Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Thiệu Bình PK Đường Duy (P2)

Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Đường Duy tuy biết giữa khí và kiếm có một khoảng cách nhất định, kiếm là vật hữu hình, khí là vật vô hình. Mà những thứ vô hình thường lợi hại và bí ẩn hơn rất nhiều. Thế nhưng chỉ cần người có nội công thâm hậu và kiếm pháp đã luyện tới tầng cao nhất thì khí liền sao so với được kiếm.

Đối với người luyện võ mà nói, nội công chính là một thứ không thể thiếu. Dù ngươi có giỏi kiếm thế nào hay giỏi khí đến đâu cũng phải có nội công. Mà võ công càng là điều kiện kiên quyết khi bước chân vào giang hồ.

Lúc này Đường Duy cùng Vương Thiệu Bình đấu tay không. Đường Duy tung người lên không trung, Vương Thiệu Bình cũng nhảy lên. Hai người đánh nhau từ dưới đất lên trên nóc nhà, từ nóc nhà đến ngọn cây. Bây giờ là đứng trên không mà đánh.

Đường Duy chưa bao giờ cảm thấy đánh nhau lại mệt đến vậy. Một cước đạp về phía Vương Thiệu Bình, nhưng chân đang chuẩn bị chạm vào ngực Vương Thiệu Bình thì Đường Duy nháy mắt biến mất, từ khi nào hắn đã ở phía sau lưng Vương Thiệu Bình đánh tới, một chưởng đạp trúng lưng Vương Thiệu Bình. Vương Thiệu Bình lảo đảo quay người lại. Định tung đòn đánh trả Đường Duy, nhưng là lại không thấy người đâu.

Thì ra tên này còn chưa ra hết bản lĩnh, Vương Thiệu Bình nheo mắt nhìn xung quanh. Bỗng lại một chiêu đánh từ sau lưng ập tới, hắn xoay người đưa tay đỡ, nhưng đỡ xong lại không thấy thân ảnh Đường Duy.

Ánh mắt Vương Thiệu Bình đầy vẻ không kiên nhẫn, hắn chính là kẻ gặp chuyện thú vị thì sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Mà gặp chuyện không thú vị thì liền muốn mau chóng chấm dứt. Nhìn sắc trời dần tối, hắn lúc này chẳng còn thấy Đường Duy thú vị nữa. Hắn đưa tay đảo một chút, toàn bộ không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Đường Duy vẫn duy trì cách đánh thoắt ẩn thoắt hiện, thế nhưng hắn nào ngờ tên Vương Thiệu Bình phất tay một cái, vô số những mảnh khí màu xanh nhọn hoắt lao về phía hắn.

Đường Duy xoay người tránh những ám khí đó, thế nhưng hắn làm sao tránh được vô số những mảnh khí đang bắn đến kia. Ban đầu còn dùng nội công làm rơi một loạt những mảnh đó, nhưng rồi vẫn bị vài cái đâm vào chân, lạnh buốt đến tận xương tủy. Quỷ quái nhất là chúng là khí, đâm vào người liền hòa vào trong cơ thể, vừa đau vừa lạnh.

“Mẹ nó, Vương Thiệu Bình, ngươi là đồ xảo trá, nói là đánh tay không mà ngươi lại dùng khí đột kích ta.” Vừa mắng Vương Thiệu Bình, Đường Duy vừa nhìn xuống thanh kiếm đang nằm dưới đất. Hắn lao người xuống lấy, tốc độ nhanh như chớp. Thế nhưng Vương Thiệu Bình đâu có để yên cho hắn lấy.

Những đốm khí trên tay chợt biến thành một cái roi dài quất về phía Đường Duy.

“Mẹ nó!” Chửi thề một tiếng, Đường Duy lộn nhào tránh chiếc roi đang vụt đến kia.

Trên chiếc roi của Vương Thiệu Bình, có vô số những tua rua nhọn hoắt xung quanh, nhìn rất ghê rợn. Đường Duy phải liên tục tránh những đợt roi đánh xuống. Hắn là tay không đó, bảo lấy tay giơ ra đỡ cái roi dài đầy tua nhọn hoắt kia, hắn làm sao có thể chứ.

Chiếc roi đánh đến đâu, chỗ đấy liền tạo ra một đường lõm dài đến đó. Dưới đất, bụi bay mù mịt, cả một khoảng sân rộng lớn bị Vương Thiệu Bình quật cho biến dạng. Tuyết Thần đứng từ xa nhìn vào trận đấu, con mắt tràn đầy vẻ tức giận. Ông trời a… hắn đập phá xong thì người khổ là bọn họ a… phải tu sửa, lại phải tu sửa.

