Một ngày đi săn kết thúc.
Chạy về tới cửa hang, tộc trưởng đang định để cho mọi người chui vào trong hang thì nghe thấy tiếng của Lý Dương gào lên đằng sau.
" Tộc trưởng, đừng chui vào hang... Tiếp tục chạy... Vùng quanh căn cứ chạy!!!!"
Nghe thấy Lý Dương nói, tộc trưởng mặc dù rất là thắc mắc, vì sao a Dương tiểu tử kia lại nói như vậy. Nhưng vì là lời của Lý Dương, vậy nên tộc trưởng lựa chọn tin tưởng, lập tức để cho đám người theo như ý của Lý Dương, không chui vào hang mà tiếp tục chạy, ngay cả chiến sĩ canh gác cũng bị tộc trưởng bắt chạy theo.
Nhìn thấy tộc trưởng đã làm theo ý muốn của mình, Lý Dương cũng quay sang nói với mọi người xung quanh.
" Chúng ta cũng như vậy, chạy theo phía sau tộc trưởng bọn họ. Mấy đầu tuyết trư này có vẻ không còn chịu đựng được lâu nữa đâu, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thì có thể thành công rồi."
Thế là, đám người tộc trưởng chạy phía trước, bọn người Lý Chiến chạy theo phía sau, mà ba đầu tuyết trư đuổi riết theo sau tất cả bọn họ. Khói và bụi bốc lên nghi ngút.
Đám tuyết trư đã hít vào rất nhiều khói độc, chỉ một xíu bọn chúng lại phải lắc đầu cho bớt choáng váng, mí mắt thì không ngừng cụp xuống như là sắp chịu không nổi mà nhắm tịt lại. Chỉ có trong mắt là càng ngày càng đỏ, mũi chúng thỉnh thoảng lại phì ra hơi khói như thể đang tức điên.
Trong hang đám người ở lại canh gác nghe thấy động tĩnh chui ra thăm dò, thấy được tình cảnh bên ngoài thì vội vàng rụt vào bên trong. Bọn họ cũng không hiểu vì sao đám người kia lại bỏ chạy như vậy mà không trốn vào hang, nhưng bọn họ cũng không định chui ra hỏi, lỡ như mấy đầu hung thú kia nhìn thấy lao vào bọn họ thì không phải là chết rất oan uổng sao?!!!
Bên ngoài, đám người sau một ngày đi săn vất vả, bây giờ lại bị hung thú truy đuổi chạy như chó chết thì làm sao mà chịu nổi. Chỉ là bây giờ mà dừng lại thì kết cục chắc chắn rất thê thảm, vậy nên ai cũng vắt hết sức lực lẫn tinh thần để tiếp tục chạy.
Đám người Lý Chiến còn đỡ, chỉ cần suy nghĩ tới việc sắp sửa thu hoạch được ba đầu hung thú to lớn đằng sau thì bọn họ lại tràn đầy tinh thần chạy tiếp.
Chỉ là đám người tộc trưởng lại không như vậy, đang yên đang lành mang theo thu hoạch phong phú trở về, tự dưng lại bị cuốn vào, bây giờ bị hung thú đuổi theo, không cẩn thận một chút là bay màu khiến bọn họ đầy bụng oán khí, muốn chửi mắng một trận. Đương nhiên, bọn họ cũng không có cái sức lực này, còn phải giữ sức để chạy đâu, cũng không thể vì sướng mồm mà tìm đường chết chứ.
Nhưng cũng có người còn có sức lực dư thừa, đó chính là tộc trưởng. Sau khi chạy một vòng thì tộc trưởng nhịn không nổi, chửi um lên.
" Cmn!!! Lý Chiến tên khốn kiếp này!!! Các ngươi là định muốn hại chết tất cả chúng ta hay sao?!!! Cmn bây giờ kiệt sức không phải tất cả đều xong đời!!!!"
Thấy tộc trưởng còn có sức chửi bới như vậy, chạy bên cạnh ông ta là Trần Thiên Quân liền khuyên nhủ.
