Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà hai

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

22

Dạo gần đây, cứ mỗi lần nhìn thấy bà hai Nành, Mận lại nghĩ ngay tới cặp lê căng mẩy dưới ánh trăng, khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ và ngại ngùng. Với kinh nghiệm trải qua hai đời chồng, bà hai thấy ánh mắt khao khát ấy phần nào hiểu hắn nghĩ gì, nhưng bà cũng chả để tâm lắm, chỉ đôi lúc thấy thoáng buồn đôi chút.

Từ ngày lấy thêm vợ hai, ông Thân sức khoẻ đuối hơn thấy rõ, thường hay than đau lưng, những việc nặng nhọc cần sức đàn ông đều giao cho thằng Mận.

Trong bữa cơm tối ông Thân chậm dãi nói:

_ Mai làng ta theo lệ mở cửa đình, năm nay tao đến tuổi phải ra hầu các cụ, việc cày ải khu đầm ông Bẩy sẽ giao cho thằng Mận.

_ Dạ vâng ạ!

_ Cày ải nên cũng không cần phải vội lắm, buổi sáng làm ba sào rồi cho trâu đi ăn, buổi chiều làm thêm một sào rồi nghỉ! Nhà ta có năm mẫu ruộng, chỉ hơn chục ngày là xong.

Ông Thân nhìn cô con gái út năm nay đã mười một tuổi bắt đầu trổ mã nói tiếp:

_ Đồng xa nên vác cày đi lại mệt lắm! Trưa thằng Mận cứ nghỉ ở đấy, để con Vân mang cơm ra cho.

_ Thôi! Con ứ đi đâu.

_ Cô Vân mặt đỏ lựng lí nhí nói.

_ Ha ha! Con gái của ta đã biết xấu hổ rồi cơ đấy!

Ông Thân quay xang Mận lại cười nói tiếp:

_ Con bé có vẻ ưng mày rồi đấy! Thôi chỉ cần bốn chục đồng là tao gả cho mày luôn! Ha ha.

Ngoài Mận với cô Vân ra cả nhà đều cười rộ lên. Bà Thân lúc này mới tiếp lời:

_ Con Thúy đã có đám đánh tiếng không đi được, vậy để tôi mang cơm cho nó vậy.

_ Ai lại thế?! Việc này để em làm cho.

Bà hai Nành lên tiếng, bà cả thấy vậy cũng phải nên không nói gì thêm nữa.

...

Buổi trưa, Mận tự mình vào gốc ruối cạnh đầm ông Bẩy nằm nghỉ. Gọi là đầm ông Bẩy vì ngày xưa có ông Bẩy trưa nắng đi đánh dậm, bị trúng gió chết tươi ở đây. Người ta đồn ở đây có ma nên thường ít người dám lui tới, nhất là buổi trưa. Nhưng Mận chả sợ, đám ruộng nhà ông Thân ở ngay bên cạnh hắn làm bao năm nay có thấy ma cỏ gì đâu?

Bà hai Nành quẩy cơm mang ra đồng, một bên là niêu cơm, một bên niêu canh với ít thịt om trám đen. Đi tới chỗ đầm ông Bảy, bà nhìn quanh, thấy ngoài thằng Mận ra không có ai, chỉ có con trâu đực nhà mình đang gặm cỏ gần đó.

Thằng Mận thấy bà hai Nành, liền chạy ra đón, rồi mang niêu cơm đặt gần gốc ruối. Hắn đương muốn mở lắp niêu cơm thì bà hai gõ tay khẽ gắt:

_ Nhìn người mày bẩn quá! Xuống đầm tắm xong rồi hẵng lên ăn.

Mận thấy người mình vẫn sạch, nhưng nghe bà hai bảo vậy, hắn không nói gì mà ngoan ngoãn làm theo.

Trong đầm nước rất trong lại có vài bông súng, Mận tắm qua loa rồi lên bờ nhặt cái khố đóng lại, rồi bước về phía bà hai.

_ Mày ăn cơm tiện thể trông người cho bà! Bà tự dưng thấy nóng quá xuống đầm tắm một lát.

Bà hai Nành đi tới một bụi cây dại, cởi hết áo váy rồi bước xuống mặt đầm. Làn nước trong mát ve vuốt thân thể nõn nà làm bà cảm thấy dễ chịu làm sao...

Mận tất nhiên là không thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, hắn len lén tới một lùm cây rồi trộm nhìn xuống.

Thân hình bà hai Nành đầy đặn hiện ra trước mắt hắn. Bà đưa hai bàn tay khua nước, rồi hất lên bầu ngực với hai trái lê căng tròn, đoạn bà tinh nghịch lấy bông súng cà lên hai nhũ hoa đỏ nhạt... Thấy vậy hạ thể Mận lại bắt đầu căng cứng. Toan đưa bàn tay lần xuống bên dưới thì bà hai đột nhiên ngước lên nhìn về phía hắn. Mận giật thót, liền nhẹ nhàng quay trở về chỗ niêu cơm.

Bà hai Nành lên bờ mặc lại áo váy, đoạn bước tới chỗ thằng Mận đang lấm lét nghiêm nghị nói:

_ Mày biết tội của mày chưa?

Mận quỳ xụp xuống lậy như tế sao:

_ Con xin bà! Bà đừng nói với ông! Không con chết mất thôi!

Bà hai Nành khẽ mỉm cười rồi nói nhỏ:

_ Vậy từ dày mày phải nghe lời bà! Rõ chửa?!

_ Dạ dạ!

