Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng Cũng Gặp Được (1)

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Vệ Uyên nhìn về phía sau đôi tình nhân kia một chút, vẫn là người đàn ông trung niên cùng đi chung xe đến đây, rồi nhìn ra bên ngoài một chút.

Xế chiều, thời tiết âm u ẩm ướt, anh tài xế vẫn không có vẻ gì là sắp trở về.

Thế là anh gật đầu, khẽ cười nói:

“Được, cùng đi chung đi.”

Thẩm Ký Phong cũng nhận lời mời của người đàn ông trung niên, cô ôm laptop, theo sát Vệ Uyên một bước cũng không rời, chỉ là nét mặt của cô có vẻ hơi bối rối, không muốn đứng quá gần nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu rời khỏi phạm vi nhất định, giống như là chỉ có ở trong phạm vi gần quanh Vệ Uyên thì mới có thể có cảm giác an toàn.

Vệ Uyên nhìn cô gái từ khi bước vào bên trong quỷ vực này thì cứ đi theo sát bên cạnh mình, trong lòng anh cũng đã suy nghĩ tới và suy đoán mơ hồ về thân phận của cô.

Nói mới nhớ, mặc dù tài xế lão Chu kia không gia nhập tổ Hành động đặc biệt nhưng anh ta cũng biết được chuyện trong đó.

Lúc ấy lẽ ra nên hỏi thăm, đại khái cô Thẩm Ký Phong này cũng là một thành viên ngoài biên chế của tổ Hành động đặc biệt.

Một đường đi thẳng về phía trước, con đường mà người đàn ông kia dẫn đi quả nhiên không khác lời nói của người phụ nữ áo vàng chút nào. Đi qua một con đường tràn đầy tử khí, lao nhanh về phía nhánh sông Lạc Giang kia, phía sau bờ sông là một khu rừng trúc xanh ươm, sâu trong rừng trúc cũng có người ở, hóa ra nơi đây là một nơi rất thú vị.

Người đàn ông chỉ vào căn nhà có cánh cửa màu đen trên rộng dưới hẹp, khách sáo nói: “Hôm nay khó có dịp khách tới chơi nhà, mọi người đi vào ngồi trước đi, vợ con tôi đều ở trong nhà, tôi sẽ đi mua một ít quà vặt thức nhắm, để lát nữa chúng ta cùng nhắm rượu ăn.

Đôi tình nhân kia ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, nước xanh cuồn cuộn, dương liễu rũ mình, có vẻ thích thích nơi này, huống chi đây cũng không phải là chuyện gì khó thực hiện, tỏ vẻ muốn đồng ý. Vệ Uyên đưa tay ngăn cản, nhìn về phía người đàn ông kia, cười nói: “Chuyện này...không tiện lắm.”

“Bọn tôi đều là người lạ, nếu như dọa sợ chị dâu thì phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông kia sửng sốt một chút, dường như là không ngờ Vệ Uyên lại nói như vậy, trong lúc nhất thời còn phải suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Vệ Uyên cũng cười nói: “Hay là mình cùng vào đi.”

Người đàn ông há hốc mồm, khoát tay nói: “Chuyện này không tốt đâu, tôi còn phải đi mua một ít đồ vật...”

“Mọi người đi vào là được rồi.”

Người nam trong đôi tình nhân kia cũng cảm thấy đây không phải là chuyện lớn lao gì, khuyên:

“Vệ Uyên, chúng ta khách khí một chút, chắc là sẽ không gây ra hiểu lầm gì đâu đúng không.”

Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu.

Vệ Uyên lắc đầu nói: “Nếu đã nói vậy thì ngược lại, tôi đây cũng có những câu nệ không cần thiết.”

Người đàn ông khẽ thở phào nhẹ nhỏm, còn định mở miệng, lại không kịp đề phòng, tay trái của Vệ Uyên đã quay sang nắm cổ áo ông ta, trong cơn sợ hãi, ông ta nhìn thấy khuôn mặt vẫn trầm tĩnh kia, thở than lên tiếng: “Nếu sớm biết như vậy đã không viện cớ làm gì, lừa gạt quỷ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, đang muốn giãy ra.

Lại nghe thấy Vệ Uyên quát lớn một tiếng: “Đi vào.”

Vung cổ tay một cái, ném người đàn ông kia thẳng vào cửa, cũng thật kỳ quái, cánh cửa đen dày kia nhìn có vẻ rất cứng rắn vậy mà người đàn ông trung niên kia lại trực tiếp ngã thẳng vào trong, Vệ Uyên đưa tay mở cây dù đỏ sau lưng ra, trực tiếp chống lên chỗ người đàn ông và cánh cửa đen hẹp kia. Đôi tình nhân hơi ngơ ngác nhìn mọi chuyện phát triển đến bước này, chợt nghe phốc một tiếng.

