Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Biết? Vậy Phải Xem Ngươi Có Đầy Đủ Thành Ý Hay Không?

Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Lục Diệp nhớ tới những câu vị Tam sư huynh kia từng nói với hắn trước đó, thực lực tổng hợp của Thanh Ngọc môn đứng hàng tứ năm trong mấy vị trí đầu Binh châu. Lúc ấy mặc dù hắn cảm thấy thứ hạng này không thấp nhưng không nghĩ tới thứ hạng này lại có trọng lượng ghê gớn như thế.

Phải biết toàn bộ Binh châu có hơn ngàn nhà lớn nhỏ, có thể ở trong nhiều tông môn như vậy trổ hết tài năng, được xếp vào mười đại nhất phẩm, có thể thấy Thanh Ngọc môn thực sự cao minh.

"Hạo Thiên minh đã phái một vị phó minh chủ tới tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này. Người ấy xuất thân từ Chính Khí môn."

"Phó minh chủ kia họ Bàng?" Lục Diệp thuận miệng hỏi.

"Ta cũng không biết, Lục đại ca nghe được ở chỗ nào vậy?"

"Trong lúc vô tình nghe được trước đó." Lục Diệp cũng không giải thích nhiều: "Như vậy có thể nhìn ra Tà Nguyệt cốc thật là lợi hại, tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này chẳng những có Chính Khí môn, còn có Thanh Ngọc môn, mười đại nhất phẩm đã xuất động hai nhà."

Dư Hiểu Điệp cười nói: "Không thể tính như vậy được. Mặc dù Tà Nguyệt cốc không yếu, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn so với tông môn nhất phẩm. Theo ta ước đoán nhiều nhất bọn họ chỉ được xếp vào ngũ hay lục phẩm mà thôi. Mặc dù lần này trong số những thế lực tới đây có hai nhà nhất phẩm, nhưng ở trong nhất phẩm cũng không phải người người đều là tu sĩ có tu vi cao thâm."

"Cô nương nói cũng đúng." Lục Diệp đồng ý với thuyết pháp này.

Dư Hiểu Điệp nói: "Trừ hai đại nhất phẩm, trong những tông môn lần này tới đây còn có mấy nhà khác, bây giờ sắp hoàn thành kiểm tra, người có được ngọc bài sẽ có cơ hội bái nhập vào những tông môn kia, Lục đại ca tuyệt đối không nên bỏ lỡ cơ hội này."

Kiểm tra thực hư tư chất và thiên phú chỉ để làm nền, có thể bái nhập vào một trong những tông môn đến đây lần này để tu hành học nghệ, mới là cơ duyên chân chính.

Đây cũng không phải là những tông môn này khuyết thiếu đệ tử, thế lực nhất phẩm như Chính Khí môn Thanh Ngọc môn, gần như không có khả năng khuyết thiếu đệ tử.

Chỉ là loại phương thức thu người này đã được ước định thành tục lệ.

Đối với những người được giải cứu như Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp, mặc dù thiên hạ này rất lớn nhưng bọn họ lại chẳng còn chỗ nào để đi.

Dù sao Hạo Thiên minh cũng phải sắp xếp một chút, thu nhập một bộ phận người có tư chất tu hành vào trong môn chỉ là chuyện tiện đường, mà làm như vậy, bọn họ cũng không tổn thất cái gì, ngược lại còn có thể tìm được mấy hạt giống tốt. Tội gì không làm?

Lục Diệp cười nói: "Chỉ sợ với thiên phú một lá của ta, sẽ không có tông môn nào vừa ý đâu?"

"Mọi thứ đều phải nghĩ về hướng tốt nhất." Dư Hiểu Điệp trấn an: "Mở linh khiếu chính là ưu thế, thêm nữa ở nơi này có tới mười tông môn cho nên kiểu gì Lục đại ca cũng có thể tìm được chỗ thuộc về mình."

"Vậy liền nhờ lời chúc tốt lành của ngươi."

"Chọn tông môn cũng phải thận trọng một chút, kể cả nơi tốt nhất cũng chưa hẳn sẽ khiến ngươi đạt được ước muốn." Bỗng nhiên một giọng nói truyền tới từ phía bên cạnh.

Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp quay đầu nhìn lại rồi kinh ngạc phát hiện ra không biết từ khi nào bên cạnh hai người đã có thêm một tên mập mạp.

Lúc này đối phương đang mỉm cười nhìn bọn họ, đôi mắt nhỏ bị thịt trên mặt chen lấn đến không nhìn thấy đường.

Chính là tên mập mạp lúc trước đăng ký tạo sách, kiểm tra thực hư thân phận cho đám người bị nô dịch bọn họ.

Lục Diệp cũng hoàn toàn không biết gã tới đây từ lúc nào.

"Bái kiến sư huynh!" Dư Hiểu Điệp vội vàng thi lễ một cái, vẻ mặt đầy e dè.

Dù nàng đã mở được vài khiếu, nhưng với nàng, tu sĩ béo đối vẫn là tồn tại cao cao tại thượng, giờ phút này khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Lục Diệp cũng theo đó hành lễ.

"Nghe các ngươi nói chuyện hăng say, cho nên ta không nhịn được tới xem một chút. Hai người không để ý chứ?" Tu sĩ béo vỗ một tay vào cái bụng to lớn của mình, vẻ mặt đầy hòa ái dễ gần.

"Không dám." Dư Hiểu Điệp vội vàng khoát tay, dù nàng đang rất khẩn trương nhưng tư duy lại rõ ràng vô cùng. Nàng ý thức được đây là một cơ duyên, lập tức có lòng thỉnh giáo: "Xin hỏi sư huynh, câu nói vừa rồi kia là có ý gì?"

Mặc dù nàng biết nhiều tin tức về tu hành giới hơn Lục Diệp, nhưng tri thức vẫn rất có hạn, sao có thể so sánh với người cắm rễ trong Hạo Thiên minh như tu sĩ béo?

"Đương nhiên là ý đúng như lời. Các ngươi muốn biết sao?" Tu sĩ béo cười càng thêm thân thiết, ngoài miệng trả lời câu hỏi của Dư Hiểu Điệp nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Diệp.

Lục Diệp không biết gia hỏa này nhìn mình chằm chằm làm gì? Hắn luôn có cảm giác dường như gã này không có ý tốt, nhưng chuyện này có liên quan đến tiền đồ của mình cho nên hắn vẫn khách khí nói: "Xin sư huynh chỉ giáo."

"Muốn biết. . ." Tu sĩ béo thân thiết vỗ vỗ bả vai Lục Diệp: "Vậy phải xem ngươi có đầy đủ thành ý hay không?"

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.