Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một vụ chửa hoang

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

14

Hai thầy trò bước đi trên con đường đầy cây xanh mát, bóng nắng thưa thớt xuyên qua tán cây hắt xuống chẳng đủ làm người ta khó chịu. Đi thêm một đoạn, lúc này cũng gần tới bến Bạch Đằng. Bên vệ đường lại có một tiệm quần áo, lão Chột đi trước ung dung tiến vào. Vừa bước chân đến cửa thì một giọng phụ nữ trẻ từ phía trong quát lên the thé:

_ Lão già ăn mày kia! Xéo đi chỗ khác cho bà bán hàng!

Từ bên trong cửa tiệm, một cô gái trẻ vận bộ đầm tây mầu hồng vừa nói vừa chống nạnh bước ra.

_ Chúng tôi đến mua quần...

Lão Chột còn chưa kịp nói xong lại bị cô ta cắt lời.

_ Mua cái gì mà mua? Trông như hai thằng ăn cướp thế kia! Biến đi không bà gọi Sở Cẩm cho đi tù cả lũ bây giờ.

Lần mò trong cạp quần lão Chột moi ra hai tờ 5 đồng bạc dơ lên:

_ Tôi có tiền mà!

Thấy tiền, thái độ cô ả liền trở lên khác hẳn, đôi môi đỏ không còn cong cớn nữa mà đã giãn ra mỉm cười khách sáo:

_ À! Vậy nhà cháu xin lỗi! Mời cụ và anh đây vào ạ.

Bước vào phía trong, thấy bầy rất nhiều quần áo, cô chủ tiệm thì đon đả giới thiệu mời chào:

_ Ở đây nhà cháu có đủ mẫu mã chất liệu! Như bộ Tây trang kia thì giá tám đồng bạc, bộ áo lụa gấm này thì bẩy đồng.

_ Bộ mầu nâu gụ này thì bao nhiêu tiền vậy cô?

Đỗ Vũ đặt bao gạo xuống chỉ một bộ quần áo trông bình dân nhất mà hỏi.

_ À! Bộ vải ta đấy thì chỉ một đồng thôi.

Lão chột thấy vậy thì hỏi hắn:

_ Mày thích mặc kiểu này hả?

_ Nhìn nó cũng thuận mắt! Hơn nữa lúc mặc không cần cầu kỳ như mấy bộ kia.

_ Vậy thì cô bán cho bọn tôi mỗi người hai bộ.

Cô ta có vẻ hơi thất vọng nhưng rồi cũng cười lên nói:

_ Vậy cụ với anh đây thử xem cỡ nào vừa thì lấy ạ.

Chừng một khắc sau, bốn bộ quần áo được gấp gọn gàng rồi buộc lại bằng một sợi dây vải. Cầm tờ bạc năm đồng từ tay Lão chột, cô ả đi vào phía trong chỗ cái hòm sắt nói vọng ra:

_ Cụ đợi cháu một lát, cháu lấy tiền trả lại.

Lão chột không nói gì, nhẹ nhàng bước theo, đoạn vung một tay lên chém vào gáy cô ả rồi nhanh chóng bế thốc cô ta dựa vào một góc tường. Nhúm lại tờ bạc năm đồng lão nói vọng ra:

_ Cầm quần áo đi thôi mày!

Trước khi đi ra lão còn nhéo ngực ả, cười dâm tiện một cái rồi mới theo Đỗ Vũ bước ra ngoài. Đi được một đoạn đường thấy không có gì bất thường hắn liền hỏi lão:

_ Không phải lão đập chết con mụ đấy rồi chứ?

_ Chỉ ngất thôi! Đánh chết nó làm khỉ gì?!

_ Có mấy đồng thôi, trả cho người ta cũng được mà?

_ Mịa! Nhưng tao tức cái thái độ con mụ đấy! Méo trả tiền cho bõ ghét! Haha.

Hai người trở lại trên bè lúc này mới khoảng mười giờ sáng, lão Chột kiểm tra ống tre rồi bỏ tiền vào đoạn nói vọng ra:

_ Mày tháo bè đẩy ra giữa sông, kệ mẹ cho nước nó trôi tầm hai canh giờ là về tới chỗ cũ thôi!

Sau khi đẩy bè ra giữa dòng, Đỗ Vũ lại nhắc bao cá dưới sông lên bắt đầu công việc thường ngày. Xong việc, hắn vào trong lán tựa lưng nằm nghỉ, trông qua thấy lão Chột đã dạng háng ra ngủ như chết từ bao giờ. Ngủ được chừng một lúc, có tiếng ồn ào làm hắn tỉnh lại, phía bên kia lão Chột cũng đã ngồi dậy, hai thầy trò cùng thò đầu ra nhìn xem có chuyện gì?

Phía trước, cách đó chừng năm trăm mét trên bờ sông tả ngạn thấy khoảng trăm người đang xúm lại, có tiếng khóc lóc xen kẽ nhưng câu quát tháo và cả những tiếng xì xầm.

_ Lại có người chết đuối chăng? - Đỗ Vũ vô thức hỏi.