" Tộc trưởng, ngươi vẫn là giữ chút sức lực để mà chạy đi.
Không biết như thế nào đám người này lại không chui vào hang trốn tránh, vì sao lại lựa chọn cứ chạy như thế này?"
Trần Thiên Quân cũng nói ra điều ông ta vẫn thắc mắc.
Sau khi Trần Thiên Quân nói, tộc trưởng cũng không tiếp tục mắng chửi, ông ta quay lại phía sau hừ lạnh một tiếng, nói:
" Hừ!!! Ngươi còn không nhìn ra sao? Đám người Lý Chiến bọn hắn đang đốt bó đuốc chính là hoàng yên thảo làm, bọn họ đây là đang muốn săn bắt mấy đầu tuyết trư đó, chứ cũng không phải là muốn bỏ trốn. Chúng ta là vừa vặn bị kéo vào, biết sớm như vậy ta cũng không đứng ở đó chờ, tự nhiên lại bị hung thú đuổi."
Trần Thiên Quân nghe vậy thì kinh ngạc ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên đúng là như tộc trưởng nói, khói bay ra đúng là khói của hoàng yên thảo, mấy đầu tuyết trư đằng sau cũng có dấu hiệu trúng độc choáng váng.
Ông ta quay sang tộc trưởng thổn thức.
" Hây!!! Đám người Lý Chiến này cũng thật sự thông minh, như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu như là ta gặp phải đám hung thú này, chỉ sợ việc đầu tiên nghĩ đến chính là như thế nào chạy trốn."
Nghe vậy, tộc trưởng lập tức khinh thường nói.
" Đám người Lý Chiến mà có thể nghĩ ra cách này, ta lập tức gọi hắn bằng cha. Cũng chỉ có a Dương tiểu tử kia mới có thể nghĩ ra phương pháp như vậy.
Họ Lý bọn hắn đúng là may mắn ngáp phải ruồi, mới có thể sinh ra được một tiểu tử như là a Dương vậy."
Trần Thiên Quân cảm thấy, lời nói của tộc trưởng vì sao vị chua lại nồng nặc như thế, đây rõ ràng là không thèm che giấu sự ghen tị của mình nữa.
Sau khi chạy được mấy vòng, ba đầu tuyết trư đã dần không chịu đựng nổi, thỉnh thoảng chúng lại phải dừng lại lắc đầu một chút, mí mắt chúng cũng như có ngàn cân nặng, phải rất cố gắng mới không nhắm tịt lại.
Đám người Lý Dương cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặc dù còn chưa có choáng váng như vậy, nhưng bọn hắn sắp bị tự mình làm ngạt chết.
Vì là mùa này trời tối xuống sẽ có sương mù, điều này làm cho khói bị đè xuống, hòa quyện với sương mù, rất khó tiêu tan. Sau khi bọn họ chạy vài vòng quanh đây thì nơi này đã bị khói vây kín. Bây giờ chẳng khác nào là bọn họ đang tự hun mình, cho dù có khẩu trang thì đợi thêm chút nữa bọn họ cũng rất khó có thể hít được dưỡng khí.
Còn may, đám tuyết trư dù sao cũng đã hít vào rất nhiều khói độc, cho dù sức chịu đựng tốt đến mấy thì cũng có giới hạn của nó mà thôi. Đến cuối cùng, ba đầu tuyết trư vẫn là đổ xuống phía trước đám đồ đằng chiến sĩ.
Phát hiện ra ba đầu tuyết trư đã gục ngã, đám người lập tức dừng lại để thở dốc. Bọn họ cũng không quản cái gì khói độc không khói độc, bọn họ đã sắp mệt chết rồi. Dù sao không phải còn có thuốc giải sao, đợi sau đó uống vào thuốc giải là được.
Chỉ là bọn họ thở ra thì thoải mái, chứ hít vào thì tương đối khó khăn, bởi vì thu được dưỡng khí cũng không nhiều.
Thấy đám người cũng không còn sức lực gì, tộc trưởng lập tức gọi người trợ giúp.
