Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa Khỏi Trung Cấp

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Cách đâm của Mã Lục chẳng ra gì, nhưng thắng ở thọc đủ nhiều, nên cuối cùng vẫn thọc con Sói Lửa Hai Đầu đó đến chết.

Chờ hắn ngẩng đầu lên, số Sói Lửa Hai Đầu đang tấn công bọn họ chỉ còn bốn con, trong đó còn có hai con bị thương.

Thế nhưng chúng nó không chạy trốn mà vẫn tiếp tục anh dũng chiến đấu

Tiếc là thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ một lát sau, bốn con Sói Lửa Hai Đầu đó cũng giẫm vào vết xe đổ của đồng loại, nằm trên mặt đất cùng với nhau.

Toàn bộ trận chiến chỉ diễn ra trong chưa đầy năm phút, nhưng quá trình vẫn rất là mạo hiểm.

Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, Pochi thậm chí còn không thể tin vào hai mắt của mình.

“Chúng ta… Đã giải quyết toàn bộ đàn sói lửa sao?”

“Chủ yếu là cậu, tôi chỉ giúp đỡ một tí xíu thôi.” Mã Lục nói.

“Không, nếu không phải anh sử dụng năng lực niệm lực thì hôm nay chúng ta đã chết ở đây rồi.”

Bây giờ, Pochi đã hoàn toàn tin tưởng lời nói lúc trước của Mã Lục. Dù rằng trước đó, cậu chưa từng nghe nói đến có loại năng lực niệm lực kỳ lạ đến vậy.

Nhưng hiển nhiên niệm lực hệ Rogue thật sự tồn tại, trận chiến vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất. Pochi cảm thấy mình như được thần trợ, hơn nữa cậu không cảm thấy có bất cứ tác dụng phụ gì.

Cậu nắm lấy tay Mã Lục, hưng phấn nói: “Có năng lực của anh, chúng ta… Chúng ta có thể tiếp tục đi sâu vào sa mạc, đi săn những con môi hiếm hơn nữa rồi!”

“Được được được, nhưng trước đó phải xem vết thương trên chân cậu đã.” Mã Lục nói.

Lúc này Pochi mới nhớ ra hình như bắp chân của mình bị một con Sói Lửa Hai Đầu cào trúng, bây giờ đang chảy máu.

Cậu cúi đầu vén ống quần lên, để lộ cẳng chân khỏe mạnh. Bắp chân rắn chắc giống như một sợi dây cung được kéo căng, tràn ngập lực lượng.

Nhưng bây giờ vị trí dưới đầu gối lại có thêm ba vết cào nhìn mà thấy ghê. Vì lúc chiến đấu quá tập trung nên Pochi không cảm thấy quá đau. Bây giờ adrenalin không phân bố nữa, dây thần kinh cảm giác đau mới hoạt động trở lại.

Pochi chỉ hơi nhíu mày, rồi định tới chỗ motor lấy thuốc bôi. Nhưng Mã Lục lại nói: “Chờ tôi một lát.”

Nói xong, hắn tìm vài con Sói Lửa Hai Đầu còn hơi thở thoi thóp. Khi giết đến con thứ ba, cuối cùng chúc phúc hắn muốn đã xuất hiện.

Chữa Khỏi Trung Cấp: Cung cấp một lần chữa trị đặc hiệu cho đồng đội chỉ định.

Chính là mi!

Tiếp đó, Mã Lục quay lại chỗ Pochi, vươn một bàn tay nhẹ nhàng đặt gần bắp chân cậu, đồng thời thuận miệng niệm câu gì đó.

Khi hắn bỏ tay ra, vết cào đã ngừng chảy máu, miệng vết thương cũng đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đợi vảy bong ra, bên dưới chỉ còn lại ba vết xước mờ.

Pochi trợn trừng đôi mắt, “Sao có thể như vậy được? Anh làm thế nào?”

“Năng lực niệm lực hệ Rogue thiên biến vạn hóa, dù xảy ra chuyện gì cũng không kỳ lạ chút nào.”

Mã Lục đứng dậy, liếc mắt nhìn vòng tay, “Còn hai tiếng rưỡi nữa, cậu có muốn đi dạo xung quanh một vòng không?”

“Được thôi. Nhưng con mồi nhiều quá, motor sắp không chở được nữa rồi.”

Pochi hoạt động tay chân, không cảm thấy khó chịu ở đâu cả. Tuy vừa trải qua một trận chiến ác liệt, nhưng cậu không hề có ý định về thành phố nghỉ ngơi, thậm chí còn khát vọng chiến đấu nhiều hơn.

Bởi vì chỉ như vậy, cậu mới có thể cảm nhận được bây giờ mình mạnh tới mức nào một cách trực quan nhất.

Mã Lục cũng không muốn lãng phí số chúc phúc vất vả lắm mới tích cóp được.

Đặc biệt là đàn Sói Lửa Hai Đầu vừa rồi đều là nguyên liệu nấu ăn hai sao, chúc phúc chúng cống hiến đều từ màu xanh trở lên. Sau trận chiến vừa rồi có thể nói là tăng vọt cấp bậc sử thi.

“Cậu không cần lo lắng về vấn đề này, tôi cất phần của tôi đi trước là được.”

Mã Lục vừa nói vừa lấy Túi Thu Thập mang theo bên người ra, dùng Dao Đầu Bếp cắt nguyên liệu nấu ăn thành kích cỡ có thể bỏ vào trong túi.

Ban đầu Pochi còn tưởng hắn đang nói đùa, bởi vì cái túi trong tay hắn nhìn qua cũng chỉ có thể nhét được hai con Gà Ức Đen là cùng. Nhưng ngay sau đó, cậu đã trơ mắt nhìn hắn ném từng miếng thịt vào.

Mã Lục cất vào túi sáu con Sói Lửa Hai Đầu, mấy con mồi giết được trước đó hắn cũng lấy một nửa. Mấy thứ này cộng lại với nhau đã nặng hơn ba trăm cân. Nhưng dù đã nhét nhiều đồ như vậy, Túi Thu Thập trong tay vẫn không nhẹ không nặng.

Hôm nay Pochi đã chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ lạ, bây giờ cậu đã như chết lặng, thậm chí còn không hỏi. Thấy motor có thêm chỗ để, cậu bèn nói với Mã Lục: “Lên xe đi.”

Phân công công việc vẫn như trước, Mã Lục tìm kiếm con mồi, Pochi ra tay. Nhưng loại chuyện như săn thú phải xem may mắn.

Dù lần này Pochi đã đi tới nơi cách xa Giant, nhưng cả quãng đường, hai người không còn gặp được nguyên liệu nấu ăn cao cấp gì nữa.

Có điều Túi Thu Thập của Mã Lục lại có thêm không ít thịt một sao. Pochi đang định đi tới nơi xa hơn xem thử thì lại nghe thấy Mã Lục nói: “Được rồi, dừng lại ở đây thôi.”

“Hôm nay trạng thái của tôi không tệ, thể lực còn lại hẳn là có thể tiếp tục săn thú trong khoảng hai, ba tiếng nữa.” Pochi chưa đã thèm.

“Nhưng hết thời gian rồi, tôi phải đi.”

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.