Đường Duy trên người máu nhuộm đỏ bạch y. Chiếc roi kia quất xuống không phải là đau bình thường. Nó là đau buốt, đau một, lạnh mười a…

Cảm giác toàn thân như sắp bị đông cứng, Đường Duy toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt tái nhợt, hắn thực sự không di chuyển nổi nữa. Đành dừng lại không có chạy nữa, ánh mắt tràn đầy tia máu nhìn Vương Thiệu Bình.

Nhìn Đường Duy nhếch nhác, áo quần bị rách tươm lộ ra những mảng thịt bị rách. Tâm tình Vương Thiệu Bình lúc này quả thực không tệ. Đường Duy sớm đã bị thuộc hạ của hắn nhận ra. Một kẻ nổi tiếng khắp Lý quốc, thuộc hạ của hắn sao lại không nhận ra. Gì mà Đường nhị công tử của Đường gia, nổi danh một nam nhân tài sắc hơn người. Là người trong mộng của bao thiếu nữ.

Cha là Tể Tướng Lý quốc, mẹ là em gái của thái hậu Lý quốc. Gia thế hiển hách, sắc tài đầy đủ. Trong nhà chưa có thê thiếp gì cả, tính tình thành thực, không đào hoa phong lưu. Là một nam tử hoàn hảo trong mắt tất cả thiếu nữ. Dù chưa chồng hay có chồng, chỉ cần nhắc tới Đường Duy hắn là ánh mắt bọn họ lại tràn đầy vẻ say mê.

“Ai…” Vương Thiệu Bình thở dài đầy vẻ tiếc nuối.

“Nhìn xem, ta thực sự không có nhận ra Đường nhị công tử nổi tiếng của Lý quốc. Một nam nhân có vẻ đẹp thanh thuần thoát tục, a bây giờ phải làm sao đây…” Vương Thiệu Bình đưa tay lên trán, giả bộ áy náy “Ta đã lỡ làm công tử như hoa như ngọc thành bộ dạng thế này, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.”

“Phi” Đường Duy nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt mỉa mai nhìn Vương Thiệu Bình. “Ngươi ngậm ngay cái miệng thối của ngươi lại, ta thành ra thế này ngươi làm gì thì làm, ta đây không muốn nghe ngươi lải nhải”

“Các ngươi làm gì vậy”

Một tiếng quát lớn vang lên khiến hai người đều giật mình quay đầu lại. Thấy Thiên Ân với Ngọc Chân đang cùng nhau bước đến.

Đường Duy nhận ra Ngọc Chân, hắn lúc này không quan tâm đến vết thương trên người mà vội lên tiếng “Ngọc Chân, cháu không bị sao chứ? Bọn họ có làm gì tổn hại đến cháu không?”

Ngọc Chân nhìn người trước mặt giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm thì trong lòng cũng áy náy. Cô vội lắc đầu một cái tỏ vẻ mình không sao, hiện tại là cổ họng vẫn không nói được a.

Mà Đường Duy lại không thấy làm lạ, vì từ trước tới nay hắn cũng chưa từng nghe Ngọc Chân nói chuyện bao giờ. Bây giờ mà nói thì hắn mới kinh ngạc hơn đó.

Nhìn Ngọc Chân đúng là không có sao nhưng hình như hơi gầy một chút, khí sắc cũng không có được như lúc hắn gặp ở trong cung.

Ngọc Chân nhìn thấy vết thương của Đường Duy thì vội nhìn Thiên Ân một cái rồi chạy đến cầm tay Đường Duy dẫn đi.

A… thế này… thế này… Vương Thiệu Bình muốn lên tiếng ngăn cản thì bắt gặp ánh mắt dữ tợn của Thiên Ân. Vương Thiệu Bình không khỏi rụt cổ lại.

“Mới 21, 22 tuổi mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chém giết. Học võ chỉ là đề phòng thân, không phải là để sát hại người khác. Tên Đường Duy đó nhìn rất thành thật, tính cách có chút trẻ con, lại là một kẻ coi trọng bằng hữu. Ta thấy ngươi đừng coi hắn là kẻ thù, ngược lại nên kết bằng hữu với hắn, có người bạn như vậy ngươi mới thành thục hơn”

“…”

Đám người Tuyết Thần từ xa nhìn thấy Vương Thiệu Bình bị giáo huấn thì kinh ngạc không thôi. Chủ nhân khi nào thì im lặng cúi đầu nghe chửi a… nhưng bọn họ không có tâm tư ngồi xem tiếp, bây giờ là phải trốn thật xa không để cho Vương Thiệu Bình nhìn thấy. Hắn mà biết khoảnh khắc mất mặt này bị bọn họ nhìn thấy thì khả năng bị trả thù sẽ rất cao a. Bọn họ mới không muốn phải làm nhiệm vụ suốt ngày đêm đâu.

