ấy nhạy cảm với máu một cách bất thường.

Đôi mắt cô gái cụp xuống. Trong đôi mắt ấy dường như có một con mãnh thú khát máu hung hãn đang cố lao đến một cách quyết liệt.

Giọng nói lạnh lùng đến lạ thường: “Chúng bây muốn chết có đúng không?”

“Mày điên à?” Thấy cô gái kia không sợ hãi, có vẻ như thể đang rất tức giận vì có máu đã bắn lên quần áo của mình.

Một số tên cướp biển quay đầu súng về phía cô nhằm cố gắng kiểm soát cô.

“Tôi ghét nhất là bị người khác chĩa súng vào tôi!”

Cô gái nhẹ giọng nói, tia khát máu trong mắt cô càng sáng hơn.

Suỵt!

Trong những giây tiếp theo, xác của một số gã cướp biển bị gục xuống trên mặt sàn. Tốc độ bắn súng của cô chớp nhoáng, nhanh đến nỗi mà mấy gã vừa bị hạ gục còn không biết mình đã chết như thế nào.

“Dám giết đại ca bọn tao à! Bắn!”

Chíu chíu chíu…

Sau một cú sốc ngắn, mấy gã cướp biển giận dữ bắn về phía cô gái.

Cái loại hỏa lực này chỉ có thể làm cho xác cô gái tơi bời. Những hành khách khác không đành lòng mà nhìn về vị trí của cô gái, vì họ tưởng rằng sẽ nhìn thấy một thảm cảnh thật là khủng khiếp.

Nhưng chỉ giây tiếp theo, tất cả mọi người trên chuyến tàu đều choáng váng. Cô gái ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ. Xung quanh cô, dày đặc những đầu đạn lơ lửng trên không trung, cảnh tượng như thể là có một thế lực vô hình nào đó đang khống chế.

“Mấy người bọn mày cho rằng cái loại đồ chơi trẻ con này có thể làm tổn thương tao sao?”

Cô gái cười gằn giọng. Càng lúc càng lãnh đạm. Cả người lộ ra cái dáng người trông thật kỳ quái.

“Có năng lực! Mày thật sự có năng lực!” Bọn cướp biển ngốc nghếch hỏi: “Mày… Mày… Mày là ai?”

“Diêm La!” Cô gái bình tĩnh thốt ra hai chữ.

Khi đám cướp biển nghe thấy hai cái chữ kia đập vào tai thì sắc mặt của bọn chúng tái nhợt đi vì sợ hãi. Họ chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt và vô cùng nghẹt thở.

Diêm La, vua của những kẻ giết người mạnh nhất thế giới hiện nay. Và là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu xuyên quốc tế.

Diêm La. Cô ấy là vua của vua sát thủ. Người như cái tên, cô là người phụ trách giữa sự sống và cái chết.

Tất cả bọn cướp biển vô cùng sợ hãi, tại sao Diêm La trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây?

“Tao vốn dĩ định mai danh ẩn tích một cách lặng lẽ. Vì bọn chó các người muốn đến khiêu khích tao, thì tao cực kỳ rất hoan nghênh.” Nụ cười trên khóe miệng cô càng lúc càng kiêu ngạo, trong mắt cô hiện lên tia khát máu và man di không chút che dấu.

“Chạy mau!”

Khi chạm trán với Diêm La, bọn cướp biển không có chút sức lực kháng cự nào. Chúng sợ hãi đến mức chỉ muốn tháo chạy thật nhanh!

Nhìn bọn cướp biển tháo chạy loạn trên tàu, cô gái không chút vội vàng nào mà chỉ đưa tay ra và nói: “Chắc chắn là vậy rồi!”

Những tên cướp biển đang bỏ chạy thì dường như bị một thế lực vô hình nào đó kéo lại.

“Đi chết hết đi!”

Bàn tay của cô gái nắm chặt lại.

Giây tiếp theo, cả đám cướp biển giống như những quả bom mà nổ tung thành một màn sương máu.

