Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm giàu?

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Sở Cẩn Tịch ngơ ngác có chút ngẩng đầu lên.

Một mặt ngây thơ vô tội.

Hắn là có chủ ý gì với mình?

Cái này. . . Là có ý gì?

Là. . . Là loại kia ý tứ sao?

Sở Cẩn Tịch chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ đều tại nóng lên.

Không còn dám suy nghĩ, vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm trứng chiên.

Lạc Vân Thiên chú ý đến phản ứng của Sở Cẩn Tịch .

Hiện ở thời đại này, không lẽ câu nói này không còn lưu hành nữa sao?

Khụ khụ.

Không quan hệ gì a.

Chỉ cần hắn có thể khí chất đột xuất hắn bá đạo tổng giám đốc liền tốt.

Thấy Sở Cẩn Tịch từ từ ăn hết phần cơm trứng chiên của mình. Lạc Vân Thiên không ngồi đợi tiếp nữa mà thỏa mãn quay về chỗ ngồi của mình.

Hăng quá hoá dở. Hù dọa quá mức cũng không tốt, lỡ may làm tổn thương tiểu bạch thỏ mất.

Lạc Vân Thiên trở về lại chỗ ngồi.

Đoàn Hiểu Minh liền bắt đầu hắn trêu chọc:

"Thiên ca, ngươi học thói xấu a!"

"Ngươi đây là, thích Sở Cẩn Tịch sao?"

"Cái gì có thích hay không."

"Ta đây chỉ quan tâm cô ấy như bạn học bình thường thôi."

Đoàn Hiểu Minh một bộ mặt cổ quái nhìn về phía Lạc Vân Thiên.

Ánh mắt bên trong tràn đầy viết đều là —— ngươi nhìn ta tin ngươi sao?

"Thiên ca, nói trở lại, ngươi vì cái gì mà lại ưa thích Sở Cẩn Tịch?"

"Ta nhìn Sở Cẩn Tịch, thấy cô ấy không đẹp chút nào a."

Không xinh đẹp ư? Đợi đến khi tiểu bạch thỏ không còn đóng vai xấu xí nữa, tuyệt đối sẽ đủ làm kinh diễm cho tất cả mọi người!

Lạc Vân Thiên vẫn giữ thái độ nghiêm túc:

"Này, ta muốn nhắc lại một lần. Hiện tại ta và Sở bạn học chỉ là quan hệ bạn học thuần khiết."

Trong lòng Lạc Vân Thiên lại nghĩ thêm: Chỉ là bây giờ thôi, sắp tới sẽ khác.

"Còn về tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của tôi, tôi không đơn giản như vậy đâu. So với ngoại hình, tôi coi trọng tâm hồn đẹp là trên hết."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Vân Thiên, Đoàn Hiểu Minh xem như triệt để bị khuất phục.

Triệt để giơ ngón tay cái tán thưởng cho Lạc Vân Thiên.

Nhớ lại chuyện cũ.

Lạc Vân Thiên khẽ mỉm cười. Thực ra hắn thích Sở Cẩn Tịch xác thực không phải vì vẻ bề ngoài.

Năm đó hắn thích Sở Cẩn Tịch, lúc đó nàng vẫn còn đang đóng vai xấu.

Sở Cẩn Tịch trong lớp một mực tuyệt đối là đệ nhất, làm việc chính xác suất hoàn toàn là trăm phần trăm.

Lạc Vân Thiên thích chép bài của cô rồi cố ý sửa sai một chút để có cớ chỉ ra. Như vậy hắn mới có thể nói chuyện với cô.

Lạc Vân Thiên cũng không tiện lúc nào cũng chép bài của Sở Cẩn Tịch nên mang đồ ăn cho cô. Từ từ hai người trở nên thân thiết.

Một tới hai đi, hai người liền chậm rãi quen.

