Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt Sơn Phá Miếu (1)

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

Nước đi này của Vệ Uyên ban đầu vốn là muốn kéo dài thời gian, nhưng đến lúc này anh lại thực sự muốn hỏi một vấn đề.

Anh nhớ đến những bóng người xuất hiện trong giấc mơ của mình, chậm rãi lên tiếng:

“Việc của Đổng Vũ mấy ngày trước hẳn cũng là bút tích của Sơn Quân. Ta muốn hỏi, cô ấy rơi vào kết cục như vậy, có phải là do Sơn Quân nhúng tay vào hay không…Mà vụ án của Điền cốt nữ năm đó, thủ thuật đổi hồn mà Lý thị nữ kia dùng, không giống như thứ mà một cô gái nhà nông có thể làm được. Có phải cũng là do Sơn Quân gây ra hay không?!”

Sơn Quân đột nhiên cười lớn, nói: “Ta nên nói gì đây?!”

“Hóa ra ngươi cảm thấy rằng bọn họ rơi vào kết cục như thế là do ta can thiệp vào sao?”

“Trong lòng ngươi vẫn cho là những chuyện kiểu này đều do ta quấy phá, chứ không phải do loài người gây ra ư?”

“Ha ha ha, sai rồi!”

“Chuyện Vu cổ, vốn là thủ đoạn mà nhân loại các ngươi tu luyện dùng để mưu hại đồng loại, chẳng liên quan gì đến bổn tọa cả. Sau khi Hán Võ Đế bị Vu cổ, không biết bao nhiêu người am hiểu về thuật Vu cổ đã mai danh ẩn tích, con gái nhà họ Điền chỉ là vận mệnh không tốt mới gặp phải một trong số đó mà thôi.”

“Về phần nữ tử đáng thương mấy hôm trước, bị người ta lừa bán, bị chồng đánh chết, ném ra sau núi, toàn bộ không hề có sự can thiệp của yêu quái nào cả. Đều là do con người làm hết. Chẳng qua nơi đó vừa khéo lại là vùng biên giới ngọn núi này của ta, nhìn thấy oán niệm không thể tiêu tan đó, cho nên ta mới đi qua xem một chút. Ngàn năm qua, ta đã chứng kiến tất cả mọi hành động của loài người các ngươi, còn ghê tởm hơn nhiều so với từ yêu ma mà các ngươi hay nói.”

Vệ Uyên nói: “Nếu đã như thế, tức là Sơn Quân đang phạt ác khuyến thiện sao?”

Sơn Quân hứng thú mà nói: “Đương nhiên không phải như thế. Ta hỏi ngươi, con người có lòng thương xót người khác không?”

“Tất nhiên.”

“Ta cũng là một ngoại tộc trong miệng các ngươi, ta rủ lòng thương những kẻ dị tộc bị loài người các ngươi chối bỏ.”

Thì có gì mà khó hiểu? Huống hồ sông núi vạn vật hữu tình, nhìn thấy chuyện báo thù đầy sảng khoái kia cũng khá vui, ta thương hại cho những gì mà nàng ta đã trải qua, thế nên mới giúp nàng toại nguyện. Nói theo cách của các ngươi thì đó gọi là lòng trắc ẩn.”

Vệ Uyên lên tiếng: “Vậy tại sao trước đó Sơn Quân không can thiệp vào?”

Sơn Quân cười to: “Bổn tọa là yêu vật trong núi.”

Hắn nhìn về phía Vệ Uyên, tiếp lời: “Nhắc đến chuyện này, bổn tọa cũng có một câu hỏi.”

“Không nói đến chuyện của Đổng Vũ, việc của cốt nữ kia đã là chuyện của đại Hán Vĩnh Bình năm thứ ba, cách đây hơn một ngàn năm rồi. Làm sao mà ngươi biết được rõ ràng tỉ mỉ như vậy?”

Những người khác đang có mặt nơi đây và doanh địa phía sau đều đang yên lặng.

Vệ Uyên im lặng một lát, sau đó nhấc kiếm lên, giọng điệu bình thản:

“Thấy được ở trong điển tịch mà thôi.”

“Ồ? Điển tịch gì vậy?”

“Không thể trả lời.”

Đúng tại lúc này, cuối cùng cũng có chiến sĩ chống lại được tập kích của yêu khí cấp bậc đại yêu, giận dữ trừng mắt hổ, đột ngột vung tay tháo ống pháo binh ở sau lưng xuống. Vệ Uyên nháy mắt phản ứng lại, giẫm chân lách mình ra trước mặt anh ta, Bát diện Hán kiếm cùng với vỏ kiếm trong tay cùng chém ra.

Keng keng keng ba tiếng giòn vang.

Vỏ kiếm Bát diện Hán kiếm bị đâm xuyên qua.

Thân kiếm thuận thế trượt tới, dưới sức mạnh của tá lực, ba sợi dây đàn lập tức cắm thẳng xuống đất.