Vừa nói bà hai lành vừa nắm tay thằng Mận kéo về phía gốc ruối, đoạn ấn hắn nằm ngửa ra đất. Bà cởi yếm, ngồi lên bụng hắn rồi đưa tay kéo mặt nó úp vào bộ ngực đồ sộ của bà. Sau phút ngỡ ngàng, nhìn hai quả lê căng mẩy úp vào mặt, vô thức hắn há miệng ngậm lấy nhũ hoa. Bàn tay bà hai đưa ra sau hông, rờ vào hạ thân thằng Mận, thoáng giật mình bà nói nhỏ:

_ Còn nhỏ mà sao đã to thế này nhỉ?

Đoạn bà đẩy đầu hắn ra, trườn người xuống phía dưới. Nhanh tay lột phăng cái khố, mặt bà đỏ ửng đưa cả hai tay nắm thứ đó mà vuốt... Cơn khoái cảm đến thật nhanh, hắn cong người lên, một dòng dương dịch phun ra. Bà hai mắt sáng lên đưa tay hứng lấy, đoạn nhanh chóng nằm ngửa ra, vén váy lên đưa bàn tay đầy dương dịch vuốt sâu vào trong hạ thân mình. Nhìn bàn tay bà hai đang vuốt qua lại, Mận khao khát được ấn cái đó của mình vào. Nhưng phần vì sợ, phần vì cơn khoái cảm đã qua đi, hắn chỉ ngồi im mà chiêm ngưỡng.

...

Và vội mấy bát cơm, Mận rụt rè lên tiếng:

_ Con đã ăn no! Bà rọn về được rồi!

Bà hai Nành mặt hơi buồn buồn:

_ Mày thấy đấy! Bà ở với ông cũng ngót hai năm rồi mà chưa có con cái gì! Người ngoài dị nghị, bà khổ tâm lắm...

Mận nhìn đôi mắt bà hai ngân ngấn nước mà lòng rối loạn không biết nói sao.

_ Mày có thương bà thì giúp bà đận này!... Khi về nhà mày phải tỏ ra bình thường kẻo có người nghi ngờ! Nhớ chưa?!

_ Dạ vâng ạ!

_ Hì! Phải vậy mới ngoan chứ?!

Những ngày tiếp theo, buổi trưa nào thằng Mận cũng háo hức đợi bà hai Nành đưa cơm. Chờ hắn ăn cơm xong, bà lại dùng tay vắt lấy dương dịch tự thụ thai cho mình. Mấy buổi đầu còn nhanh chóng, dần rà thứ đó đã quen với kích thích của hai bàn tay, vuốt một hồi lâu nó vẫn cứ trơ ra, bà hai sốt ruột đành cắn răng đưa miệng xuống mà ngậm lấy...

Tối đó, khi Mận vác cày dong trâu về nhà, cô Thúy thấy hắn liền chạy tới nói nhỏ:

_ Tối nay cơm xong, mày ra cổng sau tao có chút việc nhờ.

Thường ngày cô Thúy vốn chả ưa gì Mận lắm, nhưng nghe cô bảo vậy buổi tối cơm nước tắm rửa xong, mặc lại cái khố hắn đi ra cổng sau.

Ra tới nơi, thấy bóng cô Thúy lấp nó sau một bụi chuối vẫy hắn lại, đoạn ra hiệu cho hắn theo cô chạy ra tuốt cánh đồng. Lúc này cô Thúy mới hổn hển:

_ Anh Tráng có hẹn tao tối nay ra đầm ông Bẩy! Tao sợ ma lắm nên mày phải đi theo tao.

Chừng nửa giờ sau, lúc này trăng đầu tháng đã lên cao, hai người tới gần đầm ông Bẩy đã thấy một cậu trai đang đứng đó. Cô Thúy nhìn Mận nói nhỏ:

_ Thôi mày ngồi ở đây chờ tao được rồi!

Nói đoạn cô chạy vù đến chỗ chàng trai kia.

_ Thúy à?! Sao lâu thế?! Mà em đi cùng ai đấy?

_ Hì! Thằng ở đấy! Tại em sợ ma lên bắt nó đi theo!

_ Ha ha! Có anh ở đây rồi, ma nào dám tới nữa!

_ Cái đồ xấu này! Hẹn đâu không hẹn, bắt người ta ra tận đây cơ...

Tiếng hai người theo gió rì rầm vọng lại, Mận không quan tâm mà nằm ra bờ ruộng nhìn trăng. Chẳng muốn để ý, nhưng những tiếng nũng nịu ngả ngớn trong đêm cứ dội vào tai Mận thật rõ ràng, không cưỡng lại sự tò mò hắn đưa mắt nhìn sang. Cũng phải nói từ ngày rình bà hai tắm, mắt thằng Mận dường như nhạy cảm hơn trong bóng tối. Dưới ánh trăng mờ, hắn thấy dưới gốc ruối quen thuộc hai thân hình trần trụi đang vờn lấy nhau.

_ Chỉ thế này thôi anh! Bu em bảo khi nào cưới mới được...

_ Hì! Vậy mai anh bảo thầy bu sang nhà em nói chuyện luôn!...

_ Ứ! Ai mà biết được...

_ Ừm! Vậy anh chỉ cọ cọ bên ngoài thôi, không cho vào trong đâu mà...

_ Anh nhớ đấy nhá! Không được cho vào trong đâu...

Thấy vậy, hạ thân Mận cũng trở lên cứng ngắc, nhưng hắn cố kìm lòng không đưa bàn tay xuống, lòng vẫn tự nhủ: "Phải để dành cho bà hai thụ thai, không thể lãng phí được...!"


Bạn đang đọc Nguyệt Thần Ký sáng tác bởi tv1912
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tv1912
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.