Lạc Vân Thiên dần chú ý đến những điểm tốt đẹp trong tính cách của Sở Cẩn Tịch.

Chậm rãi thích nàng.

Hắn thích nàng ưu tú, thích nàng tính cách dịu dàng, thích nàng thể hiện nội tâm thiện lương.

Từ nhật ký của Sở Cẩn Tịch, hắn biết rằng cô cũng dần thích hắn trong quá trình đó.

Chậm rãi thích hắn.

Lạc Vân Thiên không quan tâm bề ngoài của cô. Còn Sở Cẩn Tịch thì không màng đến thành tích học tập của anh.

Tình cảm của họ thật đơn thuần và tuyệt đẹp.

...

Lạc Vân Thiên lúc ấy quyết định, đợi đến sau khi thi đại học, hắn sẽ thổ lộ với nàng.

Nhưng rồi tại bữa tiệc tối ngày tốt nghiệp, khi Sở Cẩn Tịch lột xác hoàn toàn, hắn lại do dự. Bởi hắn nhận ra cô gái xuất sắc kia ngoài tài năng còn sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ.

Lạc Vân Thiên lại dâng lên tâm tư lui bước .

Hắn cảm thấy bản thân hắn thực sự không xứng đáng với Sở Cẩn Tịch. Và tình cảm ấy cũng vĩnh viễn không thể nói ra.

Kết quả, tạo thành về sau tiếc nuối.

Trùng sinh trở về.

Tình cảnh như vậy, tuyệt đối sẽ không phát sinh một lần nữa!

...

Buổi chiều sau khi hết tiết, chờ giáo viên tiết sau vào lớp, Lạc Vân Thiên chăm chỉ lật sách học bài.

Bé thỏ nhỏ xinh đẹp của hắn ưu tú như vậy, hắn cũng phải cố gắng tự rèn luyện mới được.

Để cùng cô ấy thi vào một trường đại học! Mặc dù lớp 12 mới khai giảng được vài tháng, gần cuối năm 2004 rồi.

Về thời gian, hẳn là tới kịp.

Sau khi Lạc Vân Thiên bắt đầu học bài, hắn kinh ngạc phát hiện mình có thể ghi nhớ hoàn toàn mọi kiến thức trong sách giáo khoa, gặp qua là không quên được.

Học tập, đơn giản quá mức nhẹ nhõm!

"Có lẽ nào là do hai linh hồn của hắn ở hai đời kết hợp, nên hắn mới có khả năng ghi nhớ tuyệt vời như thế?"

Như vậy thi đại học quá dễ dàng rồi!

Ngoài khả năng ghi nhớ đáng kinh ngạc này, Lạc Vân Thiên còn cảm nhận được sức khỏe và thể lực của mình giống như được tăng lên gấp bội.

Giống như sức khỏe hai đời đã kết hợp thành một!

Lạc Vân Thiên muốn hô to lên rằng: Mình có thể đánh bại cả mười tên cùng lúc!

Những thay đổi này khiến hắn vô cùng phấn khởi.

Có đầu óc thanh tỉnh, cường kiện thể phách.

Cái này mình đều có đầy đủ, có thể làm rất nhiều chuyện!

Biết mình có khả năng ghi nhớ tuyệt vời, Lạc Vân Thiên chỉ việc nghe lơ là trên lớp rồi bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Sau khi trùng sinh, sự nghiệp cũng phải phát triển chứ! Không có nền tảng vật chất, làm sao hắn có thể cho bé thỏ nhỏ của mình cuộc sống tốt đẹp hơn và cưới được cô ấy?

"Bây giờ là năm 2004."

"Trước tháng 6 năm 2005 tới, ta phải tích lũy đủ vốn liếng."

"Như vậy mới không bỏ lỡ cơ hội đầu tư vào đợt sóng Đại Ngưu sắp tới!"

