Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Nghỉ Dưỡng (2)

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Hai người sầm mặt xuống, ven đường có một người đàn ông còng lưng đi qua, cười ha hả nói:

“Bên ngoài lại lụt rồi sao? Có phải con đường đã bị ngập rồi không?”

“Các anh nên ở lại chỗ này thêm mấy ngày đi, đường bị ngập rồi khó đi lắm.”

...

Đã đến rồi, vậy thì cứ an ổn ở lại thôi.

Con đường bên ngoài đã bị chặn lại, cũng không còn cách nào để kết nối với tổ Hành động đặc biệt, cho dù có sợ sệt thì cũng không có ích chi.

Vệ Uyên cũng bạo gan đi tìm một nhà trọ để ở lại, nơi này xem như là một vùng danh lam thắng cảnh nhân tạo, nếu đã là danh lam thắng cảnh thì mấy thứ như nhà trọ tất nhiên là không thiếu rồi. Đôi tình nhân kia ở trong khách sạn lớn nhất tốt nhất ở trung tâm thôn, lái xe là nhân viên ngoài biên chế của tổ Hành động đặc biệt, tất nhiên cũng sẽ ở chỗ này.

Nhưng mà Vệ Uyên cũng không ngờ cô gái ôm laptop kia lại chọn ở lại nhà trọ.

Phòng cô ấy ở vừa hay lại ở ngay bên cạnh phòng của Vệ Uyên.

Ông chủ đưa chìa khóa cho bọn họ. Khi hai người mở cửa ra, cô gái kia chỉ gật đầu với Vệ Uyên sau đó liền cúi đầu tiến vào phòng, bang một tiếng đóng cửa lại, khóa trái cửa. Vệ Uyên lắc đầu bước vào cửa, anh khép cánh cửa lại, sau khi suy nghĩ một hồi, anh quyết định không dán bùa chú lên.

Bây giờ đối thủ có thể bại dưới bùa trừ tà thì tự anh cũng có thể xử lý được.

Ngược lại, anh còn khá hy vọng sẽ có mấy loại tiểu quỷ linh tinh gì đó đến làm phiền bọn họ.

Ông chủ phục vụ ăn ngủ, giá cả cũng không cao.

Bữa cơm tối ăn tương đối thanh đạm.

Vệ Uyên liên tục xác nhận không có quỷ khí rồi mới ăn chút trái cây các loại.

Những thứ như thịt hay mì sợi thì anh không đụng vào chút nào.

Đây là kinh nghiệm mà anh học được trong cuốn điển tịch mượn từ tổ Hành động đặc biệt.

Đa số khi tình huống gặp những chuyện liên quan đến quỷ thì trong mấy loại đồ ăn thức uống, trái cây cơ bản vẫn là trái cây, nhưng chân thân của cơm kia là cái gì thì không ai biết được.

Cho dù chỉ là đa nghi, vậy thì cứ đa nghi đi, cẩn thận một chút cũng không có gì xấu.

Cô gái bên cạnh tên là Thẩm Ký Phong đang nhìn Vệ Uyên, sau đó cũng học theo mà ăn chút hoa quả.

Thật ra thì trong nhà trọ vẫn còn có khách khác chứ không chỉ có mấy người bọn họ thôi. Ngoại trừ ba người Vệ Uyên ra thì những lữ khách kia hoàn toàn tương phải, ăn rất thoải mái vui vẻ, còn có một anh bạn hào sảng hỏi Vệ Uyên vì sao lại không ăn, nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng mà tay nghề của coi như không tệ. Vệ Uyên nhìn thoáng ông chủ đang cười vui vẻ cách đó không xa, mỉm cười nói:

“Giảm béo.”

Sau khi Vệ Uyên trở về thì tìm đồ ăn mình mang theo, anh lục được hai gói mì tôm.

Bởi vì biết chuyến đi lần này có liên quan đến quán ăn quỷ dị cho nên anh đã tự mang theo đồ ăn riêng.

Vệ Uyên ngồi ở trên giường, cởi thanh kiếm xuống đặt lên đầu gối, anh đặt một tấm bùa vàng lên vỏ kiếm, đè sát khí trong kiếm lại. Anh vẫn vận chuyển Ngọa Hổ quyết như trước đây, đường tu hành không tiến ắt sẽ lùi, chút đạo lý này thì anh vẫn biết, thần hồn minh tưởng, hơi thở khoan thai.

Thời gian tu hành công pháp mỗi ngày không thể quá dài, bằng không ngược lại sẽ gây nên tổn hại cho kinh mạch. Sau khi Vệ Uyên luyện công xong thì nhắm mắt dưỡng thần, dường như hơi thở phát ra càng kéo dài hơn, đợi đến khi mở mắt ra, anh nhìn thấy một căn phòng, trang trí bên trong đã không còn giống như cách bày trí của nhà trọ kia nữa, anh biết mình lại vào trong mộng rồi.

