Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đêm Vô Sự (2)

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Quỷ vật này cũng chỉ mạnh hơn so với họa bì nô mà Vệ Uyên từng thu phục trước đó.

Có điều, ba điểm công trạng dù sao cũng là ba điểm công trạng, chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt, không dễ dàng gì Vệ Uyên mới được cộng công trạng, đối phó với Sơn Quân không biết sẽ uy hiếp anh khi nào, ở đâu thì trong lòng anh cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Mà chưỡng quỷ Nhất Mục Ngũ nhắc đến chắc hẳn là Uông Hoằng Hòa trong tiệm cơm.

Lần này lại tìm được chính chủ rồi.

Thôn làng yên tĩnh, Vệ Uyên cất thanh kiếm xong xoay người lại nhìn thấy một đám quỷ vật đổ rạp trên mặt đất, mấy con Nhất Mục Ngũ này mặc dù là quỷ, nhưng lại là quái loại, có thực thể, nhìn thấy mà chướng mắt. Vệ Uyên ném thẳng năm con quỷ vật này ra ngoài cửa sổ, bọn chúng như những hòn đá rơi trên mặt đất.

Nhìn quanh thôn này, biết là quỷ vực vây quanh không thể thoát khỏi, bản thân cũng có chút tài nghệ, cho nên anh dứt khoát ở lại nơi của bọn ác quỷ này, ôm kiếm trong ngực, thản nhiên chìm vào giấc ngủ.

...

Trong đêm tối truyền đến âm thanh huyên náo.

Có yêu quỷ đang chầm chậm tới gần.

“Quái lạ, Nhất Mục Ngũ đi lâu như vậy, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Một con quỷ thay đổi sắc mặt, nói:

“Đáng chết, không phải bọn nó thèm ăn quá nên ăn luôn người ta rồi chứ!”

Thời đại này linh khí đã khôi phục, Thần Châu tất có Thiên Sư phủ trấn áp một phương, đệ tử phật đạo xuống núi, bầy quỷ vội vàng đi đến chỗ của Nhất Mục Ngũ, sau đó dưới ánh trăng mặt mày thê thảm. Chúng chỉ nhìn thấy năm con quỷ đã bị quẳng xuống đất, thịt nhão cả người dường như đã bị đánh thành thịt nát.

Bầy quỷ dừng bước, trong mắt toát lên nỗi sợ hãi.

Sau đó tất cả đều thối lui.

Cả đêm không xảy ra chuyện gì.

Ngày thứ hai, Vệ Uyên mở to mắt, thoải mái duỗi lưng một cái, mở cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có hai người đang quét đường, dùng mắt thường sẽ thấy bọn họ đang quét cỏ dại và lá rụng nhưng trong mắt Vệ Uyên thì hai người đó đang quét bãi thịt nhão Nhất Mục Ngũ.

Đôi tình nhân kia đi ngang qua dường như cũng không ngờ tới ngày xuân mà vẫn còn có nhiều lá rụng như vậy.

“Ồ, cái này hả, tối hôm qua có một trận gió lớn nên rụng xuống đó.

Một bà lão mang khuôn mặt ấm áp hiền lành trả lời.

“Đúng đó, đúng đó, gió lốc lướt qua thật nhanh, giống như dao vậy, mưa thật là lạnh, lạnh giống như bảo kiếm.”

Một bà lão dáng vẻ thật thà khác lên tiếng.

Cô gái trẻ cười cười kéo tay bạn trai mình, giẫm lên trên đám lá rụng, giày giẫm lên lá cây, tiếng xao xác nhẹ vang lên làm cho lòng người thoải mái dễ chịu, giống như là đang lười nhác đi dạo trong một buổi chiều mùa thu. Vệ Uyên nhìn đôi giày cao gót nâng lên lại đạp xuống dưới chân cô gái, động tác nhẹ nhàng, giẫm lên đám thịt hư thối của quỷ quái.

Phụt phụt.

Giày cao gót giẫm nát từng khối thịt nhão.

Vết máu màu xanh lục mà mắt thường không nhìn thấy được văng lên chiếc váy màu trắng gạo, dính cả lên tay.

Mà hai bàn tay kia còn đang nắm chặt lấy nhau.

Người thì đang cười.

Hai lão bà bà đang quét dọn cũng dừng lại, hiền lành cười đùa với đôi tình nhân.

Yết hầu giật lên giật xuống, dường như là đang nuốt nước miếng.

Keng keng keng

Vệ Uyên híp mắt nhìn một màn này, bàn tay từ từ đặt lên phía chuôi kiếm gãy phía sau.

Tiếng đập cửa vang lên.

Vệ Uyên thả lỏng tay ra, mở cửa.

Khuôn mặt ông chủ trọ gầy gò hiền hòa đang đứng ngoài của, quét mắt nhìn thấy căn phòng đầy máu của quỷ quái.

Cung kính khom người xuống.

“Xin chào, cậu có cần quét dọn phòng không?”