Là người từ tương lai quay về, Lạc Vân Thiên biết rằng:

Từ tháng 6/2005 đến hết năm 2007, thị trường chứng khoán sẽ bước vào giai đoạn tăng trưởng mạnh mẽ, hình thành nên đợt sóng Đại Ngưu đình đám.

Chỉ số chung sẽ tăng từ 998 điểm lên đến 6124 điểm. Chớp lấy cơ hội này, anh sẽ có thể kiếm đủ tiền đầy túi!

Hiện tại tuy lớp 12 đã khai giảng được vài tháng, sắp hết năm 2004. Nhưng về thời gian vẫn còn kịp lắm.

Trong lòng Lạc Vân Thiên đang lên kế hoạch cho thùng vàng đầu tiên của mình. Điều quan trọng không chỉ kiếm tiền cho bản thân, mà còn phải lôi kéo bé thỏ của hắn cùng tham gia.

Dù trong nhật ký Sở Cẩn Tịch viết về anh rất nhiều. Nhưng hắn biết hoàn cảnh gia đình cô nhất định khó khăn.

Hắn muốn dùng số tiền kiếm được để cải thiện cuộc sống của cô.

Tuy nhiên, hắn không thể trực tiếp cho cô tiền. Bé thỏ nhút nhát kia hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc tiền bạc sẽ khiến cô rất nhạy cảm.

Nếu hắn cho cô tiền trực tiếp sẽ dễ làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

Hắn cần phải khiến cô tham gia vào kế hoạch kiếm tiền của mình. Đó mới là thùng vàng hoàn hảo mà Lạc Vân Thiên đang lên kế hoạch.

...

Buổi chiều, Sở Cẩn Tịch rủ vài bạn nữ cùng lớp đi đâu đấy. Sau đó cô quay lại chỗ ngồi, lấy ra một cái ví cũ kỹ.

Cô lặng lẽ đổ ra từng đồng tiền lẻ và giấy đã bẩn trong ví. Rồi cẩn thận đếm đi đếm lại nhiều lần, sợ đếm nhầm.

Đến lúc hoàng hôn, Sở Cẩn Tịch lo sợ tiến lại gần Lạc Vân Thiên, nói nhỏ:

"Lạc đồng học, tôi... trả lại tiền của cậu..."

Cô rút ra chỉ có bốn đồng tiền. Lạc Vân Thiên thấy lòng quặn thắt, hắn hiểu rõ với bé thỏ kia thì đây là một số tiền lớn.

"Tôi đã nói rồi mà, lần trước tôi ăn cơm của cậu."

"Coi như tôi mời cậu bữa cơm đó thôi."

"Tôi... tôi có hỏi giá, một suất cơm trứng chiên thêm thịt là 4 đồng."

"Còn màn thầu...trước đó tôi làm nhiều bằng bột sẵn có rồi, không tốn tiền đâu..."

Sở Cẩn Tịch lúng túng nói rồi đưa tiền cho Lạc Vân Thiên.

"Không được, tôi đã nói là mời cậu rồi, trả lại làm gì chứ?"

Lạc Vân Thiên khẽ mỉm cười:

"Cẩn... Sở bạn, nếu cậu thật muốn trả tôi tiền thì cứ tham gia kiếm tiền với tôi đi."

"Tôi có một kế hoạch kiếm tiền nhưng còn thiếu người. Hay là cậu làm đối tác với tôi nhé, tiền kiếm được chia đôi!"

Sở Cẩn Tịch ngơ ngác. Đối tác à?

"Chỉ cần cậu ném đồ chính xác là được rồi ~"

Lạc Vân Thiên nói, còn Sở Cẩn Tịch thì vẫn một mặt ngây thơ, chưa hiểu ý của cậu. Nhưng có vẻ cô bé cũng khá hứng thú.

Bạn đang đọc Nguyên Lai Bảo Tàng Nữ Hài Đợi Ta 17 Năm (Dễ đọc hơn) của Cẩu Lương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangtuDaThan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.