Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Vực

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

“Hai ngày sau, có lẽ hắn sẽ rời khỏi nơi đó để đi lên núi.”

Thiên nữ không nói tiếp, nhưng Vệ Uyên đã biết ý của nàng.

Ba ngày sau là ngày đại hôn của Quỷ Vương. Hai ngày sau, sợ là hắn muốn đi lên núi đón dâu.

Mà sau khi Thiên nữ có được áo lông vũ rồi sẽ hồi phục lại pháp lực, Quỷ Vương nhất định không hy vọng loại chuyện này xảy ra.

Vậy nên lúc lên núi, hắn không thể mang áo lông vũ đi theo.

Cơ hội duy nhất của Vệ Uyên là nhân lúc Quỷ Vương đi vắng mà trộm lấy áo lông vũ. Sau đó cần phải nghĩ cách đem bảo vật này trả lại cho Thiên nữ, để nàng có thể hồi phục lại thực lực. Vậy thì mới có thể chống lại Quỷ Vương.

Vệ Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Việc đã đến nước này, ngại gì không thử một lần chứ?”

Anh ngừng lại một lát rồi cười nói: “Chẳng qua, vẫn cần phải xin Thiên nữ một sợi thanh khí chỉ đường.”

Thiên nữ chỉ nghĩ là Vệ Uyên muốn lưu lại một con đường lui, lúc này mới phân ra một sợi thanh khí đưa cho anh, quấn lấy đầu ngón tay của Vệ Uyên. Dựa vào sợi thanh khí này, Vệ Uyên có thể loáng thoáng cảm nhận được chỗ yếu nhất của Quỷ vực trước mặt. Thật ra Quỷ vực có thể xem như là quỷ đánh tường có phạm vi cực lớn. Dựa theo sự chỉ đường của thanh khí sẽ có thể đi khỏi phạm vi của quỷ vực này.

Thiên nữ chia thanh khí xong, hình bóng dần dần trở nên mờ nhạt, thế giới mộng cảnh này cũng bắt đầu ảm đạm dần.

Vệ Uyên cất kỹ Thanh khí, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, nói: “Đúng rồi, tôi còn một chuyện muốn chỉ bảo thêm.”

“Không biết quỷ vật kia đã dùng thứ gì để phong ấn áo lông vũ?”

Thiên nữ nghiêm mặt lại, trả lời:

“Ác thuật Vu cổ.”

“Ác thuật Vu cổ…”

Vệ Uyên tỉnh lại từ thế giới mộng cảnh. Anh giơ tay lên, quả nhiên thấy trên ngón tay quấn một thứ giống như là luồng gió nhẹ. So với Quỷ vực âm u ảm đạm khiến cho người ta cảm thấy áp lực này, có thể nói là không hợp nhau. Trong lòng Vệ Uyên như còn đang suy nghĩ điều gì, trở tay cất kỹ làn gió mát này, nói câu chờ một lát với với Ngô Lục đang đứng im lặng bên cạnh.

Sau đó anh đứng dậy đi về hướng Tây, tận dụng yêu lực để di chuyển, tốc độ có phần nhanh hơn. Rất nhanh đã nhìn thấy dòng Lạc Giang chảy xuôi, vượt qua độ rộng của dòng Lạc Giang ở trần gian, trong đó còn tràn ngập sát khí và tử khí mà người thường không thể tùy tiện nhiễm phải.

Dựa theo những gì Thiên nữ nói, dòng Lạc Giang này chính là nơi đầu nguồn hội tụ sát khí, cũng bởi vậy mà đồng thời nó chảy qua cả trần gian và Quỷ vực.

Bước chân của Vệ Uyên chậm lại, anh rút điện thoại di động ra, ngón tay nhanh nhẹn bấm bấm trên màn hình, nhập từng dòng chữ vào đó. Đồng thời cũng bước về phía dòng sông chảy xiết, cuối cùng cũng gặp được hồn phách của người con gái mặc áo vàng lúc trước. Nàng ta dường như kinh ngạc vì có thể nhìn thấy Vệ Uyên một lần nữa nên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng hành lễ.

Vệ Uyên đáp lễ lại rồi nói:

“Cô nương, lần này có việc muốn xin nhờ cô giúp một tay.”

Người con gái giật mình.

Vệ Uyên vội vàng nói:

“Không phải chuyện gì to tát. Ngươi có thể thay ta đi tìm gia đình họ Hoàng sống trong nước này hay không?”

“Bọn họ là ba con cá hoa vàng.”

Hồn phách của người phụ nữ nghe đến chỗ ba con cá vàng thì bừng tỉnh, khoát tay áo với Vệ Uyên rồi chui vào trong nước sông. Một lát sau liền có lần lượt một, hai, ba con cá hoa vàng ngoi lên khỏi mặt nước, gật đầu với Vệ Uyên. Giờ phút này họ đang là thân cá, không thể mở miệng nói chuyện. Vệ Uyên cúi người xuống, dò hỏi:

“Ta có cách có thể giúp các ngươi rời khỏi Quỷ vực này, nhưng mà cần các ngươi giúp ta một chuyện, như thế nào?”