Sơn Quân dường như không thể ngờ được cơ thể phàm trần lại có thể chống lại được một đòn của mình. Mà cùng lúc đó, vị chiến sĩ nọ cũng dùng hết sức mà nhấn chốt phóng đạn, hơi chếch lên trời một chút, đơn binh dùng đạn Vân Bạo bắn về phía tòa nhà như chốn thần tiên sau lưng Sơn Quân.

Người nọ lướt qua đám đông, chắn phía trước tòa nhà. Dường như biết được đó chỉ là súng ống tầm thường, hắn phóng ra một luồng yêu lực, chém về phía đạn vân bạo.

Sắc mặt Vệ Uyên chợt biến đổi, anh thu kiếm, nhanh chóng lùi về sau tránh né.

Các chiến sĩ khác cũng đồng loạt vật lộn tránh ra, ồ ạt rút về phía sau.

Hiệu quả sát thương của đạn Vân Bạo có bán kính năm mươi mét.

Vệ Uyên vừa mới xoay người chạy vội được mấy bước, chợt nghe thấy âm thanh nổ lớn, một tiếng kêu rên lập tức truyền đến, kèm theo đó là sóng nhiệt tản ra, ngọn lửa kịch liệt mạnh mẽ bốc cháy, tức thì bị chém tan. Người đàn ông áo trắng vẫn bình thường như trước, tòa nhà sau lưng hắn cũng không có chút tổn hại gì. Chỉ là bàn tay để ở phía sau của hắn hơi run rẩy một chút, sắc mặt u ám.

Lần này, bên trong tất cả vũ khí đơn binh đều đã được trang bị tọa độ tương ứng.

Mục tiêu của bọn họ là sau khi phát hiện ra miếu Sơn Thần sẽ xác định được vị trí tọa độ cụ thể.

Một giọng nói mạnh mẽ ngắn gọn súc tích truyền tới tai nghe bluetooth.

“Rút lui!”

Bởi vì Sơn Quân trực tiếp xuất hiện, cho nên giai đoạn đầu của nhiệm vụ lần này đã nhanh chóng hoàn thành xong.

Kế tiếp cần phải rút lui một khoảng cách. Sau khi lui khỏi bán kính ba trăm mét, cùng lúc đó, phải dẫn dụ kẻ địch ra chỗ khác, để đảm bảo rằng hỏa lực sẽ không bị chặn lại. Có thể bảo hòa được oanh kích trên miếu Sơn Thần.

Đây là giai đoạn nhiệm vụ mang tính nguy hiểm lớn nhất.

Đối phương rõ ràng đã bị chọc giận.

Sau một tiếng hiệu lệnh, hầu hết mọi người đều rút lui với tốc độ nhanh nhất, đồng thời lấy lựu đạn được trang bị bên người ra ném về phía sau, nhằm cản trở con yêu vật trong truyền thuyết đó. Tinh nhuệ của tổ hành động đặc biệt bắt đầu điều động pháp lực, sử dụng bùa chú. Vệ Uyên dùng hết sức ném mạnh vỏ kiếm ra, cắn rách ngón tay, nhanh chóng vẽ bùa lên mặt kiếm.

Nhẹ nhàng thở ra, một cảm giác vô cùng bất an chợt đánh úp đến.

Con người có thể chạy nhanh hơn hổ băng đường núi không?

Vệ Uyên hơi quay người lại nhìn một chút, khói bụi do hỏa dược nổ mạnh dần tản bớt, một thân áo trắng không chút hư tổn gì hiện ra. Hắn không làm bất cứ hành động gì, nhưng đường trên núi bỗng chốc trở nên gập gềnh, cả ngọn núi Ngọa Hổ như bị chấn động, hóa thành vật sống, từng sợi dây đàn treo trên không trung, hệt như lông chim mà phóng tới nhóm người trên mặt đất.

Bước chân của Vệ Uyên tăng nhanh, vội vàng tránh đi.

Nhưng đột nhiên lại nhớ ra, sau lưng mình là các chiến sĩ vì đeo theo theiets bị ngăn cản kẻ địch mà tốc độ bị kéo chậm lại.

Mình có thể né, nhưng những chiến sĩ vì trọng lượng của vũ khí đơn binh mà chậm chạp hơn kia chắc chắn sẽ phải chết.

Vệ Uyên cắn răng chuyển hướng chạy, đảo ngược động tác, Bát diện Hán kiếm trong tay mạnh mẽ phóng ra, đâm vào dây đàn, khí huyết trong ngực quay cuồng, cổ tay thay đổi, cưỡng chế điều động Ngọa Hổ quyết. Tốc độ của Bát diện Hán kiếm trong tay anh đột ngột gia tăng, vừa đánh vừa lùi, dùng Long kiếm kiếm thế hạ gục toàn bộ dây đàn.

Đốm lửa tóe ra giữa kiếm quang, như một trận bão tuyết giữa ánh nắng mặt trời chói chang giữa mùa hè.

Cuối cùng, một sợi dây đàn được tá lực chỉ dẫn, xuyên thủng vào giữa núi đá.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.