Giống như là thanh sắt nung đỏ rơi vào trong tuyết.

Bên trong truyền đến tiếng thét thảm thiết thê lương đến cực điểm, có đồ vật gì đó nhào vào trên dù, mặt dù run lên không ngừng, phản chiếu ra một bóng người vặn vẹo, người đó chợt điên cuồng thê lương hô to:

“Thả ta ra!”

“Ngươi nhìn ta, ngươi mở to mắt ra nhìn ta này!”

Giọng nói thê lương thảm thiết, tựa như là vang lên bên tai.

Đôi tình nhân kia bị dọa đến run rẩy, Vệ Uyên tiến lên trước một bước, ngăn ba người kia lại phía sau, hai mắt hơi híp lại, trên dù truyền đến từng âm thanh cào xé, dường như là có người đang không ngừng giãy dụa phía sau cánh cửa, đang ra sức cào xé, sức lực cực lớn, người bình thường chắc chắn là không thể nào chèo chống được, nhưng Vệ Uyên lại có một thân đạo hạnh, không nhúc nhích tí nào.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, tiếng kêu thê lương thảm thiết kia mới chậm rãi dừng lại.

Thẩm Ký Phong thở hổn hển, mở to mắt, nhìn thấy đôi tình nhân kia bị âm khí tấn công nên đã bất tỉnh rồi, Vệ Uyên cất cây dù đỏ đi, cây dù màu đỏ này đã lởm chởm xuất hiện từng vết móng tay màu đen, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Phía trước cây dù màu đỏ hoàn toàn không phải là cánh cửa màu đen nào cả, chỗ đó đang đặt một chiếc quan tài màu đen.

Vừa rồi chỉ kém vài bước thôi bọn họ đã đi thẳng vào trong quan tài.

Bình thường quan tài đều được chôn dưới đất nhưng chiếc quan tài lại đang dựng thẳng đứng ở trên mặt đất, còn không hề tiếp xúc với mặt đất, chung quanh được bao bọc bằng một lớp gạch đỏ, ngăn cách quan tài này và mặt đất, Thẩm Ký Phong khẽ hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, nói:

“Là lập quan.”

“Lập quan?”

“Ừ, người chết oan uổng, oán khí nồng đậm không thể hạ táng thì trước tiên cũng chỉ có thể xử lý như vậy mà thôi, chờ sát khí bị nước chảy mang đi rồi mới có thể để xuống chôn được, đó là người chết không nhắm mắt, chôn xuống đất chắc chắn sẽ biến thành một con cương thi.

Vệ Uyên nhìn cái lập quan bên cạnh này, có lẽ là vì huyễn cảnh này đã bị phá cho nên nơi vốn là biên giới của quỷ vực đã nổi lên từng đợt sương mù thật lớn, cảnh vật chung quanh khi thì hư ảo, khi thì mơ hồ, ngẫu nhiên bị bịt kín bởi một lớp sương mù dày đặt, đôi khi lại trông rất chân thực.

Vệ Uyên khẽ nhíu mày, đi về phía trước ba bước, vẫn là cảnh sắc bờ sông như cũ.

Thẩm Ký Phong nhanh chóng đứng dậy đi theo sau lưng Vệ Uyên, lúc này cô vẫn còn ôm chiếc laptop kia, một tay khác vì căng thẳng mà nắm chặt vạt áo của Vệ Uyên. Vệ Uyên quay đầu nhìn thoáng qua đôi tình nhân đã ngã lăn ra đất, lại nhìn về phía quỷ vực được mở ra trong thời gian ngắn này.

Đám sương mù mơ hồ kia dần dần khôi phục lại bình thường.

Vệ Uyên mở miệng hỏi: “Cô là thành viên của tổ Hành động đặc biệt?”

Thẩm Ký Phong gật đầu, lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi là người bên nghiên cứu linh khí vận chuyển, lần này tổ Hành động đặc biệt muốn tôi đến ngôi làng xem có thể từ quy luật sát khí lưu chuyển mà tìm được tiệm cơm quỷ vực đang ẩn giấu hay không”.

Dừng một chút, cô ta bổ sung: “Tôi đã đọc được tư liệu về anh.”

Vệ Uyên lắc đầu mỉm cười, nghĩ đến nhân viên nghiên cứu công pháp trong truyền thuyết, chỉ chỉ vào một mảnh quỷ vực sương mù đang tản ra kia, hỏi:

“Vậy bây giờ cô có tìm ra được chỗ tương đối yếu của quỷ vực này hay không?”

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.