Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Nhân Càng Nhận Đả Kích, Càng Thêm Hăng Hái

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

"Đúng rồi, thiên phú của cô nương thế nào?" Lục Diệp quay đầu hỏi.

Mặc dù từ vẻ mặt của Dư Hiểu Điệp cũng có thể đoán ra thiên phú của nàng sẽ không quá kém, nhưng Lục Diệp vẫn không nhịn được muốn thử so sánh một chút.

Hắn muốn biết rút cuộc thiên phú của bản thân kém đến trình độ nào, lại khiến cho vị Tam sư huynh kia vội vàng thay đổi cách nói.

Dư Hiểu Điệp đang nắm lấy ngọc bài của mình trên tay, sau khi nghe Lục Diệp nói như vậy, nàng vội vàng rụt tay lại theo bản năng, cũng không phải nàng muốn che đậy chuyện gì, chỉ không muốn đả kích Lục Diệp quá lớn mà thôi.

Lục Diệp chế nhạo: "Xem thường ta phải không? Đừng lo, nam nhân càng nhận đả kích, càng thêm năng nổ!"

Dư Hiểu Điệp bất đắc dĩ nói: "Lục đại ca thật sự muốn nhìn?"

Lục Diệp cười nói: "Dù sao cũng đã có kết quả, có kém cũng không thể kém hơn được."

Dư Hiểu Điệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cũng đúng, Lục đại ca đúng là người hào sảng." Trên mặt nàng tràn đầy vẻ nể phục.

Lục Diệp đã nói đến nước này, sao nàng còn từ chối được nữa.

Lại nói, tin tức ghi lại trên ngọc bài cũng không phải thứ không thể cho người ngoài nhìn.

Nàng vươn tay đưa ngọc bài của mình cho Lục Diệp.

Lục Diệp nhận lấy, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt ngọc bài đối diện với ánh mắt hắn có khắc tên Dư Hiểu Điệp. Hắn lật một mặt khác lên, phía trên là chúc hành của nàng. Đó là một chữ Mộc, từ đó có thể thấy ngũ hành của Dư Hiểu Điệp chủ Mộc, phía dưới chữ Mộc còn có một con số.

"Ba mươi tám?"

Lục Diệp nhìn thấy lại có chút trợn tròn mắt. Hình như chuyện này... hơi khác so với những gì hắn dự đoán?

Hắn liền mở miệng hỏi: "Dư cô nương, có chút không đúng, sao có thể là ba mươi tám, không phải yêu cầu cao nhất là tám ư?"

Hắn nhớ rất kỹ, trên mâm tròn kia tổng cộng chỉ có tám mầm cây nhỏ, tại sao lại có số lượng ba mươi tám không hợp thói thường này?

"Cao nhất là 64 nha." Dư Hiểu Điệp ngơ ngẩn khi nghe được lời nói của Lục Diệp. Sau đó nàng bấm ngón tay tính, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tám cây tám lá, không sai là 64, trên lý luận thì thiên phú cao nhất là 64 lá."

Lục Diệp giương mắt nhìn nàng, trong hai mắt đã dần dần mất đi ánh sáng ...

Dư Hiểu Điệp giật mình, nhẹ nhàng la lên: "Lục đại ca? Ngươi không sao chứ?"

Vừa rồi còn nói nam nhân càng nhận đả kích, càng thêm hăng hái gì đó, làm sao chỉ trong chớp mắt đã bị đả kích thành dạng này rồi?

Dư Hiểu Điệp âm thầm tự trách, quả nhiên không nên đưa ngọc bài của bản thân cho hắn nhìn.

"Lục đại ca tỉnh lại đi."

"Để cho ta yên tĩnh một chút!" Lục Diệp khoát khoát tay với nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt vô thần.

Bây giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, mặt sau ngọc bài của bản thân khắc lấy chữ "một", không phải đại biểu cho một gốc mầm cây nhỏ, mà là một chiếc lá trên một gốc mầm cây nhỏ!

Ở trong khảo nghiệm thiên phú, mỗi một mầm cây nhỏ đều có thể sinh ra tám mảnh lá cây, tổng cộng có tám cây, vì vậy thiên phú lớn nhất chính là 64 mảnh lá.

Trên ngọc bài của Dư Hiểu Điệp có chữ ba mươi tám, chính là đại biểu thiên phú trong khảo nghiệm của nàng, để những mầm cây nhỏ kia sinh ra tổng cộng ba mươi tám mảnh lá cây, mà hắn vẻn vẹn chỉ có một lá, chứ không phải là một cây!

Lần này Lục Diệp thật sự bị đả kích không nhẹ.

Hắn đã cố gắng hạ thấp giá trị mà trong lòng mong muốn, nhưng đến cuối cùng, hắn lại phát hiện, ranh giới giá trị cuối cùng mà hắn mong muốn căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Hạng chót bên trong hàng tám, cùng hạng chót bên trong hàng 64 là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Lục đại ca..." Dư Hiểu Điệp lo âu nhìn hắn, chỉ cảm thấy cả người Lục Diệp đều bị một loại khí tức tối tăm mờ mịt bao phủ, sức sống vừa nãy đã biến mất không còn một mảnh: "Mặc dù thiên phú rất quan trọng, nhưng nó cũng không đại diện cho tất cả mọi thứ. Lục đại ca, ta từng nghe người nói một câu, chính là thiên đạo thù cần (ông trời ưu ái cho người cần cù)..."

"Vậy chắc cô nương chưa nghe người ta nói thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu..."

"Ai?" Dư Hiểu Điệp cảm giác có chỗ gì đó kỳ quái.

Lục Diệp đã hít sâu một hơi, đã khôi phục lại bình tĩnh, dù trong lòng vẫn có chút khó chịu như trước, nhưng đúng như hắn vừa nói, kết quả đã được xác định, cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

Huống chi, hắn còn có Thiên Phú thụ!

Coi như thiên phú của hắn không đủ cao thì có Thiên Phú thụ này hẳn có thể đền bù được.

"Nói cho ta một chút về căn cứ khảo nghiệm thiên phú này đi. Đó là cái gì?" Lục Diệp hỏi.

Dù lúc nãy hắn cũng trải qua khảo nghiệm ở trong lều vải, nhưng khảo nghiệm cụ thể như thế nào thì hắn lại không rõ ràng, bởi vì toàn bộ quá trình hắn đều nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.