Chỉ là lần này mộng cảnh chi chủ rất yếu, nếu như anh muốn thì sẽ có thể dễ dàng tỉnh lại.

Bên trong giấc mộng, có một người phụ nữ mặc áo vàng, đang dắt theo hai đứa trẻ một trai một gái. Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp, liên tục dập đầu quỳ lạy Vệ Uyên, nước mắt liên tục lăn dài trên má, cầu xin lòng thương xót nói:

“Bất đắc dĩ lắm tôi mới quấy rầy tướng quân, mong ngài thứ tội, thứ tội, thật sự là có đại họa rơi xuống đầu, đã cùng đường mạt lộ rồi. Nhà tiện thiếp ngụ ở trong sông Lạc Giang, vốn an cư lạc nghiệp, cũng chưa từng làm chuyện ác nhân thất đức gì. Nhưng trước mắt lại có họa diệt vong từ phía trên mà đến, trong cả thôn này bây giờ chỉ có tướng quân mới có thể cứu được.”

“Chỉ mong ngài có thể tiện tay cứu vớt, cứu cả nhà tiện thiếp, đại ân đại đức này xin ghi nhớ trong lòng, tiện thiếp chắc chắn sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp, thật sự là không dám lừa gạt ngài.”

Nói xong nàng ta lại là liên tục khẩn cầu.

Giờ phút này Vệ Uyên biết mình đang ở trong mộng, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu đối với thân phận của người phụ nữ này.

Sau khi người phụ nữ liên tục khẩn cầu, mộng cảnh đột nhiên vỡ vụn.

Vệ Uyên mở to mắt, anh cảm thấy khó hiểu về người phụ nữ trong giấc mộng kia. Cửa sổ đang đóng lại nhưng màn cửa lại từ từ kéo ra, khung cảnh bên ngoài toàn bộ bao trùm một màu đen, khắp cả thôn làng đều yên tĩnh tĩnh mịch, Vệ Uyên nhất thời không buồn ngủ, anh hơi suy nghĩ, nhưng lại thầm nghe được âm thanh kỳ quái truyền đi trong gió.

Sàn sạt sàn sạt.

Giống như là trên lầu có người đang đi lại, vừa giống như là tiếng bi sắt va chạm vào nhau.

Âm thanh đó rất nhanh đã đi đến con đường trước phòng của Vệ Uyên, bước chân nhẹ nhàng dần dần im ắng lại, khi bọn họ nói chuyện, âm thanh lại là thứ mà người bình thường không thể nào nghe thấy được, nhưng trong mắt những ai có tu vi như Vệ Uyên thì nó lại vô cùng rõ ràng, Vệ Uyên yên lặng không phát ra tiếng động đi tới, anh đưa tay cầm chuôi kiếm, từ từ vận chuyển Ngọa Hổ quyết, cảm giác lại lần nữa dâng lên.

Chỉ có tiếng bước chân một người, nhưng lại có tiếng nói của rất nhiều người.

Vệ Uyên đếm, tổng cộng có đến năm người.

‘Vị khách’ ở bên ngoài đi tới cánh cửa thứ nhất, có thể nghe được tiếng hắn ra sức ngửi ngửi.

Có giọng nói hỏi: “Người này thế nào?”

Một giọng nói khác trả lời:

“Không được, người này là một đại thiện nhân.”

“Thiện nhân, làm sao mà biết?”

“Bởi vì người này đã tốn rất nhiều tiền để mua ngọc phù ở một đạo quan có pháp lực.”

Tiếng bước chân di động, lại chuyển hướng sang đối diện, có tiếng nuốt nước miếng, nói:

“Vậy còn tên mập này thì thế nào? Da dày thịt béo.”

Giọng nói ban nãy đáp lại:

“Không được không được, đó là kẻ mang thân phận quan chức, toàn thân đầy mùi hôi thối, không được.”

Nghe được vài tiếng thở dài, lại đi tìm một căn phòng khác, giọng nói ngăn cản kia dường như lại gấp gáp hơn, liên tục kêu lên:

“Này này, không được không được, người này lại càng không được, người ở trong này có thể là một đại ác nhân nổi danh, đi tìm người này chẳng phải tự tìm phiền phức hay sao?”

Mấy giọng nói khác tức giận vang lên, nhao nhao tiếng quỷ kêu: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, đói bụng mấy ngày rồi, hiếm khi có người đến, chẳng lẽ lại phải tiếp tục chịu đói nữa hay sao? Hôm nay nếu như không ăn, vậy ta sẽ ăn luôn ngươi!”

Giọng nói làm chủ kia suy nghĩ thật lâu, nhìn về phía hai căn phòng cuối cùng, nói:

“Hai người này mới tới, không thiện cũng không ác, không phúc cũng không lộc, ăn hai người bọn họ đi!”

Chợt có tiếng nuốt nước miếng truyền đến.

Bọn hắn lầu bầu thịt của đàn ông dai hơn, thịt của phụ nữ thì lại mềm hơn. Chúng đẩy cửa phòng Vệ Uyên ra.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.