“Nếu sợ bị hắn tiết lộ tung tích, ngươi có thể giữ hắn lại những tuyệt đừng như ngày hôm nay. Dù gì hắn cũng là do ta dẫn tới.”

Vương Thiệu Bình gật đầu lia lịa, nhìn hắn lúc này quả thực khác một trời một vực khi đánh nhau với Đường Duy. Lúc này hắn như một con mèo ngoan ngoãn, Thiên Ân nói gì cũng đáp ứng a, thế nhưng khi Thiên Ân rời khỏi. Vương Thiệu Bình ánh mắt đầy vẻ tàn độc, Đường Duy ngươi cứ chờ đấy. Vì ngươi mà ta bị đại ca giáo huấn, xem ta sẽ trị ngươi thế nào.

Lúc này trong phòng Ngọc Chân, Y Thanh đang xử lý vết thương cho Đường Duy a… Đường Duy đau nhưng không mở miệng ca thán, nhưng Y Thanh là một tiểu cô nương 13 tuổi, chưa từng bị thương nặng như vậy. Vì thế nên vừa bôi thuốc cho Đường Duy vừa kêu đau hộ hắn.

Ngọc Chân ngồi ở bàn nhìn hai người họ. Cô nhớ lại Đường Duy 28 tuổi, là chú họ của cô. Là một nam nhân nổi danh a, nghe đám người hầu thần tượng hắn như nào là cô biết liền. Phải nói cung nữ trong cung cập nhật tin tức là nhanh nhất, hôm qua hắn ăn gì, đi đâu, nói gì là tất cả các cung nữ ái mộ hắn đều biết. Ngọc Chân cũng là thi thoảng gặp hắn ở trong cung. Quả thực nhìn hắn rất tao nhã, nhìn dáng vẻ thư sinh nhưng lại là một võ thần a.

Thế nhưng một con người hào hoa giờ lại bị nhếch nhác, máu thịt lẫn lộn khiến người ta có chút thương xót. May mà khuôn mặt không bị thương, nếu không bao nhiêu cô gái sẽ thương tâm mà chết mất.

Tên Đường Duy khốn khiếp, ta đây sẽ cắt da uống máu hắn. Vương Thiệu Bình tung hết đống sách trên bàn xuống đất. Trong người nộ khí bốc lên, hắn đang muốn tìm ai đó để trút giận nhưng lại tìm không thấy một người.

“Khốn khiếp” hắn lại đá mấy quyển sách dưới đất, sau đó lại đưa tay đập vỡ chiếc bàn.

Đúng lúc này thì Y Bình mở cửa bước vào, nhìn thấy Vương Thiệu Bình nộ khí ngút trời liền không khỏi rùng mình một cái a… nộ khí của chủ nhân là hàn khí, không phải hỏa khí như người bình thường.

“Chủ nhân” Y Bình nhỏ nhẹ lên tiếng.

“Có chuyện gì?” Vương Thiệu Bình gằn giọng nói. Lúc này tóc tai của hắn có chút lộn xộn, đôi mắt xinh đẹp vì đang tức giận mà có phần ma mị khác thường. Y Binh sớm bị ánh mắt đó làm mất hồn, nhưng chỉ trong chớp mắt lấy lại bình tĩnh nói:

“Chủ nhân, Y Bình đến giờ chưa tìm ra cách giải tam thập đoạn hồn nhưng có một loại thuốc uống vào sẽ mất cảm giác. Nếu như chưa tìm thấy cách giải thì tạm thời có thể để tiểu thư uống tạm thuốc này. Dù cho tam thập đoạn hồn có phát tác thì tiểu thư cũng không có cảm giác gì”

“Thuốc này có hiệu quả chứ” Vương Thiệu Bình dịu giọng lại, dường như cơn giận đã dần biết mất.

“Hiệu quả, Y Bình đã cho người thử thuốc rồi, nếu là những cơn đau thông thường thì sẽ không cảm nhận được. Dù có đói cũng không cảm nhận, rét hay nóng hoặc là ngứa ran người cũng đều không cảm nhận được”

“Thật ư? Vậy ngươi mau mau mang thuốc đến cho Ngọc Chân, tốt nhất là đừng để ta thất vọng.”

Bạn đang đọc Nguyện Bên Nhau Đến Ngàn Năm sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.