"A Trấn, A Hà, còn không mau dẫn người ra đây trợ giúp!!!"
Đám người trong hang nghe được động tĩnh bên ngoài đã dừng lại, đang định tìm hiểu tình hình, thì nghe thấy tộc trưởng gọi. Thế là bọn họ lập tức lao ra.
Dương Trấn và Mặc Hà dẫn đầu đám người lao tới, nhìn thấy đám người tả tơi như là sắp hẹo tới nơi thì vội vàng hỏi.
" Mọi người như thế nào rồi? Còn chịu đựng được không?"
Tộc trưởng nghe vậy thì tức giận mắng.
" Nói nhảm, các ngươi không nhìn thấy sao mà còn hỏi!!!
Mau! Cầm mấy củ mê hồn hoa này đi pha nước cho mọi người uống.
Cũng để người trói mấy con hung thú kia vào đi, chúng mà tỉnh lại thì chúng ta đều xong đời."
Không hiểu sao thu được ba đầu hung thú này chính là chuyện tốt, nhưng ông ta lại vui vẻ không nổi. Có lẽ là vì đám người trực tiếp thu được bọn chúng cũng không phải là nhóm của ông ta, mà là nhóm người của a Chiến tên kia đi.
Vốn dĩ còn muốn dùng thu hoạch ngày hôm nay để chế giễu tên đó một hồi đâu, ai ngờ cuối cùng bọn hắn lại thu được mấy đầu tuyết trư này. Bây giờ bảo ông ta lấy gì ra so lại được, bây giờ không ngẩng đầu lên được chính là nhóm của ông ta rồi.
Trái ngược với cảm xúc của tộc trưởng, Lý Chiến bọn hắn thì rất là vui vẻ, cho dù bây giờ mệt mỏi không được, đầu thì vừa đau vừa choáng váng, nhưng bọn họ vẫn phấn khởi chia sẻ niềm vui với nhau. Bọn họ vừa chung tay bắt sống ba đầu hung thú to lớn, không vui làm sao được.
Thấy tộc trưởng phân công người trói con mồi lại, Lý Dương lập tức thêm vào.
" Để cho chắc chắn, các ngươi vẫn là nghiền cây mê hồn hoa, pha với nước cho chúng uống nữa. Ta thấy đám tuyết trư này sức chịu đựng rất mạnh, lại sức lực lớn, chỉ trói thôi sự không đủ."
Mặc dù trói đám tuyết trư này cũng không giống như trói thổ trư, bọn họ chính là dùng gân cự mãng, rất là chắc chắn. Nhưng cẩn thận hơn cũng không có thừa, bọn họ vẫn là nghe theo lời Lý Dương, nghiền nát cây mê hồn hoa pha vào nước, rồi đổ cho ba đầu tuyết trư uống. Như vậy thì chúng sẽ phải hôn mê không ít thời gian, bọn họ đã có thể yên tâm.
Chỉ có điều, yên tâm thì yên tâm, nhưng ba đầu hung thú này kích thước quá to, bọn họ cũng không làm cách nào để vận chuyển chúng vào trong hang được.
Thế là Dương Trấn liền ra nói chuyện này với tộc trưởng.
" Tộc trưởng, bây giờ phải sử lý ba đầu hung thú kia như thế nào? Chúng ta cũng không thể chuyển chúng vào trong hang được."
Đầu đã đang đau, thấy Dương Trấn hỏi như vậy, tộc trưởng bộc phát tức giận, chỉ thẳng vào mặt Dương Trấn mắng.
" A Trấn, ngươi như thế nào đầu óc ngốc nghếch như vậy? Cửa hang không lọt được mấy đầu hung thú đó, các ngươi không biết đào cho cửa hang rộng ra sao? Có như thế mà cũng phải hỏi ta!!!"
Nghe tộc trưởng mắng, Dương Trấn rụt đầu lại, ông ta đột nhiên cũng tự thấy mình ngu ngốc. Thế là quay ra khen ngợi tộc trưởng.
" Tộc trưởng ngươi thật thông minh, chúng ta lập tức đi làm."
