Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứ Chọn Đi Sẽ Biết

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Sao ở chỗ này còn có một trường đại học gà rừng vậy? (Đại học gà rừng còn được gọi là "nhà xưởng bằng cấp", "trường đại học giả", bọn họ thường sử dụng cái tên dễ bị nhầm lẫn với các trường đại học nổi tiếng, tuyển sinh sinh viên theo cách gây nhầm lẫn nghe nhìn, sử dụng các phương tiện khác nhau để khoan lỗ hổng pháp lý quốc gia có liên quan, lạm dụng văn bằng. Cái tên đại học gà rừng thường được người ta dùng để nhắc tới các trường học giả và bằng cấp giả.)

Bích Huyết tông xếp ở vị trí cuối cùng, rõ ràng là tông môn cửu phẩm, vậy mà vừa rồi hắn lại không hề chú ý tới.

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, hơn một trăm người thông qua kiểm tra đo lường này cần đưa ra ba lựa chọn trong những tông môn này, mặc dù đây là chuyện không khó, nhưng trên thực tế lại xuất hiện tình huống cạnh tranh trong bóng tối.

Nếu như có quá nhiều người lựa chọn cùng một tông môn, nhất định sẽ bị đào thải đi một đám.

Lục Diệp vuốt vuốt ngọc bài của mình, trong lòng thầm thở dài, dựa vào loại thiên phú một lá của hắn, hoàn toàn không hề có một chút lợi thế cạnh tranh nào.

Nhưng dù sao hắn cũng cần thử một lần xem sao.

Lục Diệp cân nhắc đến chúc hành chủ Hỏa phụ Kim của bản thân, trong lòng dần dần có dự định.

Phía trước vị tu sĩ mới nói chuyện kia có bày một cái bàn, trên bàn đặt mấy cây bút và một cái nghiên mực.

Có vài người lục tục tiến lên, cầm bút khoanh vòng vài cái trên trang giấy của mình, rồi giao cả giấy và ngọc bài cho tu sĩ kia.

Rất nhanh, hơn một trăm người chỉ còn lại khoảng chừng phân nửa.

Dư Hiểu Điệp đi tới: "Lục đại ca, đã quyết định rồi ư?"

"Ưm. . . rồi."

Dư Hiểu Điệp nói: "Vậy chúng ta cùng đi?"

"Ngươi đi trước đi, để ta suy nghĩ thêm một chút." Tuy Lục Diệp đã đưa ra quyết định, nhưng nhớ tới thiên phú của mình chỉ có một lá, trong lòng vẫn không có chút nắm chắc nào.

Mười nhà tông môn, hơn một trăm người, bình quân xuống thì một nhà có thể thu hơn mười người, nhưng đây chỉ là tỷ lệ phân phối lý tưởng nhất mà thôi. Lục Diệp dám khẳng định Chính Khí môn và Thanh Ngọc môn kia, nhiều nhất cũng chỉ có ý thu nhận từ hai đến ba người thôi, tuyệt đối sẽ không thu nhiều.

Cũng vì lẽ đó, những tông môn khác sẽ cần thu nhiều người hơn.

Dù Lục Diệp rất muốn gia nhập vào hai đại tông môn nhất phẩm, nhưng dưới loại tình huống cạnh tranh quá lớn thế này, coi như hắn lựa chọn những tông môn lục, thất phẩm kia, cũng sẽ bị đào thải như thường.

Hắn đi vào Cửu Châu hơn một năm rồi, cũng làm quáng nô dưới trướng Tà Nguyệt cốc hơn một năm, dù bây giờ hắn đã khai khiếu thành công, nhưng vẫn chưa thể tìm được linh khiếu thứ hai, còn bàn gì tới chuyện tu hành?

Nhưng nếu như hắn có thể bái nhập vào tông môn, mọi chuyện sẽ không giống lúc trước nữa. Đến lúc đó hắn có thể mời cao nhân trong môn chỉ điểm mình. Cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, dù cho điểm xuất phát của hắn hơi thấp một chút.

Sau khi Lục Diệp nghĩ thật kỹ càng những điều này, hắn dứt khoát đi tới bên cạnh cái bàn kia, lấy một cây bút rồi vẽ một cái vòng tròn lên cái tên Bích Huyết tông đầu tiên.

Bích Huyết tông là tông môn có phẩm cấp thấp nhất. Theo Lục Diệp suy đoán, ngoại trừ hắn, chắc hẳn sẽ không còn thí sinh nào lựa chọn tông môn này nữa đâu. Cho nên Bích Huyết tông chính là một lựa chọn bảo hiểm, đủ cơ sở để chắc chắn rằng hắn có thể bái nhập vào tông môn.

Sau khi Lục Diệp chọn Bích Huyết tông xong, hắn lại nhấc bút khoang tròn Phần Nguyệt sơn.

Ngòi bút vừa hạ xuống, bỗng nhiên hắn nghĩ đến câu nói cuối cùng mà Bàng Đại Hải nhắc nhở hắn.

Gã khuyên hắn nên hạ kỳ vọng tới mức thấp nhất, cũng đừng nên chần chừ, làm như vậy mới có thể đạt được ước muốn.

Lúc đó, Lục Diệp có lắng nghe nhưng luôn cảm thấy khó hiểu, hắn chỉ cho rằng đây là lời khuyên của gã đối với mình mà thôi, thế nhưng bây giờ xem ra, câu nói này rõ ràng có ý riêng trong đó.

Cũng vì Bàng Đại Hải không coi trọng hắn, cho nên khi Lục Diệp thỉnh giáo gã nên lựa chọn tông môn nào, gã đã nói thẳng dù chọn tông môn nào cũng như nhau cả thôi.

Gã là tu sĩ Chính Khí môn, dù có chút tham tiền nhưng không cần thiết phải vô cớ đùa giỡn với hắn như vậy.

Nói cách khác, nếu như hắn lựa chọn những tông môn khác, có xác suất lớn sẽ bị thất bại.

Lục Diệp nhắm mắt, trong cuộc đời con người, mỗi một lựa chọn tại ngã ba đường đều cực kỳ quan trọng, nhất là lựa chọn trước mắt.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ trước mặt, mở miệng nói: "Xin hỏi sư huynh, nếu như đệ chỉ lựa chọn một tông môn thì sẽ như thế nào?"

Tu sĩ kia đang có chút hứng thú đánh giá hắn, bởi vì trước Lục Diệp không một ai lựa chọn Bích Huyết tông và hoàn toàn có thể đoán ra là, sau hắn cũng chẳng có một ai, bởi vì phẩm cấp của Bích Huyết tông quá thấp.

Nhưng điều khiến tu sĩ kia không nghĩ tới chính là, Lục Diệp chẳng những chọn Bích Huyết tông, hơn nữa còn hỏi gã rằng mình chỉ chọn một tông môn thì sẽ làm sao.

Tu sĩ kia khẽ vuốt bộ râu cá trê trên khóe miệng, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi cứ chọn sẽ biết."

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.