Trong màn sương máu đỏ tươi, dáng người cao lớn và lộng lẫy của cô gái càng thêm mê hoặc và khát máu.

Tất cả mọi hành khách xung quanh rùng mình không dám phát ra tiếng động như thể mình phát ra cái âm thanh gì thôi thì số phận của mình chắc hẳn cũng giống như những tên cướp biển kia. Bọn họ nhìn vào mắt cô gái tỏ ra ý phần hoảng sợ hơn, gấp vạn lần so với bọn cướp biển vừa rồi.

“Hay là ta giết quách các người như lũ cướp biển kia nhỉ?” Cô gái thản nhiên nhìn mọi hành khách trên tàu với anh mắt lạnh lùng. Giọng điệu của cô không giống như là đang nói giỡn.

“Diêm La! Xin cô tha mạng cho bọn tôi! Diêm La, cầu xin cô tha mạng cho bọn tôi!”

Các hành khách vô cùng sợ hãi. Có người trong số họ chấn động đến nỗi thậm chí là ngất xỉu luôn.

Cô gái nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười càng lúc càng kiêu ngạo: “Ha ha ha… Đúng là đồ nhát gan! Tôi chỉ nói giỡn với mấy người thôi!”

Mặc dù cái cô gái kia đang cười nhưng trên mặt các hành khách trên tàu không hề có ý định cười. Thứ mà họ đang cảm thấy là luồng sát khí lạnh lẽo thoáng qua người bọn họ.

“Ha ha ha… Tại sao chứ? Trò đùa của tôi không buồn cười sao?” Cô gái nhìn xung quanh rồi tiếp tục: “Nào nào nào! Cho tôi nhìn thấy một nụ cười đi nào!”

Cô gái ấy như là một vị nữ hoàng trong địa ngục, khát máu và tàn nhẫn nhưng đầy chói lóa.

Ngay lập tức, có tiếng cười mếu máo tựa như đang khóc của mọi người vang lên.

Cô gái rời khỏi tàu và nhìn vào cánh tay của mình. Cánh tay ban đầu trắng mịn nõn nà giờ đã trở nên đen kịt.

“Chỉ còn một phút nữa tôi sẽ chết sao?”

Cô gái chỉ tự lẩm nhẩm một mình, ngay cả khi đối mặt với cái chết mà cô gái ấy vẫn nỡ một nụ cười rạn rỡ.

“Diêm La! Thật quá mỉa mai cho cô quá phải không? Cô cho rằng người giết cô sẽ là đủ loại kẻ thù của cô chứ! Vậy thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người có thể giết hại cô nhiều nhất lại là người thân thiết nhất của cô!”

“Ha ha ha… Thật sự là quá mỉa mai cho cô! Ha ha ha…”

Cho dù là tiếng sóng biển thật dữ dội nhưng vẫn không thể lấn át được tiếng cười không thể kiềm chế của cô gái.

Cô đã bị trúng độc rồi, một chốc nữa thôi,cô sẽ biến thành một vũng máu đen kịt và hôi thối.

Cô ấy, Diêm La, không muốn mình có cái chết như thế này vì nó quá xấu xí.

Bùm!

Một sự điên cuồng hiện lên trong ánh mắt cô gái.

Một giây tiếp theo, cơ thể của cô gái biến thành một màn sương máu giống như một chùm pháo hoa rực rỡ đầy sắc màu, thật tuyệt đẹp.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Để ủng hộ cho mình và anh trai của mình. Các bạn có thể tương tác vào kênh Youtube của anh trai mình. Xin chân thành cám ơn.

https://www.youtube.com/watch?v=lfLlgSSmcFo&list=PLiKEH_xFMX4DDoABZXSZYgOVIX3cKWwEm

Bạn đang đọc NGƯỜI YÊU BÉ NHỎ CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT của TỔNG TÀI BẤT BÁ ĐẠO
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phong180589
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.