Tộc trưởng nghe được lời khen của Dương Trấn cũng không tỏ ra vui vẻ, vẫn một bộ ăn phải thuốc nổ nói.
" Thông minh cái rắm, không phải vừa hôm qua mới làm như vậy sao, thế nên ta mới nói ngươi ngu ngốc, hừ!!!"
Dương Trấn vỗ đầu một cái, đúng vậy nha, hôm qua bọn hắn không phải vừa mới mở rộng hang ra sao, thế mà không nghĩ gì tới.
Tộc trưởng mắng như vậy khiến không ít người cũng có cảm giác như Dương Trấn, đặc biệt là đám người đang làm nhiệm vụ xử lý con mồi.
Lý Chiến thì nhìn tộc trưởng như vậy bốc hỏa thì cười vui vẻ, ông ta cũng đoán được vì sao tộc trưởng tên này lại như vậy nổi nóng, còn không phải là vì cảm thấy thua kém đội của ông ta. Có lẽ là có một phần nguyên nhân của khói độc nữa đi.
Thế là Lý Chiến bảo với người đang phụ trách giải độc cho mọi người, để chiến sĩ này đưa cho tộc trưởng một phần nước thuốc. Nước thuốc đã sớm được pha chế xong, chỉ là trước đó ưu tiên cho những người yếu trước, dù sao càng yếu thì sức chống chịu càng kém.
Người chiến sĩ kia đang định mang nước thuốc cho tộc trưởng uống, thì tộc trưởng phẩy tay ra hiệu cho người chiến sĩ đó không cần mang tới. Bây giờ uống trước không phải là chứng tỏ ông ta sức chịu đựng kém hơn những người khác sao.
Nhìn thấy đám người đang định mở rộng một cái cửa hang bọn họ dùng để ra vào, Lý Dương lập tức hô bọn họ ngừng lại.
Đám người thấy thế thì rất là nghi hoặc, này rốt cuộc là chuyện gì, không phải nói là cần mở rộng cửa hang để chuyển con mồi đi vào sao?!!!
Không đợi bọn họ hỏi gì, Lý Dương lập tức nói với họ.
" Vẫn là đào ra cái cửa hang đã bị lấp đi, dùng xong thì lại có thể lấp lại. Chứ mở rộng cái cửa hang này, sau đó lấp đi cũng không được, mà để đó nếu như gặp hung thú, không phải bọn chúng sẽ có thể chui vào được sao?"
Mọi người nghe thấy thế thì cũng không tiếp tục mở rộng cái cửa hang đó nữa, mà chuyển qua cái cửa hang hôm qua bọn họ dùng để vận chuyển đất ra ngoài, nhưng đã sớm bị lấp đi. Vì là nó đã bị mở rộng qua, bây giờ chỉ cần mở rộng thêm chút nữa thì đã có thể chuyển mấy đầu tuyết trư này đi qua.
Cửa hang này đất lấp còn mới, mọi người rất nhanh đã có thể móc ra. Đám người tộc trưởng, Lý Chiến bọn hắn cũng đã uống vào nước thuốc, đầu óc cũng trở lại bình thường, không còn cảm giác choáng váng gì nữa. Thế là mọi người hợp sức vận chuyển ba đầu tuyết trư vào trong hang, sau đó là những con mồi khác.
Vận chuyển hết vào rồi, bọn họ lại lập tức lấp cái cửa hang đó lại, cho dù làm như vậy mất công một chút. Sau đó chắc chắn bọn họ còn phải một lần nữa mở rộng cửa hang để vận chuyển con mồi đi ra, nhưng không quan trọng, cẩn thận chút vẫn hơn.
Xong xuôi, Lý Chiến liền nói với Lý Dương.
" A Dương, không phải ngươi nói muốn chiêu đãi mọi người món ngon sao, còn không mau làm đi, ta đã đói lắm rồi!!!"
Nghe thấy có đồ ngon, mọi người cũng hùa vào.
" Đúng vậy!
Đúng vậy!
Mau lên làm đi!
Chúng ta cũng đói không chịu nổi rồi!"