Trên người ông chủ nhà trọ này không có một chút quỷ khí yêu khí nào.

Ít nhất thì với đạo hạnh hiện tại của Vệ Uyên vẫn không nhìn thấy được sự kỳ lạ nào qua pháp nhãn, nhưng mà chắc chắn là có vấn đề. Vệ Uyên nhìn thoáng cây chổi trong tay ông ta, vẻ mặt ung dung nói: “Làm phiền quét dọn sạch sẽ một chút, buổi tối mới ngủ ngon được.”

Ông chủ nghiêm mặt nhìn xem Vệ Uyên, khẽ gật đầu.

Khi đi ngang qua vai Vệ Uyên, bờ môi ông chủ mấp máy: “Thức ăn của cửa tiệm có món sạch sẽ, cũng có món không sạch sẽ, nếu như đũa trong chén hướng về phía phía đông thì ăn được, các hướng khác thì tốt nhất đừng đụng vào.”

“Chén cơm mà đầu đũa chỉ về hướng tây thì không phải dành cho khách như anh ăn.”

Người đàn ông chất phác không chớp mắt cái nào đi vào trong phòng, quét dọn từng chút từng chút máu của yêu quỷ mà mắt thường con người không thể nhìn thấy được.

Vệ Uyên ngước mắt nhìn ông chủ này, như có điều suy nghĩ, anh nói một tiếng cảm ơn. Lúc đi ra cửa, vừa lúc đụng phải Thẩm Ký Phong, cô gái mang cặp mắt kính to ở sát vách, hình như cô ta cũng ngủ không ngon giấc, hai mắt thâm quầng, lại nhìn thấy Vệ Uyên đang tinh thần sáng láng thì sửng sốt một chút, há hốc mồm, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói:

“Hôm qua anh ngủ thế nào?”

Vệ Uyên thản nhiên nói: “Rất tốt, tương đối thoải mái.”

Thẩm Ký Phong nhìn Vệ Uyên với vẻ quái lạ, cuối cùng cắn răng nâng kính mắt.

Bàn tay phủi phủi chóp mũi, dường như là đã ngửi được mùi gì khó chịu.

...

Đôi tình nhân đi chụp ảnh xung quanh, còn anh tài xế mang theo Vệ Uyên đến đây lại dự định tìm hiểu một vòng trong thôn.

Anh ta làm quen với những vị khách đã ở đó trước khi bọn họ tới, sau đó cùng nhau đi tìm hướng dẫn viên du lịch địa phương, hướng dẫn viên du lịch kia rất có tài ăn nói, kể lại những câu chuyện lịch sử của thôn nhỏ này khiến người ta nghe một cách say mê, sau đó thì khá nhiệt tình mời những người kia đi đến nhà anh ta làm khách.

Anh ta cười ha hả nói: “Ra ngoài đi du lịch, đến tiệm cơm ăn cũng được, nhưng nếu muốn ăn đặc sản thì không bằng đi đến nhà tôi đi? Mỗi nhà mỗi vị khác nhau, ở trong tiệm cơm chưa chắc có được vị ngon như vậy đâu.”

Những lời này làm cho mấy vị khách kia cũng có chút dao động.

Người hướng dẫn viên du lịch kia tranh thủ cơ hội nói: “Hiếm khi các vị mới tới đây, chuyện này xem như là lời cảm ơn của hướng dẫn viên này đối với mọi người, dù sao thì đồ ăn vợ tôi làm cũng không đáng mấy đồng tiền, xem như là tôi mời mọi người.”

Lần này, những lo lắng trước đó về chuyện có khả năng bị chặt chém cũng vơi đi phần nào.

Nói thêm vài câu rồi bọn họ cũng đi theo.

Trên đường đi nói chuyện trên trời dưới đất, cũng rất thoải mái vui vẻ , sau khi vượt qua con sông chảy qua thôn thì trước mặt kia chính là nhà của hướng dẫn viên du lịch.

Nhưng mà nơi này xây cửa nhà khá là hẹp, chỉ rộng đủ cho một người đi qua, nhưng cửa rất cao. Cánh cửa được sơn màu đen, nhà của những người bình thường thì đều xây hai cánh cửa mở ra còn cửa nhà này thì lại y hệt như cửa chống trộm trong thành phố vậy, chỉ có một cánh.

Người đàn ông không nhịn được cười nói:

“Cậu em à, không phải anh đây nói gì cậu nhưng mà cánh cửa nhà cậu lắp chẳng ra làm sao cả, trên rộng dưới hẹp.”

Hướng dẫn du lịch cười huề nói: “Nơi này vắng vẻ, nhà tôi cũng nghèo, còn đây lại là căn ‘nhà cũ’, cho nên cửa chính hơi hẹp một chút, chỉ có thể từng người từng người đi qua. Bây giờ vợ con tôi đều ở nhà, mấy vị đi vào trước chờ một chút, để tôi đi mua một ít rượu thịt.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.