Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Tấc Trên Thanh Kiếm, Thanh Bình Của Thế Gian!

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Vệ Uyên cất kỹ cây súng đã bắn hết đạn, sau đó lấy lệnh bài Ngọa Hổ ra, treo bên eo.

Trong không khí như có tiếng hổ gầm nặng nề.

Thôn hoang vắng ban nãy còn có rất nhiều “người” vây quanh giờ đây trong phút chốc như đông cứng lại.

Sắc mặt Vệ Uyên bình thản, đưa tay rút kiếm.

Âm thanh lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm lạnh như băng, tựa như đang vọng về từ trong quá khứ nhạt nhòa, làm cho đám tinh quái sống lại khắp ngọn núi này cảm thấy tay chân lạnh buốt.

“Tư Đãi Giáo úy phá án, người không phận sự chớ quấy rầy.”

...

Xung quanh trong chớp mắt trở nên tĩnh mịch.

Sau đó trong nháy mắt, tinh quái khắp núi đều nhanh chóng tản đi sạch sẽ.

Thổ địa chui thẳng vào trong đất.

Yêu tinh gió đang nằm bò trên đất cũng nhanh chóng chạy biến lên trời.

“Cổ chi ngọa hổ?”

Sắc mặt lão đạo sĩ trắng bệch, Vệ Uyên hít một hơi lấy sức, tay trái nắm chặt thanh kiếm gãy, tay phải nắm chặt bát diện Hán kiếm, đột nhiên tung người giết tới, lão đạo sĩ mãnh liệt tung bùa chú ra thì bị Bát diện Hán kiếm chém tới trực diện, kiếm gãy trên tay trái cũng chém tới, kình khí rét lạnh, trực tiếp chém thành một vết thương ghê rợn trên cánh tay của tên yêu đạo.

Bát diện Hán kiếm bên tay phải kia cũng theo sát, nó giống như giao long, đâm xuyên qua bả vai trái, xuyên thấu xương.

Lão đạo sĩ đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm, cực kỳ giận nói:

“Giữa ban ngày ban mặt, cậu vì một yêu ma mà muốn giết một người như tôi ư?”

Vẻ mặt Vệ Uyên trầm tĩnh, thanh kiếm gãy bên tay trái liên tiếp chém xuống, chém vỡ một tầng mây mù màu đen, chém vào bả vai lão đạo.

“Anh ta không phải yêu ma.”

Máu tươi bắn ra tung toé.

Anh tiến thêm một bước, lại nhấc cánh tay lên, song kiếm kết hợp với nhau, lấy Huyền Nguyên kiếm quyết kết hợp với kiếm thuật trên sa trường điên cuồng đánh giết.”

Lão đạo sĩ vốn tu thần thông, nhưng lại không giống như cách trảm yêu trừ ma của Vệ Uyên, cộng thêm bị thương, bị lôi pháp phá đạo pháp, thấy phương pháp bảo vệ tính mạng của mình cứ không ngừng bị kiếm thuật của Vệ Uyên chém vỡ, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác sợ hãi. Một kiếm cuối cùng chém xuống, tiếng hổ gầm vang lên, con bù nhìn chết thay cuối cùng cũng bị chém vỡ.

Sắc mặt lão đạo sĩ trắng bệch, một bên lùi lại, một bên liên tục cầu xin tha thứ.

“Tôi... cậu dừng tay, tôi biết sai rồi.”

“Tôi cũng chỉ bị ép mà thôi, cậu tha cho tôi đi, nửa đời sau chắc chắn tôi sẽ chết trong tù, còn chưa đủ à?”

“Tôi sẽ truyền tất cả đạo hạnh pháp thuật nhất mạch này của chúng tôi cho cậu, truyền cho cậu hết.”

Vệ Uyên không đáp, động tác trên tay cũng không ngừng chút nào.

Song kiếm điên cuồng chém tới, kiếm thuật hùng hồn, chém nát sạch từng tấm bùa chú trên người lão đạo sĩ.

Anh nhớ tới những lời nói của giá úy Tư Đãi bên trong Nguyệt Lộ lưu ảnh.

Trảm yêu trừ ma, không cần lưu tình.

Tôi đợi ba tấc kiếm của chúng ta, trả lại sự thanh bình cho thế gian!

Người nào là yêu ma?

Bát diện Hán kiếm trên tay phải giữ lấy cánh tay phải của lão đạo sĩ, lại cầm ngược thanh kiếm gãy trên tay trái, bỗng nhiên chém qua yết hầu, xé rách pháp chú hộ thân. Từng tia máu tươi chảy ra, vẻ mặt của lão đạo sĩ khựng lại, trong đáy mắt như còn lưu luyến, nước mắt chảy ra, bịch một cái ngã xuống đất, há hốc mồm, dường như là đang thì thầm biệt danh người nào đó.

Vệ Uyên cất trường kiếm vào vị trí bên eo.

Bên trên lệnh bài, lông vũ của chim Cẩm Vũ lại nổi lên.

Điều động yêu lực với trình độ lớn nhất.