_ Tao thấy không giống lắm! Đợi tý nữa đi qua thì biết thôi mà.

Chiếc bè trôi thêm một lúc cũng sắp đến chỗ đám người kia, không kìm lại được sự tò mò Đỗ Vũ bước tới đầu bè căng mắt ra nhìn...

Cả trăm người đang vây quanh hai thân hình đang quỳ trên bờ sông, là một ông già và một cô gái trẻ. Ông già tóc đã hoa dâu, lậy như tế sao về phía đám bô lão đứng phía trung tâm, có vài người tóc đã bạc trắng:

_ Con lậy các cụ, các ông! Xin tha cho con gái con nó còn trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện gì!

_ Chưa hiểu chuyện mà đã biết đong giai! Chửa ễnh bụng lên lại còn dám báng bổ cả cụ tiên chỉ làng này...

Một ông cụ tóc bạc trắng, vận áo dài mầu đỏ thắm xua tay ngăn cụ áo hồng đang nói lại:

_ Cụ thứ chỉ hẵng im lặng để cho ông lý đây phân xử nhẽ công bình.

Đứng ngay đó là một ông tuổi độ năm mươi, khuôn mặt nghiêm nghị tằng hắng cất tiếng:

_ E hèm! Cô Trần Thị Lụa đây là con gái làng ta, tư thông với ai không rõ để bị chửa hoang! Đã không biết hối cải thì thôi lại còn định lừa cậu cả Phúc cháu của cụ tiên chỉ đổ vỏ! Âm mưu không thành lại còn quay ra nói xấu cụ tiên chỉ, người vốn là quan ngũ phẩm triều đình! Tội này không thể tha thứ...

Ông cụ tóc hoa dâm chợt xen ngang:

_ Cậu cả Phúc tự mình đến dê con gái tôi, chứ nó có mồi chài gì đâu mà bảo là âm mưu ạ.

_ Cụ lý đang phân xử mà mi dám cướp lời hả? Mấy đứa tuần đinh đâu rồi? Trói ông ta lại nhét rẻ vào mồm cho tao.

Một vị chức sắc trong làng lên tiếng, mấy tên tráng đinh sấn tới trói ông già rồi bịt miệng lại. Lão lý trưởng lúc này mới tiếp tục lên tiếng:

_ E hèm! Tuy tội là không thể tha, nhưng niệm tình làng nghĩa xóm, các cụ trong Hội Đồng Kỳ Mục chỉ yêu cầu phạt vạ gấp đôi, nhưng gia đình vẫn ngoan cố không chấp hành. Vậy cứ theo Hương ước của các cụ làng Kim Lan ta từ ngàn xưa truyền lại, quyết định xử thị Lụa tội chửa hoang làm xấu mặt làng xã bằng cách thả bè chuối trôi sông, sống chết do Hà Bá định đoạt! Con riêng tội báng bổ mệnh quan triều đình, cũng là cụ tiên chỉ làng ta thì phạt dội một bát máu chó mực.

Lão lý trưởng nhìn xung quanh một vòng rồi nói tiếp:

_ Tôi xử vậy có ai phản đối gì không?

Những tiếng xì xào đột nhiên tắt ngúm, không ai dám phản đối câu nào. Có lẽ với quan niệm cổ hủ thời này họ cảm thấy ông lý trưởng xử vậy cũng thật là phải đạo.

_ Không ai phản đối hả? Vậy được rồi! Thằng Khoai, thằng Phú, thằng Hoà mang ba thân chuối ghép lại trói thị Lụa lên! Thằng Cối, thằng Sửu mang con chó mực ra cắt tiết hứng lấy một bát! Tất cả nhanh tay lên, sắp qua chính ngọ rồi.

Mấy tên tuần đinh mang ba thân chuối lá đã chuẩn bị sẵn, lấy cọc tre chốt hai đầu rồi mang cô Lụa trói lên.

_ Ẵng...ẵng...!

Con chó mực cũng bị hai tên Cối, sửu đè ra cắt cổ hứng tiết ra cái chậu đồng, rồi một người lấy cái bát sành vục đầy tiết múc lên. Lão lý trưởng lại tiếp tục lên tiếng:

_ À! Cái việc hất máu chó mực này phải do người nhà cụ tiên chỉ làm mới là phải đạo!

_ Để tôi làm cho!

Một thanh niên có vẻ ngoài hơi bệnh hoạn từ trong đám đông đi ra.

_ Cậu cả Phúc đấy hả? Vậy thì mời cậu.

Thanh niên tên Phúc cầm bát máu chó tới gần rồi hất thẳng vào mặt thị Lụa. Đưa ánh mắt trắng đục nhìn cô gái một lượt, miệng gã còn chửi thêm một câu:

_ Đáng kiếp con đàn bà lăng loàn ti tiện!

Mặt trời đứng bóng, chiếc bè tre của hai thầy trò trôi qua được một đoạn. Phía sau chừng dăm chục mét, bè chuối của cô Lụa cũng bị mấy trai đinh đẩy ra giữa lòng sông.

Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.