Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn thử

Phiên bản Dịch · 997 chữ

Cơ mà bây giờ hắn đang ở ngoài, trong nhà cũng không có ai, chỉ buổi tối mới có thời gian giao dịch.

Mã Lục nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mua. Chủ yếu là giá cả thật sự rất rẻ, chín trăm túi mới mười lăm tệ, hơn nữa nom chất lượng trên ảnh cũng không tệ.

Nhưng có vẻ hôm nay vẫn chưa dùng được, bởi cần thời gian vận chuyển. Cũng không sao, Mã Lục tìm một quán bánh rán nhỏ ven đường, dùng ba mươi tệ mua một trăm cái túi giấy đựng bánh rán, sau đó lại sang quán khác mua thêm sáu mươi cái nữa.

Hắn vốn định mua thêm ít túi bóng, kết quả đúng lúc này có người đưa tới cửa, nhắn tin WeChat hỏi hắn có ở nhà không.

Mã Lục trả lời có.

Người có ảnh đại diện là Hirasawa Yui lại gửi tin tới.

-Còn nhớ chuyện cậu đã đồng ý với tôi không? Cha tôi vừa ra ngoài, tôi khiêng một thùng mô hình lên, cậu tìm chỗ cất đi cho tôi.

Mã Lục đánh chữ.

-Được. À đúng rồi, anh Tiểu Dương, lúc trước ánh bán hải sản xào có còn thừa túi bóng không, mang lên cho tôi một ít nha.

Lần này, thời gian bên kia im lặng có vẻ hơi lâu. Nửa phút sau mới trả lời.

-Cậu đang uy hiếp tôi đó hả?

-Không phải vậy đâu, anh đi lên đây đi, tôi mời anh ăn bánh nhân thịt.

-Đợi xíu, tôi tìm đã.

Mã Lục thấy vậy cũng không vội đi mua túi đựng nữa, đi về phòng thuê trước. Lúc hắn đi ra thang máy, đúng lúc thấy anh Tiểu Dương ôm thùng giấy đứng ngoài cửa ngó trái ngó phải.

“Yên tâm đi, cha anh sẽ không mai phục anh ở đây đâu.”

“Cậu chả biết gì về cha tôi cả.”

Anh Tiểu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Lúc tôi học tiểu học, ông ấy thường xuyên mai phục tôi. Nghỉ hè giả vờ ra ngoài đi làm, kết quả chưa đến mười phút đã về, đúng lúc bắt được tôi đang chơi điện tử.”

“Âm hiểm vậy hả?”

“Ông ấy chính là người như vậy đó. Lần sau nếu cậu gặp ông ấy, tốt nhất phải đề phòng chút.”

Sau khi xác định không có nguy hiểm, anh Tiểu Dương mới nhanh chóng bước ra khỏi hàng hiên, đồng thời không quên thúc giục: “Mở cửa đi, nhanh lên.”

“À ừm.”

Mã Lục lấy chìa khóa ra, mở cửa, anh Tiểu Dương lập tức vọt vào phòng. Tiếp đó, đói phương thùng giấy xuống, đưa cho hắn hai cuộn túi bóng đã được buộc chặt bằng nịt, vểnh môi nói: “Đây, túi bóng nè, bánh nhân thịt đâu?”

“Đợi tôi một lát.” Mã Lục đi vào phòng bếp nhờ Lão Vương rán.

Lần này, vì nguyên liệu đều có đủ, bánh nhân thịt cũng được nặn sẵn nên tốc độ rán rất nhanh, chưa đầy bốn phút đã xong.

Là người đi trước, anh Tiểu Dương vừa chờ vừa không quên dạy bảo người đi sau.

“Nghề này không dễ làm đâu, khi nào hai người bày quán mới hiểu được. Đừng đặt kỳ vọng quá cao trong ngày đầu tiên, có được một vị khách quen đã xem như thắng lợi rồi. Quan trọng là dũng cảm bước tiếp. Sau đó hai người sẽ phát hiện ra, bày quán còn không bằng đi làm.”

“Anh Tiểu Dương, ngày đầu tiên mở quán, anh bán được bao nhiêu phần hải sản xào thế?” Mã Lục tò mò hỏi.

“Tôi nhớ hình như là năm phần. Nghe bà cô bán trứng bên cạnh nói, với người mới thì thành tích như vậy đã tốt lắm rồi. Sau đó tôi tự ăn hai phần, số còn lại sợ để qua đêm sẽ hỏng nên chỉ có thể đổ đi. Kết quả, lợi nhuận hôm đó của tôi là âm hơn ba trăm tệ.”

“Lúc về tôi nói với cha tôi đừng giày vò tôi nữa, tôi nằm yên ông ấy cũng nuôi nổi tôi cơ mà. Nếu tôi mà muốn gây dựng sự nghiệp thật ấy, không chừng ông ấy còn phải bán nhà. Kết quả ông ấy điên tiết lên, đánh cho tôi một trận.”

Anh Tiểu Dương bĩu môi, nói: “Hai người định bán bánh nhân thịt chiên đúng không? Vội vàng xin túi bóng như vậy, chẳng lẽ hôm nay định bán luôn à?”

“Quyết định lâm thời, thử bán xem sao.” Mã Lục trả lời.

“Chuẩn bị nguyên liệu làm bao nhiêu cái?”

“Một trăm năm mươi cái.”

“…”

Anh Tiểu Dương ngạc nhiên há to miệng, hắn đang định lên tiếng thì đúng lúc này, giọng nói của Lão Vương vọng tới từ trong phòng bếp: “Xong rồi.”

Mã Lục đứng dậy, mang bánh nhân thịt mới được gắp khỏi chảo dầu ra ngoài, đặt trước mặt anh Tiểu Dương.

Anh Tiểu Dương hít hít, lẩm bẩm: “Cũng thơm đấy.”

Hắn nói rồi cầm lấy đũa, gắp bánh nhân thịt lên, vừa cắn một miếng, nét mặt lập tức thay đổi, “Nóng quá… Sao bên trong lại nhiều nước thế?!”

Tuy nói thế nhưng hắn lại không nỡ nhè ra, vừa nhe răng nhếch miệng vừa tiếp tục ăn.

Mã Lục vội vàng nói: “Anh ăn từ từ thôi, đều là của anh, không ai cướp đâu mà sợ.”

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, anh Tiểu Dương đã ăn hết một cái bánh nhân thịt, ăn cả món ăn kèm. Sau đó, hắn ngẩng đầu nói: “Thêm cái nữa!”

Mã Lục tỏ vẻ khó xử, “Số còn lại chúng tôi định mang đi bán.”

Anh Tiểu Dương cũng không nói nhiều, lập tức lấy điện thoại ra, đập xuống bàn, “Tôi quét mã, bao nhiêu tiền?”

“Mười tám tệ một cái.”

“Bao nhiêu cơ?” Anh Tiểu Dương sững sờ.

Bạn đang đọc Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) của Tiểu Ngốc Chiêu

Truyện Nhà Hàng Vũ Trụ Vô Hạn (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.