Bát diện Hán kiếm bỗng nhiên chém ra, trên thân kiếm, cuồng phong gào thét, một luồng gió cực mỏng bay theo hướng ngược lại với tốc độ cực nhanh, cuốn thi thể của lão yêu đạo đi. Trên không trung, thi thể lão bị yêu lực dồi dào hóa thành tro bụi, chết đến không thể nào chết hơn được nữa, lệ khí trong yêu lực cực kỳ dày đặc, cũng làm vỡ nát khí tức của bản thân Vệ Uyên.

Sắc mặt Vệ Uyên trắng bệch, từ từ thu kiếm.

...

“Ừ, là tôi, Vệ Uyên đây, xin lỗi nha cảnh sát Châu, tôi đã tới chậm một bước.

Vệ Uyên chống kiếm, nhìn theo hướng mà kiếm khí cuồng phong tán đi, nói:

“Hình như lão ta, sợ tội bỏ trốn rồi...”

“Trốn đi đâu rồi?”

“Tôi không biết.”

Rất nhanh sau đó đã có thành viên của tổ hành động đặc biệt đi đến vị trí nghi phạm mất tích.

Vệ Uyên cũng cùng bọn họ lên núi.

Thông qua thăm dò sơ bộ chỉ phát hiện yêu lực và lệ khí dày đặc, còn lại vết tích giao thủ gì đó đều không tìm được. Mấy vị đạo trưởng xuất thân Đạo môn lập nên một cái pháp đàn đơn sơ, mượn cách lập đàn làm phép muốn gọi nhóm thổ địa tinh quái đến để hỏi thêm một chút, nhưng mà hao tổn hết phần lớn công sức mà những tinh quái kia vẫn cứ không chịu đi ra.

Bất đắc dĩ, ba vị đạo trưởng phải cùng nhau tiến lên.

Số lượng cống phẩm các loại cũng tăng lên mấy phần.

Lúc này mới có một vài tinh quái muốn ló đầu ra.

Trên mặt của đạo sĩ hơi hiện lên sự vui mừng nhưng còn chưa mở miệng ưđã thấy tinh quái kia xông tới. Nó có bốn cái tay, hai cánh tay che miệng, hai tay còn lại mò lấy cống phẩm, không thèm quay đầu lại, nhanh chóng chạy biến, thoáng cái đã không còn bóng dáng. Nụ cười trên mặt đạo sĩ cũng bị đông cứng lại.

Ông ta quay đầu nhìn về phía đám người Châu Di và Vệ Uyên, cười khổ nói:

“Bần đạo đạo hạnh không đủ, không đủ năng lực rồi.”

“Những tinh quái này là vạn vật có tính linh, xưa nay rất lớn gan, lần này đến đi ra cũng không chịu ra, lại cộng thêm yêu khí còn sót lại, có thể là do một vị đại yêu nào đó đã ra tay, mang tên yêu đạo kia đi rồi.”

Châu Di thở dài, nhìn về phía Vệ Uyên đang ôm kiếm nghỉ ngơi bên cạnh.

“Lần này đã phiền anh Vệ rồi.”

Vệ Uyên khẽ gật đầu.

Lệnh bài Ngọa Hổ hơi rung động, có văn tự hiện lên linh đài.

Bắn chết yêu đạo, đạt được công trạng...

Là khoản công trạng hậu hĩnh nhất từ khi có được lệnh bài đến nay.

Vệ Uyên đổi lấy Dưỡng hồn chi pháp phù hợp với mình nhất lúc này.

...

Châu Di còn phải phụ trách xử lý việc tên yêu đạo mất tích và nghi vấn đại yêu xuất hiện ở nhân gian.

Chính thành viên của tổ hành động đặc biệt đã đưa Vệ Uyên đến nhà xưởng bỏ hoang đã tìm được thân thể Chương Việt, lúc bọn họ đến đó, xung quanh Chương Việt đã có thêm ba vị chuyên viên của tổ hành động đặc biệt. Dáng vẻ thảm thiết kia làm cho ánh mắt bọn họ trở nên phức tạp, bọn lật thi thể Chương Việt lại.

Cơ thể cứng ngắc đã thả lỏng hoàn toàn.

Nhưng mà Chương Việt vẫn luôn mở to hai mắt, không chịu nhắm mắt.

Trương Hạo, người thanh niên đã đưa Vệ Uyên tới đây: “Là chết không nhắm mắt sao?”

Vệ Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Chương Việt vẻ mặt đầy khẩn cầu, đưa tay vuốt hai mắt của Chương Việt, đôi mắt đang chết không nhắm mắt kia cuối cùng cũng từ từ khép lại. Đám người kinh ngạc cực kỳ, nhìn thấy Vệ Uyên ở trên núi ngày đó, mặc dù đã chứng minh lời nói của Sơn Quân chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng trong vô thức vẫn cho rằng đây là chuyện bình thường.

Mặc dù Chương Việt đã bỏ mình, nhưng mà dù sao anh ta cũng đã từng xảy ra yêu biến mãnh liệt.

Nhất định phải để tổ hành động đặc biệt tiến hành trừ tà nhằm loại bỏ những tà lưu có thể còn sót lại.

Trương Hạo đưa Vệ Uyên trở về nhà bảo tàng.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.