Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Di Phong! Chưởng Giáo Đời Thứ Mười Của Bích Huyết Tông!

Phiên bản Dịch · 1066 chữ

Đường lão không có lý do gì bỗng nhiên chạy đến tìm hắn, hơn nữa còn gọi hắn lên thuyền, chỉ có duy nhất một khả năng sẽ xảy ra, lão chính là người Bích Huyết tông.

"Ta phải xử lý một ít chuyện vướng víu cho nên chậm trễ một hồi, ngươi không chờ đến sốt ruột chứ?" Đường lão hòa ái hỏi.

Lão thật sự là người Bích Huyết tông!

"Không dám, không dám." Lục Diệp có chút kích động trả lời.

Mặc dù những đại diện đến nhận người trước đó đều là một đám sư ca anh tuấn, sư tỷ ôn nhu, trong khi người của Bích Huyết tông qua đón hắn lại là một lão giả, nhưng lão giả này lại là người rất tốt.

Từ lúc trước lão giúp hắn mở khóa cấm chế túi trữ vật của Chu Thành kia cũng có thể thấy được điểm này.

Mặc dù Lục Diệp không biết tu vi của Đường lão cao bao nhiêu, nhưng lúc đó nếu lão thực sự muốn túi trữ vật của Chu Thành, Lục Diệp cũng không có tư cách từ chối.

Thế nhưng lão giả chỉ lấy một bình Long Hổ đan gì đó làm thù lao, rồi đưa đống đồ còn lại cho Lục Diệp.

"Đi thôi." Đường lão cười một tiếng, thân hình bay thẳng lên không trung, Lục Diệp cảm thấy một luồng lực lượng ôn hòa bao phủ bản thân, rồi cả hắn cũng theo Đường lão bay về phía một chiếc Phi Long thuyền trên kia.

Đường lão lại gần chiếc Phi Long thuyền kia rồi trực tiếp bước vào trong khoang thuyền, Lục Diệp cũng nhắm mắt theo sát phía sau.

Trong khoang thuyền có rất nhiều phòng. Giờ phút này người đến người đi, đều là tu sĩ các đại tông môn. Khi những tu sĩ ở phía đối diện đi tới nhìn thấy Đường lão đều cung kính hành lễ, cảnh tượng này làm Lục Diệp thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Phải biết rằng, Bích Huyết tông chỉ là tông môn cửu phẩm.

Theo những tri thức Dư Hiểu Điệp truyền thụ cho hắn lúc trước, Đường lão là chưởng giáo tông môn cửu phẩm thì chỉ có tu vi Vân Hà cảnh thôi. Bởi vì nếu bọn họ có Chân Hồ cảnh, thì Bích Huyết tông sẽ không chỉ là cửu phẩm đâu.

Như vậy có thể nhìn ra, mặc dù tu vi của vị Đường lão này không cao, nhưng vẫn được rất nhiều người kính trọng.

Chẳng lẽ vì lão đã lớn tuổi ư?

Một già một trẻ đi thẳng đến vị trí tầng cuối cùng, đứng ở trước cửa một gian phòng nhỏ, Đường lão phất tay một cái, trên cánh cửa kia lập tức nhấp nhoáng một đạo quang mang. Sau đó lão đẩy cửa bước vào.

Lục Diệp theo sát phía sau, thuận tay đóng cửa lại.

Sau khi Lục Diệp vào bên trong, hắn lập tức quan sát khắp nơi, nhưng lại phát hiện đây là một gian phòng khách, bày biện cũng cực kỳ đơn giản, không có giường nệm, thậm chí còn không có bàn, chỉ có một cái bồ đoàn trên mặt đất.

Bên cạnh có một chiếc cửa sổ nhưng lại không thể mở ra, bởi vì chiếc cửa sổ hình tròn này đã bị một thứ đồ vật trong suốt giống như pha lê che kín. Vì thế, tuy không mở được ra, nhưng người bên trong vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Trong khoang Phi Long thuyền, Lục Diệp nhìn bên trái một cái lại nhìn bên phải một chút, lúc hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện Đường lão đã ngồi ở trên bồ đoàn kia rồi.

Hắn cũng vội vàng đi tới, ngồi ngay ngắn ở trước mặt lão.

Có đôi khi duyên phận rất kỳ diệu, khi hai người gặp nhau trong hầm mỏ, Lục Diệp cũng không nghĩ tới hắn sẽ bái nhập vào tông môn của Đường lão, thế nhưng bất kể nói thế nào, từ nay về sau trên thế giới này, hắn đã có một chỗ đi về. Nghĩ tới đây trong lòng hắn bỗng chảy xuôi một tia ấm áp.

Hắn lựa chọn Bích Huyết tông cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng nếu như đây là tông môn của Đường lão, cũng không phải là không thể tiếp nhận được.

"Lão phu tên Đường Di Phong!" Đường lão mở miệng: "Chưởng giáo đời thứ mười của Bích Huyết tông."

Lục Diệp giật mình.

Dù hắn không biết quá nhiều tri thức về Tu Hành giới, nhưng vẫn có thể hiểu được hai từ chưởng giáo này mang ý nghĩa gì.

Lúc trước hắn đã thầm suy đoán địa vị của Đường lão trong Bích Huyết tông cũng không thấp, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, vị trước mặt mình này lại là chưởng giáo.

Hắn vội vàng hành lễ: "Đệ tử bái kiến chưởng giáo."

Đường lão gật đầu: "Mặc dù hôm nay ta đã thu ngươi vào tông nhưng quốc có quốc pháp, tông có tông quy, trước mắt ngươi vẫn chưa được coi là đệ tử chính thức, chỉ tính là ký danh, cần thông qua một chút khảo hạch mới được chân chính nhập môn. Tạm thời không nói tới nội dung khảo hạch, đợi khi trở lại trong tông ngươi sẽ tự biết, mà lấy tu vi của ngươi hiện giờ, còn lâu lắm mới đến thời điểm khảo hạch."

Lục Diệp chăm chú lắng nghe rồi đáp lại: "Đệ tử đã hiểu."

Lúc trước những quáng nô kia muốn gia nhập Tà Nguyệt cốc cũng phải tiến hành khảo hạch, cho nên Đường lão nói như vậy, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi không chỉ là hắn, mà những người được các đại tông môn tuyển chọn trước đó, đều không được tính là đệ tử chính thức, mỗi tông môn đều có loại khảo hạch của riêng mình. Bọn họ sẽ thông qua khảo hạch để đánh giá tâm tính, phẩm đức hoặc là những phương diện khác của các đệ tử rồi tiến hành sàng chọn lại một chút, chỉ có người thông qua những khảo hạch này, mới được tính là thực sự nhập môn.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.