Lý Dương nghe vậy thì mỉm cười nói:
" Nếu thật sự đói như vậy, thì tốt nhất là các ngươi bỏ thịt khô ra gặm đi. Chứ muốn ăn món này của ta thì còn cần phải chờ không ít thời gian đâu."
Nghe thấy Lý Dương nói vậy, mọi người vội vàng sửa miệng.
" Ha ha, thực ra chúng ta vẫn còn có thể chờ thêm một chút.
Đúng thế!
Đúng thế!
Đúng vậy!
Đúng vậy!
A Dương ngươi cứ việc đi làm, chúng ta có thể chờ được...."
Thấy thế, Lý Dương tiếp tục mỉm cười nói với họ.
" A đã còn có thể đợi, vậy chắc hẳn là còn có thể làm việc. Vậy các ngươi ra ngoài kiếm chút củi đi, cần có khá nhiều đó."
Nghe Lý Dương nói vậy, Lý Chiến lập tức dẫn theo một đám người ra ngoài để kiếm củi, bọn họ thực ra đúng là đã rất đói, nhưng cũng chỉ có kiếm củi nhanh chút thì mới có thể càng nhanh hơn được ăn cơm.
Thấy đám người định đi ra ngoài kiếm củi, Lý Dương lập tức nói với theo.
"Thập bát gia, kiếm được củi thì trực tiếp đốt luôn ở bên ngoài đi nhé, ta cũng chỉ cần than đỏ thôi."
Mà trong khi đám người Lý Chiến đi kiếm củi, Lý Dương bắt đầu lấy gia vị ra để tẩm ướp. Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn gia vị tẩm ướp từ trước khi đi.
Loại gia vị này được làm chủ yếu từ hương đằng và các loại quả mọng chín, ngoài ra còn cho thêm một ít muối tiêu để tạo độ cay.
Những thứ này được trộn đều thành một hỗn hợp, sau đó Lý Dương quết đều hỗn hợp đó vào mặt bên trong của thổ trư. Mặc dù mổ thịt năm đầu thổ trư, nhưng Lý Dương chỉ tẩm ướp ba đầu mà thôi, còn lại hai đầu sẽ để ngày mai nấu nướng sau.
Sau khi đã ướp xong phần bên trong, Lý Dương khâu bụng của chúng lại. Hắn dùng thạch mâu xuyên thẳng từ miệng tới phần đuôi của thổ trư, rồi để đó.
Tiếp theo Lý Dương lấy ra hai cái bình đá nhỏ, một bình chứa đựng bên trong là dấm, còn một bình chứa chính là mật của cây mật đằng, loại mật này tương tự mật mía với mật ong, đặc quánh và rất ngọt.
Chỉ là nó không giống với nước của mật đằng, cắt một cái liền chảy ra rất nhiều, khi nước chuyển thành mật, nó cũng cô đặc lại và chảy ra rất ít.
Lý Dương cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thu hoạch được lượng mật đủ cho hắn dùng. Đương nhiên, tốn thời gian như vậy thì vẫn là để mấy thằng đệ đi làm sẽ là tốt hơn.
Lý Dương cho hai loại gia vị này vào nước khuấy đều lên, hắn muốn dùng thứ dung dịch này để quết lên bên ngoài thổ trư, như vậy vừa là để tạo cho nó có màu sắc đẹp mắt, mà còn làm cho món ăn thêm thơm ngon, và lớp da món thổ trư quay được giòn.
Lý Dương cũng đi lấy một ít lá cỏ để làm chổi quét, công cụ không đủ thì phải biết tận dụng mọi thứ xung quanh chứ.
Chờ đám người mang than trở về, Lý Dương để bọn họ đổ thành ba đống. Lý Dương dùng bốn cây thạch mâu, mỗi bên hai cây xuyên xuống đất chéo nhau tạo thành giá đỡ, sau đó đặt đầu thổ trư đã được xuyên lên giá bắt đầu quay.