Cá vàng liên tục gật đầu.

Vệ Uyên dùng thanh khí có thể khám phá được Quỷ vực đầy bí ẩn lấy được từ chỗ của Thiên nữ, điểm nhẹ lên đỉnh đầu của con cá vàng lớn kia, sau đó lại lấy ra thẻ nhớ trong điện thoại di động đưa cho con cá vàng kia rồi nói:

“Vì ngươi biết trong nhóm người đi cùng ta có quỷ vật, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng nhìn thấy cô gái đi cùng với tôi. Thế thì làm phiền ngươi tìm cách giao đồ vật này cho cô ấy, còn lại cô ấy sẽ biết nên làm như thế nào.”

Cá vàng mở to miệng, phun ra một bong bóng cứng cáp bao lấy thẻ nhớ rồi nuốt vào.

Sao đó nó quẫy đuôi một cái, lặn vào trong nước.

Thẩm Ký Phong và tài xế lão Chu dẫn theo một đoàn khách kinh hồn bạt vía di chuyển gần một đêm.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Mặt trời mới mọc chiếu sáng quang cảnh xung quanh, rốt cuộc cũng xác nhận bây giờ đã thành công ra khỏi Quỷ vực âm u đáng sợ kia, họ lập tức liên hệ với thành viên của tổ Hành động đặc biệt. Khi về đến ngôi làng thật sự, vừa mới đến chỗ nghỉ ngơi, Thẩm Ký Phong lập tức trao đổi tất cả mọi chuyện với nhóm người Trương Hạo.

Hai ngày hôm nay đã nhận được rất nhiều kinh hãi, lại thêm chạy cả đêm trên đường.

Tâm lực của cô hao tổn quá độ, cứ ngồi như vậy rồi ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô mơ màng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo vàng nâng tay giơ lên một vật, cung kính nói:

“Hoàng Cô Nữ đặc biệt phụng mệnh của tướng quân đưa một vật đến đây.”

Tướng quân?

Thẩm Ký Phong nhìn người phụ nữ mặc áo vàng trước mắt, cô tựa như đang tỉnh táo, lại giống như đang ở trong giấc mơ, không thể nào suy nghĩ được.

Xung quanh là dòng Lạc Giang chảy xuôi, bên cạnh còn có một tấm bia đá, trên đó còn đề tên bến Lạc Thủy bằng ba chữ cổ, nhưng mà có vẻ hơi tàn tạ. Tất cả đều rất chân thực. Nhưng Thẩm Ký Phong lại không thể cử động tự nhiên, người phụ nữ mặc áo vàng đứng trước mặt lại tiếp tục nói thêm vài câu, sau đó bảo:

“Tiện thiếp không thể tự mình đưa vật này đến trước mặt của cô nương cả, vậy nên đành đợi ở bến Lạc Thủy này.”

“Việc này rất quan trọng, vạn mong cô nhanh chóng đến lấy.”

Nàng ta tiếp tục vái lạy, từng bước từng bước lui vào trong nước.

Trong lòng Thẩm Ký Phong sốt ruột, cô ta muốn đưa tay kéo người phụ nữ mặc áo vàng kia, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì hoàn cảnh xung quanh đã giống như bọt biển vỡ vụn ngay lập tức.

“Thẩm sư muội? Thẩm sư muội cô tỉnh lại đi…

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”

Thẩm Ký Phong mơ màng bị người khác gọi cho tỉnh lại.

Lúc mở mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt mang theo chút lo lắng của thành viên tổ Hành động đặc biệt. Trương Hạo thấy Thẩm Ký Phong tỉnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, rồi đưa cho cô ta một ly cà phê, nói: “Vừa rồi mơ thấy ác mộng sao? Tôi thấy cô cứ hét lên ‘dừng lại đi’…”

“Mọi người đã chạy tròn một đêm, nếu như thật sự không chịu được nữa thì nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Ký Phong vô thức nhận lấy cà phê, lắc đầu nói:

“Không phải. Tôi cũng không biết vì sao lại đột nhiên như vậy nữa. Bây giờ đã tốt hơn nhiều.”

“Phải đi tiếp. Vệ Uyên còn đang ở trong Quỷ vực. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách đi vào đó lần nữa.”

Cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vị đắng kích thích đầu lưỡi, cô cảm thấy thật sảng khoái. Thẩm Ký Phong nhớ lại giấc mơ ngắn ngủi nhưng chân thực kia, xoa xoa mi tâm. Trong lúc nhất thời, cô không nghĩ đến chuyện yêu ma tinh quái tới báo mộng mà chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều vào ban ngày nên ban đêm nằm mơ.

Bạn đang đọc Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu (Bản Dịch) của Diêm ZK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi windmill
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 107

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.