Vì là quay cùng lúc ba con, Lý Dương cũng không có ba đầu sáu tay, đương nhiên giao lại hai con khác cho tộc trưởng và Lý Chiến, cũng để bọn họ bắt trước mình làm.
Hai người tộc trưởng và Lý Chiến cũng nhiệt tình nhận lấy công việc này, chủ yếu là họ cũng muốn học được cách làm đồ ăn mới của Lý Dương.
Lý Dương bắt đầu quay đều tay đầu thổ trư trên lửa than. Thỉnh thoảng hắn lại quét một lượt nước mật lên bên ngoài da thổ trư. Hai người kia cũng làm theo y hệt.
Chờ quay được một thời gian, Lý Dương lấy ra ba mũi tên nhọn, đưa cho họ mỗi người một mũi tên và nói.
" Bây giờ chúng ta phải dùng mũi tên để chọc lên lớp da của nó. Nhớ phải chọc đều khắp mọi nơi."
Hai người bọn họ, thậm chí cả những người đang ngồi xem xung quanh cũng rất là nghi hoặc, nấu ăn vì sao còn phải dùng binh khí chọc vào đồ ăn như vậy. Thế là tộc trưởng không nhịn được, lập tức hỏi ra.
" A Dương, vì sao lại phải chọc như vậy, là để cho nó nhanh chín sao?"
Lý Dương nghe vậy thì mỉm cười bí hiểm, nói:
" Không phải, chọc như vậy mới có thể ra đồ ăn ngon được.
Nhớ chọc kĩ!
Ừm... cũng không cần phải chọc sâu quá, chỉ cần thủng lớp da là được."
Nói xong, Lý Dương cũng mặc kệ bọn họ, tiếp tục làm việc của mình. Hắn vừa chọc thủng da thổ trư, thỉnh thoảng lại quét nước mật lên trên.
Được một lúc thì mỡ bắt đầu chảy ra, gặp phải nhiệt độ cao sôi lên xèo xèo, lớp bì cũng bắt đầu nổ đôm đốp, một chút mùi hương lan tỏa ra.
Thấy thế, Lý Dương quay càng đều tay, trong khi những người khác thì càng tò mò lại gần. Không biết là bọn họ lại gần để quan sát cho rõ ràng hơn, còn là lại gần để hít vào mùi hương dễ hơn.
Càng quay, màu sắc lớp da càng trở nên vàng óng, hương thơm cũng càng hấp dẫn. Không biết là vì hơi ấm tỏa ra từ đống than, còn là mùi thơm này khiến cho mọi người quây kín xung quanh.
Chỉ là, đó cũng chỉ là phần bên ngoài, bên trong còn chưa có chín đâu. Mọi người đã kêu đói quá trời, nhưng Lý Dương cũng chỉ có thể để bọn họ tiếp tục chờ, còn cần quay thêm một thời gian nữa mới ăn được.
Bên kia, tộc trưởng và Lý Chiến cũng sớm đã nhịn không nổi, họ thực sự không thể tưởng tượng được, mình lại có thể tạo ra một món hấp dẫn như thế này. Tộc trưởng nuốt nước bọt nói với Lý Dương.
" A Dương, ta cảm thấy ta quay con này chín rồi, hay là trước nếm thử con này của ta đi!!!"
Lý Dương nghe thấy thế thì cười tươi nhìn tộc trưởng.
" Ha ha! Tốt! Vậy tộc trưởng ngươi ăn trước đi. Nhưng ăn rồi, tí nữa chớ có động vào con này của ta đó."
Tộc trưởng nhìn sang con thổ trư Lý Dương đang quay, lập tức bỏ ngay cái ý định của mình. Bởi vì con của Lý Dương nhìn càng thêm ngon mắt, lớp ra vàng bóng bẩy, nhìn rất là đều màu. Không giống như con của ông ta và Lý Chiến, mặc dù nhìn cũng rất hấp dẫn, nhưng do tay không quen thuộc, dẫn tới chọc quá tay, thủng lỗ chỗ, màu sắc cũng không được đều cho lắm, cũng không được căng bóng như con của Lý Dương.
Quay thêm một hồi lâu, thậm chí mọi người cảm giác như sắp đói chết rồi, Lý Dương mới dừng lại. Bây giờ lớp da bên ngoài của món ăn đã thành màu đỏ sậm, dùng đao gõ vào tạo ra âm thanh cong cong như là gõ vào kim thiết. Lúc này nhìn vào so với trước đó thì càng thêm hấp dẫn.
Mọi người thấy Lý Dương dừng lại thì rục rịch, ai cũng như hổ rình mồi, cảm giác như Lý Dương chỉ cần gật đầu một cái, đám người lập tức lao vào xâu xé không còn một mảnh. Thậm chí còn có người đã cầm sẵn đao để xẻo thịt xuống ăn.
Ngay cả hai người tộc trưởng và Lý Chiến cũng lập tức dừng lại, nhưng không có để ý tới con của mình mà nhìn chằm chằm vào con của Lý Dương.
Lý Dương mặc dù cũng đã rất đói, nhưng hắn vẫn ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, chớ nóng. Hắn lấy ra một tấm da thú sạch, lót xuống dưới mặt đất. Hắn cũng đặt lên đó một tấm thớt và nói với mọi người.
" Món này cũng không giống như món thịt nướng khác, không thể dùng dao xẻo từng miếng ăn được. Món này cần phải chặt thành từng miếng nhỏ rồi ăn.
Tộc trưởng và thập bát gia hai người các ngươi cũng trước nếm thử món của mình đi. Dù sao cũng là tự tay mình làm, chẳng lẽ cũng không muốn xem chúng có mùi vị gì sao?"
Nghe thấy thế, hai người họ cũng thực sự nổi lên hứng thú, muốn thử xem món mình làm là hương vị gì. Dù sao cũng mất bao nhiêu công sức, mặc dù nhìn bề ngoài có thể thua kém a Dương làm, nhưng ai biết đâu được, lỡ như hương vị càng tốt hơn thì sao. Chỉ là bọn họ cũng không có chuẩn bị đồ giống Lý Dương, thế là đành phải chờ đợi Lý Dương chặt thịt trước đã.
Lý Dương cũng không chậm trễ, lập tức đặt đầu thổ trư xuống tấm thớt, rồi rút cây mâu ra khỏi thân thể của nó. Mặc dù tấm thớt hơi nhỏ so với kích thước con thổ trư, nhưng không phải vấn đề gì to tát, Lý Dương vẫn có thể thoải mái chặt nó ra thành từng miếng nhỏ.
Có người không nhịn được định bốc ăn ngay thì Lý Dương lập tức nói.
" Vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nữa thì món ăn này mới hoàn mỹ được, các ngươi cứ bình tĩnh."
Nghe vậy, bọn họ lập tức dừng lại, họ cảm thấy, đã chờ bao nhiêu lâu rồi, chờ thêm một chút nữa cũng không phải vấn đề lớn gì.
Lý Dương chặt xong thì liền nhường thớt lại cho tộc trưởng và Lý Chiến. Còn hắn thì lại lấy ra một cái bình, bình này thì kích thước càng lớn một chút. Bên trong đựng chính là nước chấm được hắn pha chế sẵn từ ở nhà, hương vị rất tốt.
Đổ nước chấm ra, Lý Dương lập tức nếm thử một miếng thịt mình làm, hương vị này thực sự tuyệt vời. Không chỉ thơm ngon giòn ngọt, loại thịt thổ trư này còn béo ngậy cực kỳ. Hòa quyện với hương vị đặc biệt của nước chấm, cảm giác ngon miệng khó cưỡng. Đúng là không uổng công làm lâu như vậy.
Thấy Lý Dương đã ăn, những người khác cũng lập tức lao vào, mỗi người một miếng, nếm thử. Đừng nói là món thịt này thực sự là rất mỹ vị, cho dù chỉ là món bình thường, đã phải chờ lâu như vậy, lại đang rất đói, thì nó cũng trở thành một món ngon tuyệt vời.
...
Cách chương.
Truyện Nguyên Thủy Thế Giới. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |